Cô vốn đã định sẽ từ từ chấp nhận Tống Đình Hi, nhưng không phải là lúc này, cô vẫn cần một khoảng thời gian để quên Mộc Du Dương đi.
Nếu không cô đã không chủ động yêu cầu đến dự lễ đính hôn.
Cô không hề muốn làm loạn, chỉ là muốn đến gặp anh một lần cuối cùng, xem như lời từ biệt vậy!
Hơn nữa, lần trước ở đám cưới của cô và Mộc Du Dương, An Ly không phải cũng đã xuất hiện sao? Còn cướp đi Mộc Du Dương nữa! Thế nên bây giờ trong lễ đính hôn của Mộc Du Dương và An Ly, cô đến “góp vui” cũng chẳng có gì là quá đáng.
Đêm ấy, An Ly ở lại nhà họ Mộc, cùng Mộc Du Dương bàn về chi tiết lễ đính hôn.
Mộc Du Dương chợt đứng dậy nói: “Em cứ chọn đi, anh ra ban công hút điếu thuốc.”
An Ly gật đầu rồi lại tiếp tục xem những bức ảnh chụp áo cưới do bên Pháp gửi qua trên máy tính.
Lúc này, góc phải màn hình chợt lóe lên thông báo Mộc Du Dương có email mới. An Ly nhấn mở ra, thấy trong thư là một đống ảnh!
Các bức ảnh rõ ràng được chụp trộm, xem ra có lẽ là ở nước ngoài, không biết là Thụy Sĩ hay là Đan Mạch. Trong ảnh, Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi đang cười rạng rỡ, còn Lạc Bảo Nhi đứng giữa hai người họ, cả nhà ba người trông vô cùng thân mật.
Đây là cái gì?
An Ly lập tức giật mình, thì ra Mộc Du Dương đã phái người theo dõi Phương Tiểu Ngư, điều tra mọi việc cô làm khi ở bên cạnh Tống Đình Hi.
Mộc Du Dương lúc này chợt từ ban công bước vào, An Ly liền đóng thư lại.
Mộc Du Dương ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nắm lấy con chuột, An Ly lập tức trông thấy một vết răng cắn còn tím bầm trên cánh tay anh.
“Cái này là sao?” An Ly chỉ vào vết cắn, nhìn vào mắt anh hỏi.
Mộc Du Dương thản nhiên nói: “Chẳng sao cả, anh bất cẩn bị con chó nhà Lương Vệ Lễ cắn thôi.”
An Ly cao giọng nói: “Đây là do Phương Tiểu Ngư cắn có đúng không?”
Bị vạch trần, bàn tay Mộc Du Dương khẽ run lên.
An Ly có hơi mất bình tĩnh, lớn giọng hỏi: “Du Dương, chúng ta đã sắp đính hôn rồi mà anh vẫn còn dây dưa không dứt với Phương Tiểu Ngư sao? Du Dương, ở trong lòng anh, An Ly em rốt cuộc có vị trí thế nào? Hay là em nên hỏi, ở trong lòng anh còn có vị trí của em không?”
Mộc Du Dương chưa bao giờ trông thấy An Ly mất bình tĩnh thế này, trước nay cô luôn là người dịu dàng từ tốn.
Anh nhẹ nhàng nói: “An Ly, em đừng kích động được không? Chuyện này không phải như em nghĩ đâu, anh đã rất lâu rồi không gặp Phương Tiểu Ngư nữa.”
Điều anh nói hoàn toàn là sự thật.
“Thế thì đây lại là cái gì?” An Ly giật lấy con chuột rồi mở lại email vừa rồi đã bị tắt đi.
Trên tất cả những bức ảnh đều là hình ảnh của Phương Tiểu Ngư, Tống Đình Hi và Lạc Bảo Nhi.
Mộc Du Dương biến sắc mặt, không ngờ lần ấy anh bảo Lục Trạch phái người điều tra hành tung Phương Tiểu Ngư, đến tận bây giờ mới có ảnh gửi đến.
Nhưng hiện giờ việc khiến An Ly bình tĩnh lại mới là quan trọng nhất, cô vừa mới xuất viện, bác sĩ đã cảnh báo là không được để tâm trạng quá kích động, nếu không sẽ để lại di chứng.
Mộc Du Dương liền ôm An Ly vào lòng dịu dàng nói: “An Ly, em đừng hốt hoảng được không? Chúng ta đã sắp đính hôn rồi, sao anh còn đi gặp cô ta chứ? Cho dù bây giờ hay là sau này thì anh cũng chỉ có một mình em thôi.”
Lời nói này của anh thật sự rất nghiêm túc.
Nếu đã quyết định lấy An Ly rồi thì anh phải có trách nhiệm với cô, phải chăm sóc cô cả đời này.
Cho dù sau này cô có đứng dậy được hay không cũng không quan trọng, anh vẫn phải luôn ở cạnh bên cô. Đây vốn là điều mà họ đã hứa với nhau tám năm trước, chỉ là giữa chừng bị biến cố làm gián đoạn mà thôi.
Còn về Phương Tiểu Ngư, không cần biết tình cảm anh dành cho cô là gì, thích hay không thích, yêu hay không yêu, anh cũng không được phép dây dưa với cô nữa.
Mộc Du Dương cả đời này cũng không bao giờ quên được, khi còn bé, có một lần anh tan lớp học thêm về nhà sớm.
Hôm ấy mẹ không có nhà, anh chợt nghe thấy từ trong phòng của bố vang ra tiếng thở hổn hển.
Khi ấy anh còn bé, không hiểu chuyện, thế nên đã đẩy cánh cửa đang khép hờ ở phòng bố mà bước vào, cảnh tượng đập vào mắt lúc ấy đã mãi mãi trở thành nỗi ám ảnh sâu thẳm trong tim anh.
Anh nhìn thấy rất rõ, bố và dì đang trần như nhộng quấn lấy nhau trên giường, trên người chỉ được tấm chăn che đi những chỗ cần che.
Nghe tiếng cửa mở, cả bố và dì đều quay đầu ra nhìn, ánh mắt hai người lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Anh bất chấp tất cả mà bỏ chạy ra ngoài, sau đó Mộc lão gia đã phái người tìm anh về, về đến nhà anh đã ốm một trận rất nặng.
Chuyện ấy anh không kể với ai cả, thậm chí là ngay cả với mẹ mình.
Cho đến tận sau này, khi anh và mẹ bị bắt cóc, mẹ vì bảo vệ anh mà bị thương nặng đến mức qua đời.
Xương cốt mẹ còn chưa lạnh, thế mà bố và dì đã tiến hành đám cưới.
Mộc lão gia lúc ấy cũng giận đến mức bệnh nặng, đã đuổi hai người họ ra khỏi nhà.
Mộc lão gia chỉ biết Mộc Du Dương bị trầm cảm là do còn bé mà đã phải chứng kiến mẹ mình qua đời, chứ không hề biết rằng vào buổi chiều ấy anh đã nhìn thấy chuyện gì xảy ra trong phòng của bố mình.
Đó mới chính là nỗi ám ảnh sâu thẳm nhất trong lòng anh.
Thế nên, đời này anh ghét nhất chính là những tên đàn ông bắt cá hai tay. Anh quyết không thể trở thành loại người mà mình ghét nhất được.
Từ sau khi quyết định đính hôn với An Ly, anh đã biết mình và Phương Tiểu Ngư đời này là không thể nào nữa.
Áp đầu vào bờ ngực rắn chắc ấm áp của anh, tâm trạng An Ly cũng dần bình tĩnh lại.
Cô khẽ nói: “Du Dương, hứa với em, sau này chỉ yêu một mình em thôi, không được yêu ai khác nữa.”
Mộc Du Dương gật đầu, cố gắng gạt hình ảnh Phương Tiểu Ngư ra khỏi đầu.
Dưới bao ánh mắt kì vọng của người dân toàn thành phố, ngày diễn ra lễ đính hôn của tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên cuối cùng cũng đến.
Phương Tiểu Ngư mặc bộ váy mà Tống Đình Hi đã tặng cho cô.
Lạc Bảo Nhi hôm nay được gửi cho ông bà của Tống Đình Hi chăm nom, hai ông bà luôn nói mình rất rảnh rỗi, thế nên sẵn sàng giúp đỡ.
Tống Đình Hi sau khi chở Lạc Bảo Nhi đến nhà mình thì liền lái xe quay lại đón Phương Tiểu Ngư.
Khi Phương Tiểu Ngư bước lên xe, Tống Đình Hi thật sự sững sờ.
Bộ váy ấy giống hệt như được may ra dành riêng cho cô vậy, kết hợp hoàn hảo với thân hình của cô, phơi bày những đường cong hấp dẫn chết người.
Phương Tiểu Ngư ngồi vào ghế, phát hiện trên cánh tay đặt trên vô lăng của Tống Đình Hi có đeo chiếc đồng hồ mà cô đã tặng.
Từ sau khi cô đích thân đeo nó lên cho anh thì anh hầu như không nỡ cởi ra.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng, sảnh tiệc rộng rãi vô cùng, trên bàn đã bày sẵn nhiều đồ ngọt và các loại rượu nổi tiếng.
Ngay sau đó là nội dung chính của buổi lễ hôm nay, Mộc Du Dương đẩy An Ly ngồi trên xe lăn tiến vào.
Hai người vừa xuất hiện đã khiến bao nhiêu tiếng xuýt xoa ngưỡng mộ vang lên.
Đúng là một cặp trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.
Nhưng nói ra cũng lạ, hôm nay là lễ đính hôn của Mộc Du Dương, Mộc lão gia là trưởng bối lẽ ra phải có mặt, thế nhưng nhìn khắp cả sảnh cũng chẳng thấy bóng dáng ông đâu.
Chỉ có Mộc Du Dương là biết, tối qua, anh và Mộc lão gia suýt nữa đã cãi nhau to trong nhà.