Dựa theo tính toán của Trịnh gia, hơn một tháng sau Trịnh Nhạc Dao và cô sẽ cùng nhau được gả đi. Một gả cho Khâm gia đại thiếu vừa bị mù vừa bị đồn đãi là "tinh thần có vấn đề", bị tiểu thư thế gia ở Đông Kinh chê bai ai cũng không thèm cưới dù quyền thế Khâm gia đặt ở đó, khiến người ta thèm thuồng. Một thì gả cho Lâm gia nhị thiếu.
Lâm gia cũng là thế gia có tiếng tăm ở Đông Kinh, so với Trịnh Nhạc Dao cũng xem như môn đăng hộ đối. Chẳng qua Lâm Thao kia trong mắt mọi người kiểu gì cũng ngon hơn Khâm Minh mấy con phố về phần ngoại tại. Tóm lại Trịnh Nhạc Dao cảm thấy lợi là mình chiếm, cái thứ cô ta chê mới đến trên đầu Trịnh Nhạc Nhiên cô.
Mãi sau đó Trịnh Nhạc Nhiên mới biết thì ra ban đầu là Khâm gia nhắm tới Trịnh Nhạc Dao, cho Trịnh gia sính lễ rất đáng giá, ý đồ muốn tìm một tấm vợ về chăm sóc, sớm chiều ở chung với Khâm Minh vì đau lòng anh cô đơn một mình. Nhưng Trịnh Nhạc Dao vừa nghe liền nhất quyết không chịu gả, Trịnh Nhạc Nhiên không cần nghĩ cũng hiểu nguyên nhân vì sao cô ta không chịu.
Mà theo thời gian chuẩn bị hôn lễ Trịnh Nhạc Dao càng thêm đắc ý hơn khi cô ta thì rầm rộ cùng Lâm Thao chuẩn bị lễ cưới, Khâm gia lại có vẻ không muốn làm lớn, Khâm Minh chưa từng xuất hiện không nói, người nhà họ Khâm cũng vậy, từ đầu đều do cấp dưới nhà họ lo liệu, cả việc thử đồ cưới của Trịnh Nhạc Nhiên cũng người làm nhà họ Khâm đưa cô đi.
"Nhạc Nhiên con đừng nghĩ nhiều, Khâm gia trước nay đều là có tiếng là kín tiếng, không phải nhầm vào con."
Trịnh Nhạc Trọng càng đối với Trịnh Nhạc Nhiên áy náy, không tiếc tốn thời gian trấn an cô.
Chỉ có Trịnh Nhạc Nhiên biết ông ta là sợ cô phật lòng đổi ý, như vậy lợi ích ông ta bán con nhận được từ nhà họ Khâm sẽ không còn.
"Con với Dao Dao đều là con gái ba, của hồi môn của con và nó ba đều cho như nhau."
"Sau này về Khâm gia chỉ cần con chăm sóc Khâm Minh chu đáo thì cuộc sống vẫn như trước kia ở Trịnh gia, con đừng lo."
Trịnh Nhạc Nhiên chưa từng nói gì, lúc này cũng cúi đầu dạ vâng cho xong chuyện.
Trịnh Nhạc Trọng không chịu được dáng vẻ xa cách của cô, nói được mấy hồi rồi mất kiên nhẫn rời đi.
Trịnh Nhạc Nhiên trừ lúc cần ra ngoài thì lúc ở Trịnh gia chỉ ở trong phòng. Lúc này không khí náo nhiệt vì chuẩn bị hôn lễ của Trịnh gia giống như hoàn toàn không liên quan đến cô.
Một lát sau có người làm đi ngang qua phòng cô, nghe thấy bên trong có tiếng nhạc khiến sàn nhà chấn động nhẹ.
"..."
Trịnh Nhạc Dao nghe thấy chuyện này thì bĩu môi khinh thường: "Mẹ xem chị ta, đúng lập dị. Cả ngày chỉ biết đu idol, nhảy nhót không có tí phong phạm thế gia gì cả. Ba cũng không sợ chị ta khiến nhà mình mất mặt."
Lữ Mộng Lan bình tĩnh nói: "Xem như nó thức thời, biết phận mình."
Nếu không phải vì thế thì bà ta đã không dễ dàng để yên cho cô sống yên ổn trong Trịnh gia. Có đôi khi làm một kẻ vô công rỗi nghề chẳng có chí khí như vậy lại có thể sống tốt. Bản thân Lữ Mộng Lan cảm thấy Trịnh Nhạc Nhiên không như bề ngoài đầu óc không có tứ chi phát triển, tâm tư ngược lại còn sâu hơn con gái bà. Lữ Mộng Lan không muốn hạ thấp thân phận của mình nên mới để mặc cho Trịnh Nhạc Nhiên sống sao thì sống, miễn đừng có tâm tranh giành với Trịnh Nhạc Dao thì bà sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt.
Nhưng Trịnh Nhạc Dao lại không nghĩ như vậy.
Cô ta không khôn như mẹ mình, còn có tâm ganh đua rất lớn. Một hồi cô ta liền đâm chọt: "Mẹ, Khâm Minh kia thật sự bị thần kinh?"
"Chắc sẽ không đánh đập chị ta chứ?"
Ai không biết còn tưởng cô ta quan tâm Trịnh Nhạc Nhiên, thật ra cô ta chỉ hận không nhìn thấy Trịnh Nhạc Nhiên đau khổ.
Lữ Mộng Lan sao lại không hiểu tính tình con gái bà, nhưng bà ta chỉ trừng yêu cô ta một cái rồi nhẹ giọng nói: "Đừng có bàn luận chuyện này trước mặt ba con."
"Mẹ à, con đâu có ngu."
Trịnh Nhạc Dao ôm tay bà làm nũng: "Con muốn đám cưới của con phải thật lớn, oanh động của Đông Kinh!"
"Đương nhiên rồi. Con là con gái mẹ mà."
...
Tại một nơi khác trong Đông Kinh, trong một tòa nhà bề thế theo phong cách Gothic, trông thật cô tịch nằm riêng biệt lại không khiến người ta chú ý giữa lòng thành phố, mẹ Khâm đang nói chuyện với Khâm Minh.
"Tất cả mọi thứ chuẩn bị cho đám cưới mẹ đều lo cho con hết rồi, nhưng mà lúc đám cưới con phải đi thôi."
Mẹ Khâm vừa nói vừa nhìn người đàn ông đang ngồi bên cây dương cầm lớn đặt bên cửa sổ. Ngũ quan của anh gần như bị bóng tối của rèn cửa che khuất, chỉ mờ mờ thấy sườn mặt như đao khắc, vừa lạnh nhạt vừa xa cách, chỉ là không thấy khác người thường là bao.
Bởi vì vấn đề ở mắt nên Khâm Minh cũng không thích ánh sáng quá mạnh nên cả căn nhà nhìn u ám phát hoảng.
Mẹ Khâm nghĩ nghĩ lại nói thêm: "Mẹ nghe nói con bé Nhạc Nhiên kia khá có cá tính, sợ nó không quên nơi này, mẹ dự định sửa lại một căn phòng sáng sủa hơn cho nó, con thấy sao?"
Bà thật không có trông mong Khâm Minh sẽ chịu chung chăn chung gối với Trịnh Nhạc Nhiên ngay nên đã sớm có ý cho họ ở riêng. Nếu sau này tình cảm có thăng hoa lại chuyển về ở chung cũng chẳng có vấn đề. Đều là trong một căn nhà mà, ngửa mặt không thấy cúi đầu vẫn thấy thôi, bà lại không lo không bồi dưỡng được tình cảm.