Dương Á Liên nhìn khuôn mặt biến dạng mà độc ác của cô ta mà hốt hoảng không thôi.
- Cô...cô ..đừng tới đây, đừng lại đây.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới hai người bọn họ khiến cả hai không quen liền lập tức nheo mắt lại dừng mọi hành động đang làm.
Dưới ánh đèn lóa mắt kia, một thân ảnh cao ráo, dáng đi hiên ngang quý phái tiến về phía bọn họ.
Giang Nhạn Sương vừa nhìn là biết Hàn Vân Phong đã tới, cô cầm quả bom trong tay dơ về phía anh.
- Anh đừng qua đây, nếu không tôi và bà ta sẽ cùng chết trước mặt anh.
Hàn Vân Phong nhìn chằm chằm vào cô ta.
-Giang Nhạn Sương , cô muốn làm gì ?
Giang Nhạn Sương cười đắc ý nói với anh.
- Đợi lát nữa anh sẽ biết thôi.
Người tôi mời tới đây không chỉ có anh mà còn có cả Hồ Tuyết Liên nữa.
Làm sao, bất ngờ lắm có phải không ?
Hàn Vân Phong cười chua chát,
- cô nói gọi Tuyết Liên tới đây sao ??? Nhưng cô ấy không còn quan tâm tới tôi nữa.
Cho nên việc làm của cô chỉ là dư thừa mà thôi.
Giang Nhạn Sương vẫn giữ nguyên nụ cười nham hiểm trên môi, cô ta bỡn cợt nói với Hàn Vân Phong.
-Ồ, thật vậy sao ??? Nhưng tôi lại nghĩ khác.
Tôi tin chắc rằng cô ta sẽ tới đây, chắc tầm mười lăm phút nữa thôi.
Hàn Vân Phong vẫn cười lắc đầu nhưng anh thật không ngờ chưa đầy năm phút sau Hồ Tuyết Liên quả thật đã tới.
Nhìn thấy chiếc xe hơi từ phía xa đang thẳng hướng này mà đi tới , Hàn Vân Phong vô cùng lo lắng.
Giọng nói của anh cũng tăng thêm phần giận giữ.
- Giang Nhạn Sương , cô gọi cô ấy đến đây làm gì? Mau bảo cô ấy rời khỏi đây ngay.
Giang Nhạn Sương cười một cách điên dại.
- Thật không ngờ Hàn tổng lại xem trọng cho sự an nguy của người này tới vậy.
Xem ra lần này tôi đã cược đúng rồi.
Hồ Tuyết Liên khi đó thấy Hàn Vân Phong vội vã rời đi thì trong lòng hụt hẫng một cách khó hiểu.
Điện thoại của cô bỗng đổ chuông, kèm theo đó là hai tin nhắn thoại.
Một cái là của Trạm Tín, nội dung nói về vị tai nạn năm đó.
Còn một cái là tin nhắn nặc danh, bên trong chính là hình ảnh Dương Á Liên bị hành hạ.
Kèm theo đó là một lời nhắn rằng nếu cô không tới thì bà ta sẽ chết.
Hồ Tuyết Liên quả thật không thích tính cách của Dương Á Liên , nhưng nhìn thấy bà ta như vậy ,cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Cộng thêm với việc cô ta là người đã hãm hại cô thì cô càng không thể bỏ qua.
Cho nên cô đã tới chỗ này, cô không hề gọi điện thông báo cho Hàn Vân Phong.
Cô không muốn dính dáng gì với anh cả nhưng thật không ngờ anh cũng có mặt ở đây.
Hồ Tuyết Liên bước xuống xe, chầm chậm đi về phía Giang Nhạn Sương .
Giang Nhạn Sương dơ quả bom trong tay lên cảnh cáo khiến cô phải dừng lại.
Hàn Vân Phong muốn nhào tới nhưng thật không ngờ cô ta quá cảnh giác, đã đe dọa anh khiến anh phải lùi lại.
Nhưng khí thế của anh vẫn như cũ, giọng nói lạnh lùng đầy giận giữ như muốn băm cô ta thành trăm mảnh.
-Giang Nhạn Sương , cô bỏ quả bom xuống, thả mẹ tôi ra thì tôi sẽ cho cô một con đường sống.
Bằng không cô cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Giang Nhạn Sương cười điên dại, chỉ tay vào mặt anh mà nói.
Hàn Vân Phong, anh xem trọng mình quá .
Hôm nay tôi đi tới bước đường này thì!tôi biết mình không còn đường lui nữa rồi.
Tất cả điều này đều do anh và cô ta đã gây ra cho tôi , các người sẽ phải trả giá cho chuyện này, các người sẽ phải nếm mùi đau khổ...
Hàn Vân Phong, anh lựa chọn đi.
Một là đem cô ta tới đây đổi lấy mẹ của anh.
Hai là tôi sẽ để cho bà ta chết không toàn thây trước mặt các người.
Một bên là mẹ, một bên là người anh yêu thương nhất khiến anh vô cùng khó xử.
-Giang Nhạn Sương , cô có gì thì cứ nhắm vào tôi đây.
Hãy thả mẹ tôi ra.
Tuyết Liên, chuyện này không liên quan gì tới em, em may rời khỏi đây đi.
Giang Nhạn Sương lại cười ha hả..
- Nực cười quá, anh biết mục đích tôi làm vậy là gì không? Tôi muốn anh phải nếm trải cảm giác chính tay mình đẩy những người thân ruột thịt vào chỗ chết , khiến anh đau khổ tới mức sống dở chết dở.Anh có hiểu không.
Đối diện với vẻ lo lắng của Hàn Vân Phong,Hồ Tuyết Liên điềm nhiên tiến về phía trước.
- Chỉ là đổi người thôi mà, có gì đâu mà to tác.
Tôi đi cùng cô là được chứ gì.
Hàn Vân Phong lập tức cứng đờ người, tiến lên ngăn cản cô.
- Tuyết Liên, em không được làm vậy.
Nếu em xảy ra chuyên gì anh cũng không sống nổi đâu.
Hồ Tuyết Liên nghe anh ta nói vậy, trái tim lại rung động đập liên hồi.
Hai mắt của cô đã ngấn lệ, nhưng đã bị cô ép ngược trở lại.
-Hàn Vân Phong, anh yên tâm.
Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu.
Lần này tôi cứu mẹ anh, chỉ mong sau chuyện này anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa .
Hồ Tuyết Liên không đợi anh kịp phản ứng đã đi thẳng tới chỗ Giang Nhạn Sương ..