Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1034: Trong óc có gắn bộ phận quan trọng


- Ông xã, anh đã nhìn lâu vậy rồi, ngây ra làm gì vậy?

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần nhìn chằm chằm vòng tay Phượng Tường trong tay mình, cũng không đáp lời, có chút bực mình.

- Anh… anh nói gì đi!

- Anh không nói cũng không buông tay em ra à!

- Dương Thần!

- Còn không nói gì, em và anh phân phòng ngủ!

- A? Đừng mà!!

Dương Thần bật người tỉnh lại, ngượng ngùng cười nói:

- Nói gì vậy, làm gì có chuyện đêm hôm lại đi phân phòng ngủ.

Lâm Nhược Khê trợn mắt, lẽ nào người này trong óc có gắn bộ phận quan trọng gì, không đề cập đến chuyện này thì hắn không thèm phản ứng sao?

- Anh rốt cuộc là nhìn cái gì vậy?

Lâm Nhược Khê phiền muộn hỏi.

Dương Thần thở dài:

-Nhược Khê, cái vòng tay Phượng Tường này theo lý thuyết là một pháp bảo hộ thân, nhưng lúc nãy em rõ ràng bị lão tặc kia tấn công, sao nó lại không phản ứng chứ?

Lâm Nhược Khê vừa nghe cũng lập tức nghi hoặc.

Đích xác, theo lý thuyết thì chiếc vòng này có thể bảo vệ bản thân, lúc đầu thiếu chút nữa bị Ninh Quốc Đống xâm phạm cũng là nhờ uy lực của pháp bảo này.

- Lẽ nào… lúc nãy em chưa đủ bị nguy hiểm?

Lâm Nhược Khê suy đoán.

Dương Thần lắc đầu:

- Yến Phi Vũ uy hiếp kinh khủng hơn Ninh Quốc Đống nhiều, theo lý thuyết sẽ không như vậy.

Trong lúc nhất thời, đôi vợ chồng nhìn chằm chằm vòng tay Phượng Tường, có phần đờ ra.

Đúng lúc này, từ phía hành lang xa xa, Yến Tam Nương từ từ bước thong thả đến.

Yến Tam Nương sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh, có nét cười thản nhiên:

- Cậu Thần, thiếu phu nhân, đang nghĩ gì vậy?

Dương Thần và Lâm Nhược Khê quay đầu lại nhìn, thấy Yến bà bà trẻ trung, hai người vẫn chưa quen lắm.

Dương Thần trong lòng nghĩ ông già kia chắc chắn là thấy Yến Tam Nương đẹp vậy mới lúc nào cũng dính liền ở bên cạnh, quả nhiên là có di truyền!

Bản thân mình vô tội mà!

Lâm Nhược Khê lại nghĩ, mình nhất định phải tu luyện chăm chỉ, sáu bảy mươi tuổi rồi còn trẻ lại được như vậy, tu luyện quả nhiên có hiệu quả hơn hẳn mấy sản phẩm làm đẹp!

- Yến bà bà, bà đến đúng lúc quá, trước khi đi giải thích cho chúng tôi về cái vòng Phượng Tường này một chút.

Dương Thần nói.

- Vòng Phượng Tường? Nó làm sao vậy?

Yến Tam Nương buồn bực.

Dương Thần cũng không giấu diếm, kể lại một lượt chuyện vòng tay Phượng Tường này là một pháp bảo, lần này lại không có tác dụng.

Yến Tam Nương quả nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Lúc phu nhân còn sống cũng không thấy có nói đây là pháp bảo, không ngờ chiếc vòng này lại có huyền cơ…

- Yến bà bà, tôi vẫn tò mò, làm sao bà có thể không nhìn ra đây là pháp bảo?



Dương Thần hỏi.

- Cậu Thần, cũng không phải mỗi pháp bảo đều dễ nhìn ra.

Yến Tam Nương nói:

- Nếu là pháp bảo đẳng cấp quá cao, bản thân nó lại có đặc tính hấp thụ linh khí, đừng nói tôi là một người trong thời kỳ hóa thần, có là người trong thời kỳ độ kiếp cũng chưa chắc đã nhìn ra.

Dương Thần hiểu ra vài phần, xem ra là vì lúc đó mình đặc biệt mẫn cảm với linh khí trời đất mới phát hiện ra tính đặc thù của vòng tay này, nhưng đồng thời cũng có thể khẳng định, giá trị chiếc vòng này không thấp.

- Theo cách nói của cậu chủ, vòng tay Phượng Tường này không thể bảo vệ chủ nhân, là có liên quan đến bản thân thiếu phu nhân.

Yến Tam Nương nói:

- Pháp bảo thông linh, càng là pháp bảo có giá trị lại càng như vậy.

Vòng tay Phượng Tường nếu là một pháp bảo giá trị cao, vậy cũng sẽ yêu cầu một người có năng lực tương đương sử dụng, mới có thể phát huy công hiệu.

Thiếu phu nhân chưa có năng lực cao, chỉ có thể tính là người bình thường, nhưng điều kiện phát huy tác dụng của vòng Phượng Tường, đối phương cũng phải là một người bình thường một chút.

Nếu giống hôm nay nhị tỷ của tôi, là người ở kỳ độ kiếp động thủ, vòng tay Phượng Tường tất nhiên là cảm ứng được, cho dù phòng hộ cũng là vô ích, dù sao cũng không đủ chân nguyên khí chống đỡ, vì vậy, cam chịu lựa chọn buông xuôi không chống lại.

Dương Thần chợt hiểu ra, nhưng lại vô cùng phiền muộn, cảm giác pháp bảo này tặng Lâm Nhược Khê, còn muốn cô sử dụng nó được hữu hiệu.

Lâm Nhược Khê lại có chút mất mát, xem ra bản thân phải cố gắng tu luyện, nếu không cầm pháp bảo vô cùng tốt cũng cản trở đến Dương Thần, sẽ không cách nào nói nổi.

Chờ hiểu rõ nguyên do, Dương Thần mới nhớ tới, hỏi:

- Yến bà bà phải đi rồi sao? Là đến nói lời từ biệt?

Yến Tam Nương mỉm cười gật đầu:

- Đúng là đến nói lời từ biệt, nhưng trước khi đi, còn muốn nói vài lời với cậu chủ.

Lâm Nhược Khê nghe vậy, liền định đi vào nhà trước.

Nhưng Yến Tam Nương nói:

- Thiếu phu nhân, không cần đi đâu, những lời này thiếu phu nhân cũng có thể nghe, không ngại.

Lâm Nhược Khê thoáng mơ hồ, nhưng cũng có chút hiếu kỳ nên ở lại.

- Yến bà bà, không phải là muốn tôi chăm sóc cẩn thận lão già kia chứ, cái này cũng không cần bà nói, tôi cũng không đến mức mặc kệ ông ấy.

Dương Thần cười nói.

Yến Tam Nương lắc đầu, có vẻ nghiêm túc:

- Đều không phải, tôi là muốn nói về Hồng Mông.

- Hồng Mông?

- Không sai.

Yến Tam Nương buồn bã nói:

- Cậu Thần, cậu cũng biết, năm đó tôi là vì cái gì từ thế giới huyền ảo chạy ra.

Thực tế, cha tôi là Yến Vô Trần, chính là một trong những nguyên lão của Hồng Mông, cũng được cho là một trong những nhân vật đứng đầu Hồng Mông, năm đó lúc tôi rời khỏi, đã ở kiếp Lục hợp hàn thủy thứ hai, thời kỳ đại viên mãn giai đoạn Minh Thủy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại chí ít cũng ở kỳ Nhược Thủy rồi.

Mà người già như cha tôi, cũng gần như đạt đến công lực đỉnh điểm trong Hồng Mông. Vì nếu tiếp tục tiến lên đến chín kiếp Lôi thần, mấy ngàn năm nay, đều chưa từng có nghe đến, ai cũng không biết công pháp gì có thể đạt đến…

Dương Thần nghe đến đó, trong lòng hơi vui, xem ra chính mình vẫn là nhặt được vàng, hơn nữa Hồng Mông không có nhân vật nào độ kiếp đến chín kiếp Thần Lôi, cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.

- Trong truyền thuyết, muốn đạt được đỉnh điểm, vượt được hư không, phải cần đến Ngọc Thanh thần lôi kiếp của chín kiếp Lôi thần, mới có thể đạt được.

Dù có là tu sĩ kỳ Nhược Thủy, tuổi thọ cũng khó vượt được nghìn năm, vì vậy, người trong Hồng Mông hay người trong gia tộc ẩn thế cũng vậy, tất cả mọi người đều theo đuổi làm thế nào để đột phá được, thu được công pháp chân truyền thượng cổ, muốn có đủ công lực để khiêu chiến với chín kiếp Lôi Thần.

Trong lòng Dương Thần hơi nghẹn lại, vậy những người Lạc gia muốn cướp công pháp của hắn, tất nhiên cũng biết được hắn có công pháp.

Nhưng chính mình trước mắt cũng đụng phải người của Lạc gia muốn cướp, có thể thấy, người Lạc gia cũng không ngốc, nếu cái “khối thịt béo” này của mình đã bị người khác biết, cũng sẽ khó đối phó.



Thế nhưng, người của Lạc gia làm sao biết được mình có công pháp mà họ cần?

Yến Tam Nương tiếp tục nói:

- Cũng theo mấy nghìn năm không ngừng nỗ lực và thất bại, người của Hồng Mông ngày càng bất an, sợ hãi.

Mọi người vốn vì không quấy nhiễu thế tục, lại chuyên tâm ngộ đạo, theo đuổi vượt qua hư không, mới vào Hồng Mông.

Nhưng mọi người lại phát hiện, dù tu luyện thế nào, đều không thể bất tử, cứ như vậy, không ngừng chịu đả kích, sao còn có thể chuyên tâm ngộ đạo?

Vì vậy, người Hồng Mông cũng từ từ trở nên ích kỷ, mọi người chỉ nghĩ làm sao để sống lâu, để nâng cao cảnh giới công lực, lại tranh thủ tìm cơ hội tìm công pháp phá chín kiếp Thần lôi.

Về phần trần thế, nhân dân Hoa Hạ ra sao, họ cũng không quá quan tâm nữa…

Tình trạng như vậy, đã giằng co mấy nghìn năm, rồi đến thời hiện đại mấy trăm năm nay, lại càng nghiêm trọng.

Nếu không phải những người cũ, không ít người mới vào Hồng Mông còn có thể nghĩ đến một chút tình hình thế giới bên ngoài, sợ rằng sứ giả Hồng Mông đều đã triệt hồi rồi…

Đây cũng là vì sao mà trước đây tướng quân Lâm Chí Quốc của Viêm Hoàng Thiết Lữ thậm chí không tin có sứ giả Hồng Mông.

Hồng Mông… đã mục nát rồi, tất cả đều tư lợi, tranh đoạt để có công lực cao, tăng tuổi thọ, không ai quản sống chết của bách tính.

Hơn nữa, một số trưởng lão giống cha tôi đều bắt đầu cho rằng, “thiên địa bất nhân”, bách tính bình thường, bất quá chỉ là con kiến, sống chết đều do số…

- Ha…

Dương Thần cười lạnh nói:

- Tôi cho rằng bọn họ cũng chỉ là mượn cớ, trốn tránh trách nhiệm, cứng đầu mà tu luyện, chẳng trách người Hồng Mông bây giờ chẳng còn cần thể diện, thấy cái tốt liền muốn cướp lấy, hóa ra vốn chẳng có hình tượng mà giữ…

Yến Tam Nương gật đầu nói:

- Không sai, chính là như vậy, mọi người đã từ bỏ ý chí của lớp trước, Hồng Mông đã không còn là Hồng Mông trước đây.

- Thế nhưng…

Dương Thần nhíu mày nói:

- Yến bà bà nói với tôi những điều này, là vì sao vậy?

Yến Tam Nương hé miệng cười nói:

- Cậu Thần… Tôi nói những điều này cho cậu nghe, bởi vì tôi nghĩ, cậu là người duy nhất có thể có năng lực làm tất cả mọi người thay đổi.

- Làm tất cả thay đổi?

Dương Thần càng không giải thích được.

- Không sai.

Yến Tam Nương khẩn thiết nói:

- Tôi mong muốn có một ngày, cậu có thể tẩy trừ một lượt Hồng Mông, phá bỏ cái chủ trương “thiên địa bất nhân” này, những người cố ý chiếm tài nguyên của Hồng Mông, tự tư tự lợi, tất cả đều tiêu diệt! Dù có là cha tôi, nếu không hối cải, tôi cũng không nói gì hơn…

Dương Thần sắc mặt cứng đờ:

- Yến bà bà… việc này rất lớn đó, không cần nghiêm túc quá thế, tôi tuy rất muốn, nhưng tôi đâu có năng lực đó…

Lâm Nhược Khê đứng một bên cũng lộ vẻ ưu tư, cô không hy vọng người đàn ông của mình đi giết người, con người luôn có tư tâm tư lợi.

- Cậu chủ hiện tại, tuy không đủ sức khiêu chiến toàn bộ Hồng Mông, nhưng bất luận dù sao, Hồng Mông tất nhiên đã là địch thủ của cậu, lẽ nào cậu định ngồi chờ chết?

- Đương nhiên không!

Dương Thần nói:

- Tôi định từ nay chăm chỉ tu luyện, tuy không có khả năng tiến triển nhanh, nhưng tốt xấu cũng là thái độ tốt, không phải buông thả bản thân.

Yến Tam Nương vui mừng cười nói:

- Đúng đó, nhưng như vậy còn chưa đủ. Tu luyện cũng không chỉ dựa vào chăm chỉ một lần là xong, tôi hôm nay nói những điều này, tất nhiên muốn cậu Thần giúp một tay!