Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1044: Ngồi đến nửa đêm.


Sau bữa cơm tối, Dương Thần chạy như điên đến nhà họ Đường.

Lúc trước trải qua việc của Nghiêm Bất Vấn, trên dưới nhà họ Đường gặp Dương Thần sợ như gặp quỷ, đương nhiên vẫn phải dùng gương mặt tươi cười để chào đón.

Mặc dù Đường Triết Sâm đã qua đời, nhưng nhà họ Đường vẫn là một trong bốn đại gia tộc có nhiều tiền nhất, tài sản thương mại rải khắp toàn cầu, một người già thuần túy trên lĩnh vực chính trị đã qua đời cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Đường Hoàng và Đường Uyển đang đề cập đến vấn đề người kế thừa chức gia chủ của nhà họ Đường, khiến người ngoài nghi ngờ.

Đường Uyển chủ động giao chức gia chủ của nhà họ Đường cho Đường Hoàng, mà Đường Hoàng cũng chưa từng tiếp xúc một chút nào đến tập đoàn Phong Lâm ở phía Nam của Đường Uyển, hai người cứ theo lẽ thường mà phân chia giang sơn.

Không thể không nói rằng việc biến đổi như vậy cũng hơn một nửa là do Dương Thần ban tặng, chỉ cần Dương Thần đứng về phía Đường Uyển thì đương nhiên sẽ không có ai dám khinh thường địa vị của Đường Uyển ở trong nhà.

Sau khi cho đám người hầu xum xoe này lui ra, Dương Thần chạy thẳng đến ngôi biệt thự riêng mà Đường Uyển đang ở.

Trước đó đã liên lạc với Đường Uyển, người phụ nữ này đang chờ ở trong phòng.

Vừa chạy vào phòng đã nhìn thấy Đường Uyển mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, ngồi ở trên ghế sô pha, trên tay là chiếc laptop, dường như đang xem cái gì đó.

Nhìn từ trên cao xuống thì chiếc áo ngủ rộng thùng thình mà người phụ nữ này đang mặc, mặc dù đã mặc chiếc áo lót ngực, nhưng hơn nửa bầu ngực vẫn lộ ra ngoài. Chiếc cổ và làn da trắng ngần không tì vết như bạch ngọc tạo nên vẻ đẹp này của cô.

Nhưng điều khiến Dương Thần nuốt nước bọt ừng ực chính là không ngờ Đường Uyển đeo một chiếc kính viền đen to đùng, trang điểm nhẹ nhàng khiến cho người phụ nữ này càng có vẻ đẹp mê hồn người.

- Tới rồi đây.

Đường Uyển nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ.

- Sao em lại đeo kính thế kia.

Trong lòng Dương Thần nghĩ “không phải là cố ý mê hoặc mình đấy chứ”.

- À, kính không độ, như vậy sẽ tập trung tinh thần hơn.

Đường Uyển tiện tay tháo kính xuống, nhấc chiếc laptop sang một bên, dựa lưng vào ghế sô pha, quay đầu ra cười nói:

- Lâm Nhược Khê không đi cùng sao?

Dương Thần sửng sốt:

- Sao lại hỏi như vậy, Nhược Khê đương nhiên là không đến rồi.

- À…Em tưởng cô ấy lo lắng chúng ta sẽ làm gì đó, nên sẽ đặc biệt đến.

Dương Thần không nói gì, cười khổ nói:

- Không phải khoa trương như vậy chứ, em thích trêu cô ấy, Nhược Khê mới là người có thái độ thù địch với em đấy.

- Nhưng em không đùa mà, nếu như em trẻ hơn 10 tuổi thì nhất định em sẽ làm giấy ly hôn cho hai người, như vậy không cần lo tình nhân gì cả.

Đường Uyển nhe răng nói.

Dương Thần tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của người phụ nữ, rồi nhẹ nhàng kéo thân thể của Đường Uyển dựa vào vai mình.

- Ây da, anh làm gì vậy? Không phải nói là hướng dẫn cho em tu luyện sao?

Đường Uyển ngượng đỏ mặt cười.



Dương Thần dùng một bàn tay to của mình vỗ ngay vào chiếc mông căng tròn của người phụ nữ.

- Ai bảo em ăn nói hồ đồ, dù sao thì vẫn còn sớm, sau khi phạt em một giờ lên giường thì tu luyện cũng chưa cần vội…

Nói rồi, nhanh chóng sải bước lên tầng trên.

Đủ hơn một tiếng đồng hồ, trên chiếc giường lớn của Đường Uyển, một cuộc ân ái điên cuồng đã diễn ra.

Chờ cho Đường Uyển khoan khoái bị kích thích vào những vùng nhạy cảm, thở hổn hển ở trên giường thì Dương Thần mới vỗ vỗ vào chiếc mông đầy đặn của người phụ nữ này:

- Không được lười biếng, dậy ngồi tu luyện nào.

Không để cho người phụ nữ này kịp hờn dỗi, Dương Thần đã lấy ra hai bình bồ đề đan, lấy ra một quả, nhét ngay vào miệng Đường Uyển.

Đường Uyển cảm thấy có chút hiếu kỳ với thứ như vậy, dùng mũi ngửi ngửi, giương mắt nói:

- Mùi vị của thảo dược.

Dương Thần cười gượng:

- Thứ linh đan này hơn một nửa là được tạo từ hỗn hợp những dược liệu, không tránh khỏi có mùi của thảo dược.

Lúc này Đường Uyển mới ngoan ngoãn ngồi dậy, ăn quả bồ đề đan.

Đã tu luyện kiên trì môn công pháp mà Dương Thần đưa cho, thân thể của Đường Uyển cũng khác khá nhiều, trong đan điền đã có một chút nội lực, nhưng vẫn đang rất loãng, không thể coi là chân khí.

Một linh đan như bồ đề đan, mặc dù là hạ phẩm nhưng đối với những người tu luyện chưa đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mà nói thì nó thực sự là “Thuốc Thập toàn đại bổ”.

Dương Thần cũng lo lắng linh đan mãnh liệt như vậy sẽ xung kích lớn với người phụ nữ chưa đủ nội lực như Đường Uyển, vì vậy chính mình mới cần phải làm hộ pháp.

Sau khoảng 10 phút, đợi cho Đường Uyển dùng quả bồ đề đan xong, quả nhiên kinh mạch trong cơ thể phồng lên.

Linh khí dư thừa chưa từng có trong kinh mạch đang tán loạn, giống như vô số những mũi kim đang không ngừng xuyên vào da thịt, khiến cho Đường Uyển không khỏi nhăn mày.

- Tập trung vào, vận chuyển theo công pháp mà anh đã dạy em, theo những huyệt vị để khai thông đan điền.

Dương Thần ở bên vội vàng nhắc nhở.

Khác với Sắc Vi, Đường Uyển phải vất vả hơn nhiều. Nếu như là trước kia đương nhiên sẽ được nâng lên, nhưng vấn đề là chí ít cũng bị trọng thương.

Cùng với việc linh khí càng ngày càng phát huy nhiều, da thịt của Đường Uyển cũng đỏ dần lên, Dương Thần biết đó là do huyết quản đang bắt đầu nứt ra.

Bất lực, Dương Thần dẫn Thiên Địa Chi Lực vào thân thể của Đường Uyển để phục hồi và chữa trị cho cô. Mặc dù như vậy không có lợi cho việc tự luyện công của Đường Uyển, nhưng cũng còn hơn là phải chịu thương.

Trên thực tế, nếu như không phải thời gian không quá đủ, cần để cho những người phụ nữ của hắn nhanh chóng có được khả năng tự vệ nhất định thì Dương Thần cũng sẽ không cho bọn họ dùng đan dược trong khoảng thời gian này, chí ít thì sau một năm mới tương đối đảm bảo được.

May mà ý chí của Đường Uyển rất cứng cỏi, đối với bản thân rất nghiêm khắc, cắn răng luyện tập môn công pháp này, qua hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng bắt đầu vận chuyển ổn định trở lại.

Dương Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, dựa theo tốc độ như thế này, hấp thụ linh khí để biến thành chân khí. Đan dược này còn cần đến ba giờ đồng hồ mới có thể hấp thụ hết, mà đến lúc đó thì Đường Uyển nhất định có thể chạm đến thời kỳ cuối cùng của Hậu Thiên.

Tốc độ nhất định sẽ nhảy vọt, nhưng như vậy cũng không có gì kinh ngạc, dù sao đây cũng là đan dược mà tu sĩ dùng cho thời kỳ Tiên Thiên và Hóa Thần, đối với những người mới học, chưa đủ nội lực như Đường Uyển, nếu như không có hộ pháp của Dương Thần và công pháp mà Dương Thần cho thì tuyệt nhiên sẽ không nắm bắt được.

Điều quan trọng hơn là, những võ giả thế tục bình thường, cũng không có ai có cơ hội nắm được đan dược của Hồng Mông này.



Dương Thần vì điều này mà càng kiên quyết theo lời của Yến Tam Nương nói, tìm luyện trong đầu, đương nhiên bản thân cũng cần phải nhanh chóng lĩnh ngộ Chân Hỏa Tam Muội, tìm luyện đỉnh lô mới được.

Nhìn Đường Uyển không còn vấn đề gì nữa, Dương Thần cũng không trông mong nhiều, từ từ nói lời tạm biệt bên tai của người phụ nữ này, mặc quần áo vào và rời khỏi nhà họ Đường.

Mặc dù Đường Uyển biết Dương Thần phải đi, nhưng cũng níu kéo nhiều. Cô đã chìm vào trong cảm giác kinh mạch trên thân thể không ngừng hấp thụ linh khí Thập toàn đại bổ.

Dường như thân thể đã trải qua một sự lột xác mới, tất cả những thay đổi bên ngoài càng ngày càng cảm nhận rõ ràng.

Còn ở bên kia, Dương Thần đang lái xe đến nhà họ Thái.

Nhà họ Thái trong khu quân đội hiện rõ vẻ hưu quạnh, Dương Thần lái chiếc xe của nhà họ Dương, giơ quân bài lên, nhưng không cần lãng phí thời gian để kiểm tra.

Vừa mới dừng xe, muốn hướng đến cửa lớn, thì bóng dáng Thái Nghiên đã chạy ra.

Dương Thần hơi ngây người:

- Ngưng Nhi, em chờ sẵn rồi sao?

Thái Ngưng vẫy tay với Dương Thần:

- Đi theo em, chúng ta đi cửa sau.

Dương Thần buồn bực:

- Làm sao vậy, sao lại phải đi cửa sau.

Thái Ngưng cẩn thận đóng cửa lại, nói:

- Đi cửa trước sẽ bị mẹ em nhìn thấy, bà ấy nhất định lại lôi em vào nói chuyện. Ngày mai là tết Trung thu, muốn để em dẫn bà ấy đến nhà họ Dương các anh.

Sắc mặt Dương Thần như cứng đơ lại, không ngờ mẹ vợ lại còn thực sự có thể làm những việc này. Bà ấy muốn đến, bản thân mình cũng không ngăn cản được, nhưng như vậy thì tết Trung Thu sẽ không bị nhàm chán nữa.

Hơi cảm thấy xúc động, Dương Thần đi lên trước nắm lấy bàn tay đang lành lạnh của Thái Ngưng, cười nói:

- Cũng đều do em chu đáo, cảm ơn.

Người phụ nữ này luôn luôn chu đáo, có sự khác biệt không nhỏ với em gái của cô ấy.

Dương Thần không cần nghĩ cũng biết được, Thái Ngưng vì không muốn thêm phiền phức cho bản thân, nên đã ở trong đó một mực chờ mình đến, không phát tiếng động gì. Người phụ nữ này luôn làm những việc khiến người khác cảm thấy ấm áp.

- Ừm.

Thái Ngưng nhỏ nhẹ đáp lại, mặt ửng hồng, nhưng không biết nên nói thế nào, đôi môi đỏ mọng mấp máy, xoay người bước đi.

Cùng với Thái Ngưng đi qua sân, từ cửa sau bước vào phòng của cô.

Dương Thần hít hà mùi hương trong phòng, thuận miệng nói:

- Ngưng Nhi, em đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.

Điều này thực sự cũng không có ý gì khác, Dương Thần sớm đã nhìn ra hôm đánh nhau với Nghiêm Bất Vấn, nhưng những lời này đã lọt vào tai của Thái Ngưng, hoàn toàn lại mang một hàm nghĩa khác.

Dung mạo của Thái Ngưng trong nháy mắt đã lộ hết ra, bộ ngực lấp ló, nói một câu khiến Dương Thần phải ngây người tại chỗ.

- Anh…anh hôm nay muốn không?