Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1049: Không mưa không nắng.


Nói chuyện được một lúc như vậy là đã đến được núi.

Sắc Vi khẽ nhíu mày:

- Theo như những gì anh nói thì thế giới này rộng lớn như vậy, anh cũng không biết tài liệu luyện đan ở đâu, càng không biết chỗ nào có nó, như vậy khác gì mò kim đáy bể?

Dương Thần thở dài:

- Anh cũng đang buồn phiền vì chuyện đó đây, nhưng em xem hấp thu được tác dụng của linh đan, điều này tuyệt đối là một việc có phần nguy hiểm nhưng nếu như thành công thì lợi ích của nó sẽ rất lớn. Anh định đợi một thời gian nữa đi tìm một người, có lẽ cô ấy có thể giúp anh đưa ra một vài chủ kiến.

“ Cô ấy” mà Dương Thần nói đương nhiên là Tiêu Chỉ Tình, chỉ là vừa mới trở về Trung Hải, nên không có thời gian đi thăm cô ta thôi.

Còn về việc Lâm Nhược Khê có phản cảm hay không thì Dương Thần cũng không quan tâm nhiều.

Sắc Vi cũng không hỏi người đó là ai, cũng không biết là trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

Gió trên núi thổi qua, luồng khí lạnh của tiết thu đang đến dần.

Đứng ở trên một ngọn núi xanh như vậy, mái tóc của Sắc Vi được gió thổi bay phấp phới.

- Ông xã, làm thế nào để em thử cho anh xem?

Sắc Vi hỏi.

Dương Thần chỉ vào ngực mình:

- Hãy nghĩ cách dùng chân khí Tiên Thiên của em để tấn công anh, muốn đánh thế nào thì đánh thế đó.

- Như vậy…sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sắc Vi nhíu mày.

Dương Thần khẽ cười nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần không phải là chân nguyên quá mạnh, thì chân khí Tiên Thiên cũng không là gì đối với anh, da thịt anh rất dày.

Sắc Vi nghe thấy như vậy cũng không do dự nhiều, bắt đầu nín thở, điều khiến chân khí Tiên Thiên ở trong cơ thể mình…

Bỗng nhiên, một luồng khí màu xanh nhạt nhấp nhô như những đợt sóng phát ra, từ trên đỉnh đầu của Dương Thần hạ xuống ầm ầm.

Dương Thần cũng không tránh không nhường, mà giơ một tay lên, vận chân khí Tiên Thiên.

Chân khí thuộc thủy của Sắc Vi giống như vô vàn những bọt nước, từ trong không trung bắn ra.

- Xong rồi?

Dương Thần hỏi.

Sắc Vi có chút thẹn thùng gật đầu:

- Em cũng không nể mặt gì cả, nhưng anh đã dùng chân chí Tiên Thiên cấp bảy để kết thành một luồng khí đó, trong chốc lát như vậy em đã bắt gọn được.

Dương Thần sờ sờ cằm:

- “Đạo” mà em lĩnh ngộ được thực sự có vài chỗ cần phải bàn nữa. Sự tấn công vừa rồi của em quá là đột ngột, giống như là thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa tương đối có lực công kích.

Nếu như là những đối thủ tầm thường cùng cấp với em thì e rằng khó có thể thích ứng được, khả năng bị tấn công là rất lớn, còn em thì lại giữ thế chủ động.



Nhưng…cách tấn công như vậy, nếu như là người nhạy bén một chút thì sớm đã nhìn thấu hết, rất dễ tránh được, và dễ bị đánh lại.

- Em mới lĩnh ngộ được, luyện tập nhiều hơn nữa thì sớm muộn gì cũng có thể nghĩ ra cách tốt hơn.

Sắc Vi tự tin nói.

Dương Thần đắn đo một hồi:

- Sắc Vi yêu dấu à, anh cũng không thể chỉ tỉ mỉ cho em biết nên vận dụng “đạo” của em như thế nào, nhưng anh nghĩ em sẽ biết thiên biến vạn hóa.

Lúc đầu em cảm nhận được cảnh giới huyền diệu này như thế nào thì bây giờ sẽ phải nỗ lực cảm nhận theo hướng đó, sau đó vận dụng sự điều chỉnh chân khí Tiên Thiên, có lẽ như vậy sẽ có những kết quả đáng ngạc nhiên.

Sắc Vi yên lặng trầm ngâm một lúc, lập tức nhắm mắt lại, hai cánh tay mở rộng.

Dương Thần mỉm cười, xem ra người phụ nữ này đã nhanh chóng hiểu được ý của mình.

Dương Thần cũng không vội, ngồi xuống dưới đất, im lặng đợi Sắc Vi có thể lĩnh ngộ ra được điều gì không.

Cứ như vậy, qua khoảng hơn mười phút, Sắc Vi vẫn giữ tư thế đó, sắc mặt hiện rõ sự bình thản.

Nhưng khi Dương Thần sắp xuất thần thì tình hình ở trên đỉnh ngọn núi đột nhiên thay đổi.

Dương Thần giật mình, chỉ cảm thấy, ở giữa không trung như có vô vàn những mũi kim sắc nhọn, chân khí sắc nhọn đã bộc phát ra.

Không đợi Dương Thần ngẫm nghĩ, chân khí Tiên Thiên như mưa đó ầm ầm đổ xuống.

“Rầm rầm rầm!”

Âm thanh vang dội khắp mặt đất khiến cho cả đỉnh núi như rền vang.

Tất cả những chân khí như giọt mưa màu xanh đã biến ngọn núi thành một vùng biển màu xanh.

Nhưng đây lại là trận mưa xanh chí mạng.

Mặc dù phạm vi chỉ khoảng hơn trăm mét vuông, nhưng sức công phá sắc nhọn tập trung đó đủ để làm một sát thủ trong nháy mắt, cướp mạng của đối phương.

Dương Thần cũng bị những chân khí sắc nhọn này chạm vào da gây cảm giác tê dại, liền vận ngay một vòng tròn bảo hộ để tránh bị tấn công.

May mà đó chỉ là chân khí Tiên Thiên, nếu như là chân nguyên lực thì e rằng bản thân muốn chạy cũng chạy không thoát.

Mưa xối xả trong vòng năm sáu giây, nhưng đỉnh núi dường như đã bị rớt mất một tầng, cỏ cây khắp nơi đều bị dập nát hết.

Chờ cho Sắc Vi mở mắt ra thì sắc mặt liền trắng bệch, đương nhiên đã tiêu hao không ít chân khí Tiên Thiên, nhưng nụ cười trên mặt người phụ nữ này chứng tỏ cô đã lĩnh ngộ được không ít.

- Em hiểu rồi. Em biết hôm đó em lĩnh ngộ được cái gì rồi! Mưa! Là thế của mưa! Mặc dù những hạt mưa này nhỏ bé, nhưng khi chúng cùng từ trên không rơi xuống thì có thể biến thành một lực công kích rất lớn, giống như là nước êm dịu. Nếu như dùng lực để đập nó thì nó sẽ dùng một lực khác mạnh hơn phản ngược trở lại. Nước thì êm dịu, nhưng lại cứng rắn.

Sắc Vi hưng phấn xông lên trước mặt Dương Thần, ôm lấy cổ Dương Thần nhảy sung sướng.

Dương Thần vỗ vỗ đôi mông của người phụ nữ này:

- Đừng vui mừng quá sớm. Nếu như em thực sự lĩnh ngộ được hoàn toàn thì sẽ không nói ra đạo lý đó như vậy. Lĩnh ngộ thực sự thì không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được. Còn nữa, em xem em xem, mới xuất có một chiêu mà đã mệt đến nỗi trắng bệch như tờ giấy rồi, tu luyện vẫn còn kém và xa vời. Hơn nữa lực công kích mưa rơi đó của em mặc dù có hiệu quả, nhưng vẫn chỉ là ở một phía. Anh muốn thấy nhiều không gian tiến bộ lớn hơn.

Mặc dù Sắc Vi cũng hiểu, nhưng đối với một tu sĩ mới học như cô mà nói thì thành quả như vậy đã đáng phấn khởi lắm rồi, nên nét mặt cười tươi như hoa.

Trong lòng Dương Thần rất mãn nguyện, chỉ đáng tiếc là những người phụ nữ khác còn chưa đủ sức mạnh để đạt đến cảnh giới như của Sắc Vi, nhưng cũng không được vội vàng.

Đến mức này thì Dương Thần cũng không đi khống chế tư tưởng trong đầu của Sắc Vi nhiều, tình hình có vẻ cũng khá ổn rồi, sau đó cùng người phụ nữ đó xuống núi.

Sau khi gọi điện về nhà, Dương Thần trực tiếp lái xe đến chỗ của Tiêu Chỉ Tình.



Tiêu Chỉ Tình đúng lúc cũng đang ở nhà đợi, đối với việc Dương Thần đến cô ta cảm thấy vô cùng vui mừng.

Trên thực tế, đối với người phụ nữ này mà nói thì từ nhỏ đã sống trong ảo cảnh, bên ngườicũng không có gì gọi là tình cảm ấm áp. Sau khi ra ngoài, cũng không có bạn bè, có thể nói Dương Thần đã được coi là người thân thiết đặc biệt, mặc dù người đàn ông xấu xa này đã cướp đi mất thân thể của mình.

Đi đến khu chung cư của Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần kiếm một chiếc sô pha ngồi xuống, nhìn thấy trên mặt bàn đặt vài quyển tạp chí về máy tính, không khỏi cười nói:

- Xem ra cô thực sự rất thích máy tính. Tôi tưởng cô chỉ có hứng thú với những thứ cổ điển.

Tiêu Chỉ Tình nhâm nhi chén trà:

- Những thứ cổ điển tôi đã sớm học đủ rồi, máy tính ở thế giới bên ngoài rất thú vị, trình độ của các giáo sư ở các trường đại học ở Trung Hải quá thấp, những quyển tạp chí này tôi thấy rất cứng nhắc, những hacker thực sự còn thủ đoạn hơn nhiều.

- Nhìn ngoại hình bên ngoài của cô thực sự không giống với một người làm về kỹ thuật.

Dương Thần đánh giá nói.

- Thế nào, lẽ nào người ta giống với một tên lừa đảo sao?

Tiêu Chỉ Tình bĩu môi.

Dương Thần vò đầu cười cười, nghĩ đến lần trước, khi Tiêu Chỉ Tình đang ở dưới tầng, việc khiến sắc mặt của Tiêu Chỉ Tình trông rất khó nhìn, hỏi:

- Gần đây…trong trường học có gì hay sao?

Tiêu Chỉ Tình sửng sốt, bỗng nhiên cúi đầu cười khổ:

- Tôi… thôi học rồi, không đi đến trường học nữa.

- Tại sao? Cảm thấy không cần thiết phải học? Nhưng nếu như như thế này thì chẳng phải cũng không cần đi học sao?

Tiêu Chỉ Tình lắc đầu:

- Không phải là nguyên nhân đó… Dù sao…thì cũng không muốn đi học, cũng may là tôi đã có kỹ thuật máy tính, không cần ra ngoài cũng có thể kiếm tiền, anh yên tâm đi, tôi không đến nỗi không có đủ tiền để trả tiền thuê phòng đâu.

Dương Thần nhìn sự nỗ lực của người phụ nữ này mỉm cười, cố ý tỏ vẻ không sao, trong lòng cũng cảm thấy chút gì đó, nhưng đồng thời cũng đã ra, không phải là không quan tâm đến biểu hiện của Tiêu Chỉ Tình.

Bản thân căn bản đã có quan hệ thân thể với cô ấy, lại còn có “tâm ý”, nên khó có thể kết thúc được.

Làm bộ ho khan hai tiếng, Dương Thần nói:

- Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn hỏi về việc luyện đan của cô.

- Luyện đan? Anh muốn luyện đan?

Tiêu Chỉ Tình giật mình mở to đôi mắt.

Dương Thần sờ sờ mũi:

- Thế nào, dường như ngoài ý muốn của cô? Linh đan thực sự rất có hiệu quả với việc tu luyện. Tôi đã cho những người phụ nữ của tôi thử qua, tu luyện tiến bộ rất nhanh, vì vậy mới muốn làm chút.

- Tôi cũng biết đan dược đối với những người tu luyện cấp thấp rất có hiệu quả, nhưng dường như anh không hiểu rõ lắm về điều kiện của luyện đan.

Tiêu Chỉ Tình cười khổ nói.

- Điều này chẳng phải tôi đến để hỏi cô hay sao? Tôi nên làm thế nào mới có thể luyện được những thứ như bồ đề đan, thậm chí còn tốt hơn cả đan dược?

Dương Thần tràn đầy sự mong đợi.