Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1097: Vú Vương là phú bà


Tiêu Chỉ Tình thử giày ở trong phòng vú Vương phải gần đến nửa tiếng đồng hồ mới xong, đi vào rồi lại cởi ra, những đôi giày vừa với chân có thể đi được hầu như đã đều thử qua một lần..

Thấy hai mẹ con vui vẻ như vậy, cũng không có người đến làm phiền, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê càng bình luận..

Đến cuối cùng thì Lam Lam túm lấy tay của Quách Tuyết Hoa, nũng nịu nói:

- Bà nội, Lam Lam đói bụng rồi…

Bị đứa nhỏ này nhắc nhở, mọi người mới nghĩ ra là chưa ăn cơm tối.

Vừa mới nhận nhau xong, vú Vương và Tiêu Chỉ Tình đương nhiên vẫn còn có chuyện chưa nói xong, đúng lúc cũng xuống lầu vừa ăn vừa nói.

Sau khi chờ bữa cơm tối thì mọi người ngồi quây quần bên ghế sô pha, nhắc đến chuyện đau thương của năm đó, vú Vương đương nhiên là cảm thấy vô cùng oán hận và căm thù Tiêu Mạc Tranh đến tận xương tủy.

Muốn đem bối cảnh khi đó của Tiêu Chỉ Tình và những chuyện đã trải qua bao nhiêu năm nói rõ ràng được cũng không phải là chuyện dễ, đặc biệt là đối với vú Vương mà nói thì có rất nhiều thứ muốn nhớ cũng không nhớ được.

Theo như dự đoán của Tiêu Chỉ Tình thì năm đó Tiêu Mạc Tranh cũng giống như rất nhiều đệ tử, ẩn trốn gia tộc đến hồng trần tu luyện.

Những đệ tử này đa số là đang ở thời kỳ đầu của Tiên Thiên, sẽ không gặp nguy hiểm gì ở nơi trần tục, hơn nữa khoảng cách đến thời kỳ Hóa Thần vẫn còn một đoạn, khá dễ dàng để cảm nhận bể dâu trần gian.

- Những đệ tử của gia tộc thượng cổ khi tu luyện ở hồng trần, có thể nói là hoạt động tự do, chỉ cần không ra khỏi Hoa Hạ là được. Cho dù là thiện hay ác, thương gia hay quân sĩ muốn làm gì cũng được, bởi vì những thứ này cũng được coi là một thử thách.

Nếu như lấy vợ hoặc lập gia đình, như vậy cũng không có hạn chế gì. Nếu như có thể sống hạnh phúc rồi sinh con đẻ cái ở trần tục thì tất nhiên đứa trẻ đó sẽ được mang về gia tộc thượng cổ. Bởi vì việc sinh đẻ của những tu sĩ thực sự không được dễ dàng, khi tu vi càng cao thì càng khó để sinh con, vì vậy mà có rất nhiều những đứa trẻ của gia tộc thượng cổ đều lập gia đình sớm khi còn trẻ.

Mà bởi vì số dân ở trong ảo cảnh này dù sao mới chỉ có 90 ngàn người mà thôi, mặc dù không ít những người tu luyện đến Hóa Thần thì sẽ tiếp tục tu luyện tiếp, còn những số còn lại thì kết hôn sinh con đẻ cái ở nơi ảo cảnh này. Nhưng cũng không phải ai cũng có thể tìm được một đối tượng thích hợp, muốn có con thì khi có cũng phải dựa vào những người trần tục mới có thể có được.

- Vậy mà lại có những cách làm vô cùng tàn nhẫn. Lẽ nào những đứa nhỏ đó là chỉ do một bên sinh ra sao? Cũng không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của những người làm mẹ.

Quách Tuyết Hoa phẫn nộ nói.

Tiêu Chỉ Tình cười gượng:

- Nếu như phạm phải quy định của gia tộc thì tương đương với việc lựa chọn việc làm người bình thường, hơn nữa những đôi tình nhân bình thường, trong lòng nhất định không được đối xử bình đẳng, lại có không biết bao nhiêu người thực sự dự định sống cùng nhau lâu dài.

- Hơn nữa em còn Cửu Âm Huyền Mạch, e rằng năm đó tên đó càng muốn nhanh chóng đưa em trở lại gia tộc, dù sao thì thể chất này đối với nhà họ Tiêu cũng có tác dụng rất lớn.

Dương Thần cười lạnh nói.

Vú Vương hoài nghi:

- Cửu Âm Huyền Mạch gì cơ?

Tiêu Chỉ Tình do dự một lúc. Căn bản là cô không muốn để cho mẹ biết được mình được đối xử như thế nào ở nhà họ Tiêu, nhưng nghĩ đến việc sau này cũng không giấu được nên đã nói ra hết.

Vú Vương còn chưa nghe xong thì đã thức giận đến đỏ mặt tía tai, nghiến chặt răng, trong mắt lộ lên vẻ hung ác như một con báo:

- Tiêu Mạc Tranh… Đồ cầm thú…



Tiêu Chỉ Tình vội vàng ôm lấy vú Vương, nhẹ nhàng trấn an:

- Không sao đâu mẹ. Dương Thần đã giúp com ngăn chặn hàn độc đó rồi. Bây giờ thân thể con rất khỏe, cũng không giống như trước đây, sẽ không phát tác chất độc nữa đâu.

- Đây đều là định mệnh, là ông trời giúp con gái ta.

Vú Vương cảm động nhìn Dương Thần nói:

- Cậu chủ, tôi thực sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào. Cậu đến gia đình này, không chỉ giúp đỡ tiểu thư mà còn giúp tôi tìm được con gái, thực sự không biết nói thế nào mới được…

- Hì hì…

Dương Thần không thay đổi sắc mặt mỉm cười vui vẻ:

- Vú Vương, sau này bà là một trong những mẹ vợ của tôi rồi. Người một nhà thì khách sáo làm gì. Mặc dù vốn là người một nhà, nhưng đã thân lại còn thân hơn.

- Đúng là con chẳng biết xấu hổ gì cả, lời này mà cũng nói ra lưu loát như vậy, nghĩ đến nửa ngày rồi đúng không?

Quách Tuyết Hoa cười mắng, gõ gõ vào đầu đứa con trai của mình.

Lâm Nhược Khê đang ôm Lam Lam, một tay đang sờ sờ lên má đứa con gái, thì bị Dương Thần làm cho kích động, ngây người niết chặt má Lam Lam lại.

Lam Lam cảm thấy uất ức vô cùng. Nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn ngồi im.

Nhưng bất luận là thế nào thì nhìn thấy vú Vương và Tiêu Chỉ Tình nhận nhau, Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy rất vui mừng. Lâm Nhược Khê là người hiểu rõ nhất nỗi khổ mà vú Vương đã phải chịu đựng trong nhiều năm, nhìn thấy vú Vương đã vui vẻ trở lại, cô cũng không kìm được thiện cảm đối với Tiêu Chỉ Tình.

- Chỉ Tình, tôi nghe nói cô sống ở trong một căn hộ gần trường đại học Trung Hải? Chi bằng chuyển đến đây sống đi. Dù sao thì Trinh Tú nhà chúng tôi cũng về Hàn Quốc rồi, phòng của nó còn chưa dọn dẹp.

Lâm Nhược Khê đề nghị.

Điều này làm cho Dương Thần và Quách Tuyết Hoa vô cùng kinh ngạc. Xem ra đối với Lâm Nhược Khê mà nói thì thân phận con gái của vú Vương thực sự vô cùng quan trọng, không ngờ có thể khiến cho Lâm Nhược Khê từ bỏ được thành kiến, để cho Tiêu Chỉ Tình ở trong nhà.

Nhưng Tiêu Chỉ Tình cũng không giống như những người phụ nữ khác, có gia đình riêng cũng là một chuyện. Cô sống một mình, lẽ nào có mẹ rồi lại còn sống ở ngoài, như vậy quả là không thích hợp cho lắm.

Nhưng vú Vương thì lại vội vàng ngăn lại:

- Không được, tiểu thư, tôi biết cô rất tốt đối với tôi, nhưng như vậy là không hợp lý. Tôi không muốn làm cô khó xử.

Tiêu Chỉ Tình gật đầu:

- Chị Nhược Khê, em ở chỗ khác là được rồi, nếu không thì những chị khác nhất định sẽ có ý kiến.

Nói rồi quay sang nhìn Dương Thần, Dương Thần vuốt căm, làm bộ không liên quan đến mình.

Lâm Nhược Khê chau mày nói:



- Vậy cũng không thể sống ở trong căn hộ đó được. Tôi không muốn vú Vương cứ phải chạy đi chạy lại.

Vú Vương mỉm cười nói:

- Tiểu thư, biệt khự ở ngoại ô phía tây chẳng phải còn trống rất nhiều phòng sao? Tôi mua một căn hộ cho Chỉ Tình ở là được rồi. Gần mười năm nay tôi chưa làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, mua một căn hộ cho Chỉ Tình cũng coi như là quà gặp mặt.

- Oa! Vú Vương có nhiều tiền như vậy sao?

Mẫn Quyên ở một bên kinh ngạc kêu lên.

Gần đây cô nghe nói ở bên ngoài, khu biệt ở ngoại ô phía tây đều là những căn nhà to đẹp gấp vạn lần khu mình ở. Vú Vương không ngờ lại muốn mua một cái? Chẳng phải bà ấy là người giúp việc sao?

Lâm Nhược Khê cũng không ngạc nhiên lắm, cười nói:

- Mẫn Quyên, cô không biết rồi, thực ra với tiền lương bình thường thì vú Vương còn cao hơn cả tôi nữa đấy.

- Còn có chuyện này nữa sao?

Quách Tuyết Hoa cảm thấy tò mò.

Lâm Nhược Khê gật đầu:

- Lúc đầu bà nội làm hỏng hôn nhân của vú Vương nên cảm thấy rất hổ thẹn với vú Vương, vì vậy mà trước lúc lâm trung, bà muốn mỗi năm cho vú Vương 5 triệu đến 10 triệu tiền lương, căn bản là tài chính ở công ty phải điều chỉnh nên tiền lương của vú Vương được tính khác đi, lại còn không có thuế. Nếu lấy chỗ tiền lương này mang đi cho vay thì vú Vương và con sẽ không phạm pháp, vì vậy nhiều năm như vậy thì việc mua một căn nhà hơn triệu là một chuyện dễ dàng.

Vú Vương ngượng ngùng cười nói:

- Lúc đầu tôi có khuyên Tổng giám đốc, nhưng trước lúc bà ấy đi lại bắt tôi phải ký. Nhiều năm như vậy tôi cũng tích góp được chút ít, sợ rằng nhỡ công ty có vấn đề thì sẽ đưa cho tiểu thư dùng, không ngờ bây giờ còn dùng mua nhà được.

Mẫn Quyên ước ao. Một người giúp việc cũng có thể trở thành tỉ phú như vậy sao? Bình thường thực sự không nhìn ra vú Vương là một phú bà?

Lâm Nhược Khê tỏ vẻ rất hào phòng:

- Như vậy cũng tốt, chỉ cần gần nhà một chút là được. Vú Vương nếu cảm thấy thuận tiện thì được rồi, chi bằng hãy lấy một chiếc xe hơi tốt trong kho xe mà đi, cũng coi như mà món quá tôi tặng cho Chỉ Tình. Đã là con gái của vú Vương vậy cũng coi như là em gái rồi, đúng không?

Dương Thần ở bên vui mừng khôn xiết, không ngờ Lâm Nhược Khê lại nói ra những lời như vậy. Căn bản không phải là thực sự muốn Tiêu Chỉ Tình ở đây, mà là sau khi chủ động nhắc nhở để Tiêu Chỉ Tình ở ngoài. Không ngờ Lâm Nhược Khê rộng lượng như vậy. Vú Vương và Tiêu Chỉ Tình cũng hơi e ngại đôi chút, lo lắng cảm nhận của Lâm Nhược Khê.

Đương nhiên, vú Vương có nhiều tiền như vậy, mua cho Tiêu Chỉ Tình một căn nhà riêng cũng là một chuyện đơn giản.

Dương Thần lẩm bẩm tính toán trên đầu ngón tay, những người tình ở gần có Sắc Vi, Mạc Thiện Ny, An Tâm, Đường Uyển, thêm cả Tiêu Chỉ Tình nữa, buổi tối lại phải chạy tới chạy lui, mục tiêu đã tăng lên năm, làm sao thể luân phiên được đây? Thực sự là sự phiền não của hạnh phúc?

May mà Thái Nghiên và Lưu Minh Ngọc ở xa một chút, khi mình đi hướng dẫn hai người phụ nữ này tu luyện thì có thể thân mật được, nếu không mà toàn bộ đều ở cạnh đây thì sẽ càng vất vả hơn.

Đột nhiên Dương Thần cảm thấy có Lam Lam ngủ cùng Lâm Nhược Khê cũng không phải là một chuyện tồi, để cho mình có thời gian an nhàn chút, không đến nỗi là lạnh nhạt hết với họ.

Nếu như Lâm Nhược Khê biết những suy nghĩ vô liêm sỉ mà người đàn ông này đang nghĩ thì sẽ “nổi điên lên”, e rằng Lam Lam đáng thương sẽ bị véo cho đỏ cả mặt lên mất.

Vài ngày sau đó, vú Vương vui vẻ bù đắp tình cảm trong nhiều năm cho Tiêu Chỉ Tình, còn Dương Thần thì cứ phải chạy đi chạy lại giữa những người phụ nữ, đồng thời cũng hướng dẫn họ cách tu luyện, không tránh được bị kích động triền miên, sự nồng hậu đã thiếu đi trong sự bận rộn trước khi bù đắp.