Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1127: Là ai


Sau khi nói một lượt, bác sỹ Cheng nhìn vẻ mặt khác thường của Dương Thần, đành nói:

- Anh Dương, có phải…thực sự có việc đó xảy ra không?

Dương Thần nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy cà phê không bỏ đường.

Hoàn cảnh của cô ấy, bản thân đã nghĩ qua, có thể sẽ thương tâm, nhưng không ngờ cô ấy lại tổn thương đến nỗi không còn muốn lưu luyến gì nữa…

- Bác sỹ, làm sao có thể thay đổi tình hình này? Chẳng lẽ cứ như vậy mãi sao?

Bác sỹ Cheng lắc đầu:

- Chúng tôi cũng không biết, có thể tình trạng sẽ tốt lên, cũng có thể càng ngày càng nghiêm trọng hơn…

Lâm Nhược Khê nghe thấy những gì Dương Thần vừa nói, trong lòng rối bời. Lúc đó trong căn hộ của Lý Tinh Tinh, những lời cô ấy nói với mình…

- …Khi đối mặt với sức mạnh không thể nào kháng cự lại được, một cô gái không có gia cảnh nào như tôi, lẽ nào thực sự có thể dựa vào sức mạnh của mình để tránh những việc này sao… Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô…

Nghĩ đến những lời này, Lâm Nhược Khê cảm thấy áy náy trong lòng, có phải mình đã khiến cho Lý Tinh Tinh rơi vào tình cảnh như bây giờ?

Nhưng rõ ràng mình chỉ làm những việc nên làm thôi mà…

Nhưng tại sao lại đau lòng như vậy, chột dạ như vậy, tự trách bản thân như vậy?

Tất cả những thứ này bắt đầu lởn vởn trong đầu của Lâm Nhược Khê, khiến cô phiền muộn và bất an.

Lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay đang bất an của Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, bác sỹ Cheng đã rời phòng làm việc, Dương Thần ở bên đang nhìn cô mình cách hiền dịu.

- Đừng có nghĩ linh tinh, việc này không có liên quan gì với em cả. Không phải em bảo Park Jung Hoon đến đó để hại người, ôm đồm trách nhiệm như vậy cũng không phải cách hay.

Trong lòng Lâm Nhược Khê tràn đầy nhiệt huyết, thấp giọng nói, sụt sùi:

- Em có phải là đồ máu lạnh không? Một người phụ nữ xấu xa…

Dương Thần ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy sợi tóc của Lâm Nhược Khê, vỗ lưng cô nói:

- Nếu như em là một người phụ nữ xấu xa thì anh còn không bằng một tên đàn ông xấu xa. Em không có làm sai gì cả, đó là định mệnh, không lường trước được. Tin anh đi, Tinh Tinh, cô ấy nhất định cũng sẽ không hận em đâu.

- Thật vậy sao?

- Ừm, đương nhiên.

Dương Thần dùng tay gạt nước mắt của cô, cười nói:

- Đi nào, đi xem Tinh Tinh thế nào rồi.

Lâm Nhược Khê hơi do dự nhưng vẫn gật đầu đứng dậy.

Hai người bước trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, đến phòng bệnh của Tinh Tinh. Một người y tá sau khi đã lắp thiết bị xong liền cười bước ra ngoài.

Lý Tinh Tinh nằm trên giường bệnh, mặt đang dần hồng hào trở lại, nhưng vẫn còn đang ngủ, hơi nhíu mày, giống như đang gặp phải cơn ác mộng gì đó.

- Ông xã, Tinh Tinh khi nào thì tỉnh lại?

Lâm Nhược Khê ngồi cạnh giường, nhìn Lý Tinh Tinh, vội vàng hỏi.

Dương Thần lắc đầu:



- Anh không rõ nữa, một mình cô ấy ở đây, không ai thân thiết. Nếu như ở Trung Hải thì còn có thể được vợ chồng lão Lý chăm sóc.

- Đêm nay chúng ta hãy đợi ở đây thôi. Đợi cho cô ấy tỉnh lại xem tình hình thế nào?

Lâm Nhược Khê đề nghị.

Dương Thần cũng đang có ý này, định xem xem tình hình cụ thể của Lý Tinh Tinh, suy nghĩ xem có mang cô ấy đến nơi khác để chữa trị hay không, hay là mang cô ấy trở lại Trung Hải.

Nhìn cô ấy nằm trên giường bệnh mê man bất tỉnh, cả đêm cứ thế trôi qua.

Bây giờ Lâm Nhược Khê cũng có thể giống như Dương Thần, điều chỉnh được thực khí trong cơ thể, đương nhiên sẽ không cảm thấy buồn ngủ.

Hai vợ chồng ngồi trên chiếc ghế dài nói chuyện mà không biết chán.

Lúc đó, Park Chuan gọi điện tới, hỏi thăm tình hình của Lý Tinh Tinh, ân cần muốn trợ giúp gì đó.

Đợi cho đến sáng, Lý Tinh Tinh cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, chỉ có điều ánh mắt của cô ấy vẫn còn trống rỗng và khác thường, dường như không ý thức được mình ở chỗ nào.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê vui vẻ trở lại, vội đi lên, nắm lấy tay của Lý Tinh Tinh.

- Tinh Tinh, cô tỉnh rồi, có khá hơn chút nào không?

Lý Tinh Tinh ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Khê, không trả lời, chỉ ấp úng nói:

- Khát…

- Khát? Ồ, tôi rót nước cho cô.

Mặc dù Lâm Nhược Khê cảm thấy là lạ, nhưng vẫn rót cho cô ấy một cốc nước ấm, đỡ Lý Tinh Tinh dậy, kề cốc nước cạnh môi cô.

Lý Tinh Tinh từ từ mở miệng uống cốc nước, uống được một nửa thì ngừng lại.

Lâm Nhược Khê cẩn thận hỏi:

- Tinh Tinh, cô có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?

Lý Tinh Tinh chợt hỏi ngược lại:

- Cô là ai…?

Lâm Nhược Khê lập tức giật mình, thiếu chút nữa thì làm đổ cốc nước lên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp chợt trở nên trắng bệch.

Dương Thần ở bên quan sát, vốn tưởng rằng tình hình của Lý Tinh Tinh không phải là quá tệ, nhưng câu nói kia đã khiến cho Dương Thần trầm xuống.

- Tinh Tinh, em không nhận ra bọn anh sao?

Dương Thần không kìm được, lên tiếng hỏi.

Còn Lý Tinh Tinh vừa rồi không nhìn thấy Dương Thần, bây giờ Dương Thần đột nhiên lại xuất hiện trước mặt, liền phát ra tiếng hét chói tai.

- A! ! ! Tránh ra, tránh ra!!

Lý Tinh Tinh giống như con nai con bị kích thích, không ngừng giãy dụa, hai tay ôm đầu, gục xuống giường.

Dương Thần ôm lấy Lý Tinh Tinh, không để cho cô ấy rơi xuống dưới đất, nhưng Lý Tinh Tinh lại khóc rống lên.

- Buông tôi ra! Oa ! Buông tôi ra!

- Tinh Tinh, em bình tĩnh lại đi ! Anh là Dương Thần, anh Dương của em đây, sao em...

Lâm Nhược Khê cũng không biết nên làm gì, tiến lên trước ôm lấy cánh tay của Lý Tinh Tinh, vội vã nói:



- Tinh Tinh, cô không nhận ra chúng tôi ư? Cô đừng khóc nữa…

Lý Tinh Tinh lại hoàn toàn không nghe thấy, khóc lóc muốn chạy trốn.

Lâm Nhược Khê dùng sức để ôm lấy lưng của Lý Tinh Tinh, nói với Dương Thần:

- Ông xã, anh ra ngoài đi! Tinh Tinh dường như rất sợ nhìn thấy anh.

Dương Thần cũng nhớ ra, dường như mình đã làm Lý Tinh Tinh bị kích động, nên gật đầu, vẻ mặt lo lắng mau chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Quả nhiên, đợi Dương Thần ra khỏi phòng bệnh, bên trong liền yên tĩnh trở lại.

Lý Tinh Tinh giống như một con thỏ con bị sợ hãi, dàn dụa nước mắt, run rẩy ôm lấy Lâm Nhược Khê, sắc mặt trắng bệch.

Động tĩnh bên trong khiến cho các y tá đi làm buổi sáng phải chạy vào xem tình hình, lập tức đỡ Lý Tinh Tinh từ tay Lâm Nhược Khê xuống, để cho cô ấy nằm nghỉ.

Cô y tá trung niên nói một chàng dài tiếng Hàn cho Lâm Nhược Khê, nhưng Lâm Nhược Khê hoàn toàn không hiểu gì, vì vậy liền kéo cô y tá ra khỏi phòng.

- Hai vị, bệnh nhân từ tối hôm qua tinh thần đã bất ổn, bác sỹ chẳng phải đã nói rồi sao? Bây giờ tình hình cụ thể của bệnh nhân còn phải cần đến bác sỹ đến chuẩn đoán chính xác lần nữa, xin đừng làm bệnh nhân quá kích động.

Dương Thần nghi ngờ nói:

- Y tá, vì sao cô Lý nhìn thấy vợ tôi lại không bị kích động, mà nhìn thấy tôi lại sợ hãi như vậy?

Y tá nhíu mày nói:

- Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì có thể bệnh nhân đã chịu sự kích động ghê gớm từ đàn ông, nên có rất nhiều cô gái khi đã chịu sự xâm phạm, tinh thần bất ổn thì sẽ không có cách nào đối mặt với đàn ông được nữa. Hi vọng anh đây có thể hiểu. Nếu như ở quá gần thì khó có thể đảm bảo bệnh tình của cô Lý đây sẽ không bị trầm trọng thêm.

Trong lòng Dương Thần quặn đau, không ngờ Lý Tinh Tinh lại bị tra tấn đến nỗi nghiêm trọng như vậy.

Lâm Nhược Khê cũng khó có thể quay đầu lại nhìn Lý Tinh Tinh ở trong phòng bệnh, cô ấy vẫn bị kinh hãi bất định, thở hổn hển, giống như một cô bé không có sự trợ giúp nào, chờ mong sự an ủi từ cha mẹ.

Một cô gái xinh đẹp, tốt bụng, tiền đồ rộng mở như vậy, rốt cuộc đã làm sai điều gì mà bị hại ra nông nỗi này?

Căn bản bây giờ cái gì cô ấy cũng không có, cô ấy vẫn im lặng chấp nhận tất cả mọi thứ.

Lâm Nhược Khê không đành lòng tiếp tục nhìn Lý Tinh Tinh, càng nhìn thấy cô ấy không chịu nổi như vậy thì càng trách bản thân, cho dù không phải trực tiếp thì mình cũng là nhân tố gián tiếp.

Dương Thầnn đã không còn cách nào an ủi sự đau thương của Lâm Nhược Khê được nữa, vì tình hình của Lý Tinh Tinh khiến hắn quá đau đầu.

Sau hơn một tiếng, những bác sỹ chuyên khoa thần kinh của bệnh viện đến chuẩn đoán cho Lý Tinh Tinh. Kết quả là bác sỹ nam không thể tới gần, cuối cùng vẫn là bác sỹ nữ đến kiểm tra.

Kết quả chuẩn đoán là con số không. Tinh thần của Lý Tinh Tinh quả thực đã hết thuốc chữa, bị sợ hãi đàn ông đến gần một cách tột độ, cũng vì bị kích động quá mạnh mà đã tự khép trí nhớ mình lại, không nhận ra được những người xung quanh.

Không chỉ có Dương Thần và Lâm Nhược Khê, mà cả Park Chuan, Trinh Tú và những người khác nhà họ Park vội vàng đến bệnh viện thăm Lý Tinh Tinh, Lý Tinh Tinh cũng hoàn toàn không nhận ra.

Hơn nữa ngay cả Park Chuan đến gần, Lý Tinh Tinh cũng sợ hãi trốn trong một góc tối.

Nhìn thấy cô giáo vẫn điềm đạm nho nhã thường ngày biến thành một người đáng thương như vậy, giống như một con mèo Kitty chịu sự tổn thương ghê gớm, Trinh Tú không kìm được rơi nước mắt, khóc lớn bên giường bệnh của Lý Tinh Tinh.

Lâm Nhược Khê điều chỉnh lại cảm xúc, tỉnh táo hơn, hỏi Dương Thần:

- Có cần nói với người nhà của Tinh Tinh không? Cô ấy như vậy có nên để cho vợ chồng lão Lý biết không?

Dương Thần lắc đầu:

- Không được, vợ chồng lão Lý tưởng Tinh Tinh đang sống rất tốt ở Mỹ. Nếu như biết Tinh Tinh bị mất trí nhớ đến nỗi mắc chứng sợ hãi tột đột như vậy thì làm sao mà chịu đựng nổi.

Bác sỹ ở đây đã nói là hết cách, anh có thể hỏi Jane, xem cô ấy có cách gì không.