Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1139: Mãnh thú


Trong nháy mắt, Dương Thần đã mất tăm từ dưới tầng ngầm, rồi sau đó lại xuất hiện trước mặt kẻ mặc áo choàng đen, đứng ngáng đường đi của gã.

Phía trên không của công viên quốc gia Bukhan, gió thổi lạnh thấu xương, một màu đen sâu thẳm.

Ngoại trừ ánh trăng sáng ở trên cao ra thì chỉ có những đám mây đang lượn lờ bay.

Sự xuất hiện của Dương Thần và kẻ mặc áo choàng đen, căn bản là không có ai phát hiện ra.

- Tu vi của ngươi không thua kém gì so với ta, tại sao phải chạy trốn chứ. Chẳng lẽ ngươi còn băn khoăn không thể động thủ với ta sao?

Dương Thần nghi ngờ trong lòng, hí mắt hỏi.

Kẻ mặc áo choàng đen phát ra tiếng gầm gừ, sự truy đuổi của Dương Thần đã khiến gã thực sự phát cáu:

- Tên tiểu tử kia… Đừng thử tính nhẫn nại của ông nội đây…

- Ta đã nói rồi, hãy giao lại thứ mà ngươi đã lấy rồi ta sẽ để ngươi đi.

- Xem ra không cho ngươi nằm xuống thì ngươi sẽ không bỏ qua.

Kẻ mặc áo choàng đen cười nham hiểm vài tiếng, lại phất chiếc áo choàng lên một lần nữa, dòng chân nguyên màu đen trút xuống như thủy ngân, như một tấm màn màu đen che phủ lấy bầu trời, điên cuồng hướng về phía Dương Thần.

Dương Thần đứng ở giữa dòng Tam Muội Chân Hỏa bao quanh, nuốt toàn bộ chân nguyên màu đen đang lao đến đó, không chịu thua kém.

Nhưng dần dần Dương Thần phát hiện ra, dòng chân nguyên mà kẻ mặc áo choàng đen kia tạo ra không để tấn công mình.

Khi ý thức được tình hình không ổn, Dương Thần đột nhiên phát giác ra, kẻ mặc áo choàng đen kia đã biến mất.

Nhưng chân nguyên của gã ở xung quanh vẫn đang di chuyển, Dương Thần tin chắc rằng kẻ mặc áo choàng đen này ẩn nấp trong đó.

Bên tai toàn là những tiếng kêu gào thảm thiết, như những tiếng kêu khóc thê lương của lũ quỷ, trong không khí lạnh thấu xương như vậy, điều đó cũng đủ để nuốt chửng trái tim của những kẻ nhát gan.

Tam Muội Chân Hỏa bao quanh Dương Thần dường như chính là khắc tinh của chân nguyên lạnh lẽo và u ám này, hắn xé tan dòng chân nguyên đó, nhưng vẫn không tìm ra được bóng dáng của kẻ mặc áo choàng đen kia.

- Ha ha… U Minh Quỷ Sát Vân Vụ của ta đây cứ từ từ mà thưởng thức đi.

Trong không gian mờ ảo đó truyền đến giọng nói của kẻ mặc áo choàng đen kia.

Dương Thần hừ lạnh một tiếng, cố gắng tấn công lên khoảng không bên trên, như một cột lửa đỏ thẫm mãnh liệt xé dọc bầu trời.

Nhưng điều khiến cho Dương Thần cảm thấy không ngờ chính là cái gọi là Quỷ Sát Vân Vụ bất ly với hình ảnh, cùng với sự di chuyển của bản thân, nó cũng bay lên theo.

Kẻ mặc áo choàng đen kia dường như đang hưng phấn, cười quái dị nói:

- Đồ vô dụng, ông nội đây còn chưa ra tay, làm sao có thể để cho tên không biết trời cao đất dày gì như ngươi chạy trốn được chứ.

Dương Thần đang muốn nói, đã muốn ra tay thì nhanh lên, nhưng tình hình sau đó khiến cho hắn không mở miệng ra nói.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang trời phát ra từ trong đám Quỷ Sát Vân Vụ kia.

Thần kinh Dương Thần bị chấn động mạnh. Vụ nổ này không ngờ từ dưới thân thể mình truyền đến.



Dường như đám sương mù trong dòng lưu chuyển, đột nhiên lại xuất hiện một dòng chân nguyên lớn đâm thủng, giống như một tảng đá to rơi vào trong hồ nước, làm cho bọt bắn tung tóe.

Nhưng sức tàn phá của dòng chân nguyên màu đen này còn hung hãn hơn nhiều so với lúc trước.

Cho dù thân thể của Dương Thần có dẻo dai hơn rất nhiều so với những tu sĩ cao cấp khác thì cũng thất điên bát đảo.

Giống như từng thớ thịt trên thân thể bị vỡ nứt, máu me be bét, quần áo rách tươm.

- Chết tiệt…Thứ chó má gì vậy…

Dương Thần chửi bậy không ngừng, bắt đầu cố gắng nhanh chóng sử dụng Tam Muội Chân Hỏa, hướng tới đám sương mù kia.

Nhưng đám Quỷ Sát Vân Vụ bị kẻ mặc áo choàng đen khống chế, gã niệm chú câu gì đó, đám sương mù liền theo chuyển động theo lệnh.

“ Ầm Ầm Ầm”.

Những tiếng nổ lớn không ngớt của dòng chân nguyên màu đen khiến cho Dương Thần gặp khó khăn, nên hắn chỉ có thể vận đủ lượng Tam Muội Chân Hỏa để ngăn lại. Trong sự đối kháng của chân nguyên u ám đó, bất kỳ một chân nguyên lực nào cũng không thể so sánh được với Thiên Hỏa đương có ý chí muốn chiến đấu này.

Nhưng sức tàn phá của chân nguyên màu đen đó dường như không bao giờ ngừng lại, thân thể Dương Thần tung bay trong đám sương mù, không thoát khỏi được vòng bao vây đó.

- Ha ha…Đồ vô dụng, U Minh Quỷ Sát Vân Vụ của ta đây căn bản còn có thể khống chế sự chuyển động của dòng chân nguyên, và khí lạnh bao trùm dư thừa, bạo ảnh của U Minh Quỷ Sát Vân Vụ là vô tận.

Tu vi của ngươi mặc dù không thua kém gì ta, nhưng ngươi vẫn còn quá non nớt, sức mạnh từ Độ Kiếp Kỳ trở nên, một tên tiểu tử như ngươi có thể lĩnh ngộ được hết sao?

Kẻ mặc áo choàng đen cười lớn, thứ được gọi là chân nguyên bạo phát kia vẫn còn nổ vang trời.

Dương Thần cảm thấy mình như bị rơi vào một không gian địa lôi bao trùm, cho dù mình có bay lên chạy trốn như thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh được những tiếng nổ vang ở xung quanh.

Ý thức được tình hình muốn đột phá được U Minh Quỷ Sát Vân Vụ là vô cùng gian nan, Dương Thần cũng không quan tâm, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến sự hồi phục của mình và những thương tổn phải chịu đựng là như nhau, đến cuối cùng khi trọng thương thì sẽ bị thua.

Nếu như không phải mấy ngày gần đây tu vi của Dương Thần tăng mạnh, lại lĩnh ngộ được Tam Muội Chân Hỏa thì thực sự không có cách nào bảo toàn được tính mạng.

“Đã không thể thoát ra thì ta đây sẽ hấp thu hết nó”.

Trong lòng đã quyết, Dương Thần cuối cùng lấy ra Tiên Đỉnh cổ quái mà bản thân chưa có cơ hội được sử dụng trong chiến đấu.

Một làn khí xám trong đan điền bắt đầu tỏa ra, đột nhiên truyền đến một cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Dương Thần có thể cảm nhận được, thú hồn trong Tiên Đỉnh đã bắt đầu chuyển động. Nó dường như cảm thấy hứng thú với U Minh Quỷ Sát Vân Vụ đen như mực ở bên ngoài.

Khi cự đỉnh màu xám đã được bỏ ra ngoài, kẻ mặc áo choàng đen ẩn sau màn sương mù cũng phải kêu lên một tiếng.

- Đây…Đây là…?

Không đợi kẻ mặc áo choàng đen kịp phản ứng, chiếc đỉnh này đã bắt đầu tàn sát một cách bừa bãi.

Dương Thần thông qua và kết nối tinh thần với con quái thú được sản sinh ra trong cự đỉnh đó, cảm nhận được trong cách dùng của cự đỉnh này có hai điểm mấu chốt, một là hấp thu, hai là luyện.

Chiếc cự đỉnh này không phải chỉ có tác dụng dùng để luyện chế đan dược, với cách hiểu trước mắt của Dương Thần thì chỉ cần ngậm một sự vật có linh khí, càng có nhiều linh khí, cho dù là thuộc tính gì đi nữa thì cũng có thể thông qua cự đỉnh này để hấp thu hết.

Nhưng linh khí đã hấp thu có thể luyện hóa thành thứ mà bản thân mình muốn hay không còn cần phải xem tạo hóa và thần thông của chủ nhân.

- Hấp thụ hết cho ta.



Dương Thần một tay nâng chiếc đỉnh lên, Thiên Địa Chi Lực liên kết thần thức và con quái thú bên trong cự đỉnh khiến cho cự đỉnh không ngừng to lên.

Trong nháy mắt, cự đỉnh đã phình to ra, thân đỉnh còn to hơn so với cả thân thể của Dương Thần.

Lỗ hổng lớn của cự đỉnh đã hình thành một vòng xoáy ốc. U Minh Quỷ Sát Vân Vụ ở xung quanh vốn là linh khí âm hàn dày đặc trong trời đất.

Miệng đỉnh mở rộng, dường như đã đói khát lâu ngày, bắt đầu hấp thu toàn bộ linh khí U Minh được coi là thức ăn hoàn hảo kia.

U Minh Quỷ Sát Vân Vụ đen như mực cuối cùng cũng không thể nào tạo ra được nữa, bởi vì mây mù đã bắt đầu không chịu nổi sự khống chế của kẻ mặc áo choàng đen kia nữa.

- Không! Không! Không thể nào! Sao lại là con quái vật này.

Trong tiếng hét lớn của kẻ mặc áo choàng đen là sự hoảng sợ bên trong đó, đám sương đen bị gió lốc tạo ra từ miệng đỉnh hút vào.

Dương Thần cảm nhận được rõ ràng con quái thú trong đỉnh kia đang sôi trào nhiệt huyết, sát khí lộ ra như nuốt sống kẻ mặc áo choàng đen-ngọn nguồn của đám sương mù kia.

Nhưng nghe thấy tiếng la hét của kẻ mặc áo choàng đen, Dương Thần đột nhiên ý thức được, tên này dường như biết được lai lịch của chiếc đỉnh này.

Kẻ mặc áo choàng đen quá bất chấp, gã biết nếu như tiếp tục bị hấp thụ như vậy, chân nguyên của gã sẽ dần bị hao tổn.

Không hiểu được tại sao Dương Thần có được một thứ đã bị quên lãng trong quá khứ như vậy, dường như là pháp bảo quái vật trong truyền thuyết. Còn bây giờ gã chỉ biết, chuồn là thượng sách.

U Minh Quỷ Sát Vân Vụ bắt đầu bị hấp thu, thân thể của kẻ mặc áo choàng đen cách Dương Thần mấy trăm thước cuối cùng cũng lộ diện.

Dương Thần thấy kẻ mặc áo choàng đen định xoay người bỏ chạy, làm sao hắn để cho gã được như ý?

- Nằm mơ à?

Dương Thần lẩm bẩm một câu, cự đỉnh ngoan ngoãn nghe lời lao đến phía kẻ mặc áo choàng đen.

Tốc độ bay của cự đỉnh còn kém xa so với kẻ mặc áo choàng đen kia, nhưng kẻ mặc áo choàng đen lại cảm thấy một lực hút cực lớn, như đang lôi kéo gã trở lại.

- A! Đừng ! Đừng giết ta.

Kẻ mặc áo choàng đen cuối cùng cũng cảm thấy sự khủng hoảng cực độ, sự u lạnh của cái chết bắt đầu khiến gã lớn tiếng xin tha mạng.

Gã biết rõ, nếu như bị chiếc đỉnh kia hút vài thì ngay cả cơ hội để một nửa linh hồn chạy thoát còn không có.

Nhưng thần uy của chiếc cự đỉnh này vượt xa sự tưởng tượng của kẻ mặc áo choàng đen, thậm chí ngay cả Dương Thần cũng không ngờ được, trong trận chiếc thực sự, chiếc cự đỉnh này có một sức mạnh khủng khiếp chưa từng có từ trước đến nay.

Hấp thu một lượng lớn linh khí u ám của U Minh Quỷ Sát Vân Vụ, tinh lực của cự đỉnh dồi dào tới cực điểm.

Chỉ thấy trong không gian mờ ảo, bóng dáng của một con quái thú cực lớn vươn đôi cánh, từ trên đỉnh bay ra.

Con mãnh thú mở to chiếc miệng dính đầy máu, trong âm thanh gào rít đã khống chế được kẻ mặc áo choàng đen, kéo gã vào gần miệng đỉnh, điện lửa bập bùng.

- Không! A!

Kẻ mặc áo choàng đen dùng hết chân nguyên để thử kháng cự lại, nhưng phát hiện ra chân nguyên sẽ chỉ bị hút vào như nước, không ngờ không có cách nào kháng cự lại được.

- Không xong rồi.

Dương Thần cũng không ngờ cánh tay này của mình lại hung hãn như vậy, nhưng vẫn muốn hỏi tin tức từ cự đỉnh này, càng muốn cầm lấy bảo vật từ tay của kẻ mặc áo choàng đen kia, nhưng không thể để cho kẻ mặc áo choàng đen kia bị cự đỉnh hút vào như vậy.