Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 117: Gà mờ và Chị


Nếu không phải Đường Đường dẫn Dương Thần đến đây, ước chừng cả đời hắn cũng không biết, hóa ra trên thế giới này còn có người dựa vào trò chơi làm nghề nghiệp cho mình —— đương nhiên mình tuyệt đối không phải loại lãnh đạo nhỏ trò chơi đổi nghề giữa chừng, người ta là tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử thuộc vận động viên cấp quốc gia, nói ngắn gọn, chính là dựa vào các trò tương đối thịnh hành tiến hành thi đấu, bình thường đại biểu các câu lạc bộ xuất chiến, đại diện đội quốc gia thi đấu cấp quốc tế.

Dương Thần biết các loại thể dục vận động sôi động như bóng đá, bóng rổ có số đông như vậy, không ngờ đến chơi trò chơi cũng có!

Trong trung tâm thi đấu thể thao điện tử Trung Hải, đương nhiên lệ thuộc đội thi đấu thể thao điện tử của thành phố Trung Hải, thiết kế tiền vệ, trong cung thi đấu thể thao cảm giác trên dưới nhiều tầng cấp độ đầy đủ cả, sân huấn luyện thi đấu được chia cắt thành các khu, nhưng được dùng trong này không phải là loại bóng, đạo cụ vận động gì, mà là một loạt máy tính chức năng mạnh.

Trong khu thi đấu những người trẻ tuổi tới lui không ngừng, phần lớn thoạt nhìn khoảng xấp xỉ hai mươi tuổi, thậm chí mười lăm mười sáu tuổi, tràn đầy sức sống không nói, đến cách nói năng, cử chỉ cũng có vẻ thành thục hơn người bình thường nhiều.

Bên trong khu thi đấu khác, là một loạt các tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử đang bấm lia lịa chuột và bàn phím, Dương Thần vốn nhìn không hiểu bọ họ đang chơi cái gì——bởi vì thấy chỉ cần bấm chuột lia lịa.

- Cháu nói tất cả việc của những người này là chơi trò chơi?

Vừa đi, Dương Thần nhìn xung quanh có vẻ không tin, trên đời này thật có chuyện tốt như vậy sao, vừa chơi trò chơi vừa lấy được tiền.

Đường Đường nhìn Dương Thần có chút coi thường:

- Chú thật lạc hậu, thi đấu thể thao điện tử mấy năm trước đã trở thành môn thi đấu thể thao chuyên nghiệp được các nước trên thế giới cho phép rồi. Những người này chú đừng thấy mới mười sáu, mười bảy tuổi, thấp nhất cũng là vận động viên cấp hai quốc gia, có những người còn vào đội quốc gia, vào trong vòng thi đấu thể thao điện tử tiếng tăm rất lớn đó.

- Nghề này tốt, chú muốn đổi rồi.

Dương Thần ngưỡng mộ nói, trong lòng thì nghĩ, không biết “ Tinh mắt” có tuyển thủ chuyên nghiệp như vừa nói không.

Đường Đường không biết suy nghĩ của Dương Thần, nếu biết, nhất định hộc máu chết, giải thích:

- Chú đừng cho rằng làm tuyển thủ chuyện nghiệp đơn giản như vậy, chỉ nói đội thi đấu trong trung tâm này, dù sau lưng đều có tài lực của một vài công ty ủng hộ, nhưng so với hạng mục thể thao hấp dẫn khác chắc chắn không thể với tới, hằng năm có đầu tư vốn lên tới trăm vạn thì tuyệt rồi, đưa tiền lương cho mỗi thành viên trong đội một phần, thực ra tiền mỗi người cầm vốn không cao bằng lãnh đạo công ty bình thường. Thực sự có thể cầm món tiền lớn, vẫn là những tuyển thủ giỏi nhất, lương cao không nói, phát ngôn quảng cáo, giải thưởng thi đấu thu nhập mỗi năm tăng thêm mấy trăm vạn cũng có, nhưng tuyệt đại đa số tuyển thủ, đều chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày mà thôi.

Dương Thần giật mình, cảm tình là bộ môn ít được quan tâm, Dương Thần nghĩ đến những phúc lợi đãi ngộ ở Quốc Tế Ngọc Lôi và liên quan đến quân đoàn chị em muôn màu nghìn sắc, vội vã xua tan ý niệm trong đầu, hỏi:

- Cháu dẫn chú đi đâu?

Đường Đường cười hì hì đáp:

- Chú còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, còn có ai tại đó không?

Dương Thần nghĩ một chút, nói:

- Cháu nói đến hai đứa bạn cùng lớp? Hai đứa nhóc kia làm sao không thấy chúng sau đó nữa?

- Không phải bọn nó!

Đường Đường giận dữ nói:

- Hai thằng oắt đó vô vị lắm, cháu sớm đã đá chúng, không dẫn tụi nó đi chơi nữa, cháu nói là anh Viên Dã, chính là anh mang theo vệ sĩ kia.

Dương Thần mới nhớ ra:

- Là cậu bé lái chiếc Audi R8 đó à? Nó sao rồi?

- Anh Viên Dã là ông chủ của đội tranh bá ma thú Trung Hải, và cũng là đội trưởng.

Đường Đường có phần đắc ý nói.

- Nó cũng là tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử cháu nói?

Dương Thần nửa cười nửa mếu:

- Nó có tiền lái chiếc R8 hơn hai trăm vạn, còn làm vận động viên làm gì?

- Thích ạ, anh Viên Dã thích đánh ma thú, người nhà anh ấy đều phản đối, chỉ có cháu ủng hộ.

Đường Đường giơ nắm tay nói.

Con nhà giàu thường phá của nhiều hơn so với con nhà nghèo, không nên thân, không phải bọn chúng ngốc, là vì thiếu động lực, nền tảng vật chất quá tốt khiến chúng từ nhỏ đã nhìn thấy được tương lai ăn sung mặc sướng, cả đời vinh hoa phú quý, tỏ ra nhợt nhạt thiếu sinh khí để dốc hết sức giành lấy, con đường nên đi hay là bước tới, còn như bậc cha mẹ nói: “ Sau khi chết của để lại quyên góp cho sự nghiệp công ích”, khiến chúng đi đời nhà ma! Đó chỉ là cái cớ để trốn thuế tài sản mà thôi!

Viên Dã từ nhỏ đã có rất nhiều tiền, thậm chí Viên đại thiếu gia xem tiền và con số không có gì khác nhau, nhưng Viên Dã cũng không giống những đứa trẻ nhà giàu cùng tuổi khác sa ngã, phung phí tiền bạc và tuổi trẻ như thế, anh ta mê đắm thi đấu thể thao điện tử, thích trò tranh bá ma thú, kết quả là, anh ta tiêu tiền kiểm soát đội ma thú của Trung Hải, và tự mình huấn luyện bán mạng với tố chất bẩm sinh, gia nhập thành công vào hàng ngũ đội tuyển quốc gia, trở thành tuyển thủ nổi tiếng.

Tuy rằng cách ước mơ quán quân thế giới còn xa, nhưng Viên Dã so với bọn con nhà giàu mới nổi khác dư giả quá nhiều, cũng tỏ vẻ không phải phá tiền như vậy, ít nhất —— anh ta có sự nghiệp của riêng mình.

Nhưng thành công kiểu này cũng không thể thay đổi tình trạng người nhà phản đối anh ta lấy trò chơi làm sự nghiệp, mặc dù Viên Dã kiên trì, thì người nhà không ngang ngược can thiệp nữa, nhưng không được người nhà hiểu và ủng hộ, đúng là chuyện đau khổ.

May mà, cô em gái quen biết từ nhỏ của Viên Dã luôn ủng hộ anh ta, cô bé đó chính là Đường Đường.

Có cái gì có thể sánh được với sự nghiệp mà mình yêu tha thiết nhận được sự ủng hộ của cô bé cũng có cùng niềm yêu thích như mình, còn chuyện nào vui hơn?

Mà khi một cậu thanh niên ôm trong lòng chờ đợi tốt đẹp đối với một thiếu nữ thanh xuân, lại đột nhiên phát hiện cô bé này dần dần thường nhắc đến một người đàn ông khác trước mặt mình, đến cuối cùng, không ngờ đem người đó đến gặp anh ta, người thanh niên trong lòng nhất định không thoải mái.

Viên Dã giờ phút này chính là như vậy, khi anh ta nhìn thấy Đường Đường nét mặt rạng rỡ tươi cười kéo Dương Thần vào phòng huấn luyện rộng lớn, khi đi về phía mình, Viên Dã trong lòng căng thẳng, một cảm giác nguy hiểm không hiểu từ đâu hiện đến.

- Anh Viên Dã xem em dẫn ai đến nè.

Đường Đường vui vẻ không chú ý đến biến đổi nhỏ nhặt ở Viên Dã.

- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.



Được giáo dục tốt khiến Viên Dã rất nhanh thu lại sự khác thường trong nháy mắt, lịch sự đưa tay về phía Dương Thần.

Dương Thần qua quýt bắt tay anh ta, hắn chú ý tới vẻ đề phòng và căng thẳng trong tích tắc của Viên Dã, trong lòng cười thầm:

- Hình như cậu nhìn thấy tôi không được vui vẻ lắm.

- Đương nhiên không phải, tôi chỉ hiếu kì vì sao Đường Đường lại dẫn anh đến đây, gần đây Đường Đường hay nhắc tới anh, cảm ơn lần anh đã cứu Đường Đường.

Viên Dã chân thành nói.

Dương Thần có phần đánh giá caoViên Dã, chưa có kinh nghiệm xã hội nhất định, sẽ không điềm tĩnh đối đãi “tình địch” xuất hiện như vậy, hơn nữa còn cảm ơn một cách thành khẩn.

Đường Đường thấy hai người nói chuyện rất lễ độ, có chút không kiên nhẫn nói thẳng:

- Anh Viên Dã, chú ấy lạc hậu lắm, chơi cái trò bọn con gái bé xíu hay chơi ấy, em dẫn chú tới đây xem bọn anh đánh ma thú, để cho chú mở rộng tầm nhìn.

Nghe nguyên nhân khiến người ta dở khóc dở cười này, Viên Dã trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cảm thấy mình còn có ưu thế, cười nhã nhặn:

- Thế thì tốt, Đường Đường dẫn anh Dương đi quanh xem thử đi, thành viên đội anh đều đang trong giờ huấn luyện, hơn tiếng nữa là kết thúc rồi, tới lúc đó anh lại tìm hai người chơi.

Dương Thần đương nhiên không sao cả, hắn đã cảm thấy thích thú với màn hình máy tính rực rỡ sắc màu ở phía trước, theo ý Đường Đường, chạy đến trước một cái máy tính trống, bắt đầu nghe Đường Đường giới thiệu.

Dù Đường Đường không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng có chút ảnh hưởng của Viên Dã đối với phương diện chơi trò chơi, cũng là một cao thủ nghiệp dư nhỏ, giới thiệu những thông tin cơ bản của ma thú cho gà mờ Dương Thần này và chỉ cho Dương Thần chơi như thế nào, đều nói rõ ràng rành mạch.

Dương Thần có khả năng ghi nhớ vượt hẳn người thường, dù rất nhiều thứ không thể giải thích nhưng chỉ cần nghe qua đã có thể miễn cưỡng ghi nhớ, cho nên sau nửa giờ đồng hồ, đã nắm được những kiến thức lý luận cơ bản của trò chơi này.

Ngạc nhiên với trò chơi có thể phức tạp như vậy, Dương Thần cũng có chút ngứa ngáy tay chân.

Đường Đường nhìn ra ý nghĩ của Dương Thần, không chắc chắn hỏi:

- Chú thật muốn thử chơi sao? Cháu mới nói lý thuyết nhiều như vậy, thật ra chuyện chơi được lại là hai chuyện khác nhau, kiến thức và chiến thuật đều không thể thiếu.

- Thì thử xem, chú gần như hiểu rồi.

Dương Thần nói cô đọng.

Lần đầu tiên đương nhiên là đánh nhau với máy tính, chủ yếu vẫn là quen với động tác cụ thể một chút, Dương Thần cũng lười lựa chọn chủng tộc, tùy cơ dùng đến, bởi vì Dương Thần nhìn mỗi chủng tộc đều có cái thú vị của riêng mình, đều có thể thử chơi, và thích hợp hay không thích hợp với cách nói của mình.

Đường Đường ngồi bên cạnh Dương Thần, vốn còn muốn làm thầy chỉ bảo chút nữa cho Dương Thần, người mới học luôn quên trước quên sau, không phải quên tạo nhà thì quên xuất binh, nhưng Dương Thần vừa chơi, Đường Đường phát hiện, căn bản không cần!

Dương Thần đã sớm thuộc làu trình tự tác chiến như đã từng đọc thuộc lòng vậy, mỗi bước đều làm không sai một tí lời mình nói lúc trước, thậm chí cùng với thời gian trôi qua, tay kia bắt đầu bấm thành thục phím tắt trên bàn phím, y hệt tư thế của một tay lão luyện!

- Chú có phải đùa cháu không? Chú sớm đã biết rồi phải không!?

Đường Đường có chút giận dỗi đánh nhẹ vào vai Dương Thần.

Dương Thần lắc lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi màn hình:

- Hoàn toàn không, chú hôm nay là lần đầu tiên biết trò này, nhưng có vẻ như rất thú vị đó.

Mười mấy phút sau, Dương Thần chỉ huy một đám lớn binh chủng cấp thấp đã dễ dàng tiêu diệt sạch sẽ quân địch máy tính, hạ tay chỉ hành động, nhìn về phía Đường Đường cười nói:

- Xem ra nên đánh máy tính bậc trung rồi.

Đường Đường như nhìn thấy quái vậy vậy, đôi mắt mở to chứa đầy sự kinh ngạc:

- Chú là người cháu lần đầu thấy, chơi lần đầu tiên đã có thể đánh bại máy tính.

Thời gian tiếp theo trở nên rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú không rời của Đường Đường, Dương Thần từ một con gà mờ nhanh chóng lột xác thành tay chơi máy tính điên cuồng độc ác dẫn đầu, tất cả thời gian tốn hao không quá một giờ đồng hồ!

Kì thực Dương Thần phát hiện, chơi trò như thế này căn bản nhất chính là tính toán thời gian chính xác và điều khiển tinh vi đơn vị binh chủng, cứ giữ hai cái này đều là não và thân có thể nhẹ nhàng ứng phó, cho nên đến tay vô cùng dễ dàng.

Khi Viên Dã vội vàng huấn luyện xong chiến đội đến bên Dương Thần và Đường Đường, Dương Thần đã dùng tên hiệu trên mạng và inte đánh trực tiếp với người chiến binh trên mạng, hơn nữa đã gần đến chiến thắng cuối cùng.

Viên Dã nhíu mày:

- Đường Đường, không phải em nói chú Dương không biết chơi sao? Rất thạo đấy.

Đường Đường cũng đã lờ mờ thấy rồi:

- Anh Viên Dã, không phải vẫn luôn kiếm thiên tài ma thú sao? Chú hình như chính là…

Tiếp đó, Đường Đường đem chuyện đơn giản xảy ra trong hai tiếng đồng hồ thuật lại tràn lan, nói tới sau đó đến bản thân cũng cảm thấy tin không nổi.

Viên Dã ánh mắt lộ chút nghi ngờ, Dương Thần vừa đánh xong, nhìn Dương Thần nói:

- Anh Dương chi bằng chúng ta đánh một ván xem thế nào, để xem anh học được bao nhiêu rồi.

Dương Thần đang lúc cao hứng, không nói gì gật đầu.

Đợi hai người cùng nhập vào trò chơi xong, chưa đầy mấy phút, các kiểu gây rối và kiềm chế đã bắt đầu, Đường Đường xem có chút rối mắt, nhưng trong lòng lại rung động vô cùng, nếu như Viên Dã “trêu chọc” Dương Thần cũng không sao, nhưng làm sao thấy hai người qua qua lại lại, thật khó tách rời!



Dương Thần rõ ràng mới học được mà!

Đến cảnh chiến đấu cuối cùng của trận đấu, Viên Dã dựa vào ưu thế kinh tế rốt cuộc cũng chiến thắng Dương Thần một cách gian nan, mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Đường đứng bên xem vô cùng phấn khởi kìm không nổi hỏi:

- Chú làm sao không bắt đầu khai thác mỏ? Khai khoáng xong chú đã có tiền để tiếp tục đánh rồi?

Dường Thần sờ đầu, xấu hổ nói:

- Chú quên còn có thể khai thác mỏ, lần sau sẽ không quên nữa.

Nghe câu này Viên Dã mới nhận ra Dương Thần quả là người mới học, nhưng một người mới học chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã đạt tới mức độ cao như vậy, cũng quá siêu rồi phải không?

Viên Dã dù có chút kinh hãi và không cam lòng, nhưng phần nhiều vẫn là cảm giác phấn chấn, anh có thể cảm thấy rõ ràng thực lực Dương Thần còn không ngừng tiến xa hơn nữa, nếu có thể làm Dương Thần vào chiến đội mình, thế không phải có hy vọng đoạt được quán quân toàn quốc, thậm chí giành lấy thứ bậc trong giải thi đấu quốc tế sao?

- Anh Dương, không biết anh có nghĩ đến gia nhập giải đấu chuyện nghiệp chưa? Tôi cảm thấy anh hoàn toàn có năng lực đó.

Viên Dã bất chấp đường đột, sốt ruột hỏi.

Dương Thần mỉm cười:

- Tôi chỉ là chơi trò chơi, không có ý nghĩ nào khác.

- Tôi có thể dành cho sự đãi ngộ rất cao, nhất định vượt qua mức lương hiện tại của anh!

Viên Dã sốt sắng nói thêm.

Dương Thần có chút không vừa ý, nhưng cũng biết bên kia không phải cố ý:

- Tôi không thiếu tiền.

Viên Dã cuối cùng biết được bản thân đã không được lễ độ, cười nhận lỗi:

- Xin lỗi, chính là tôi quá hăng hái, thế có thể xin anh Dương nói cho tôi cách liên hệ, tôi hi vọng sau này có cơ hội có thể tìm anh Dương để rèn luyện, chỉ có đánh với cao thủ mới có thể không ngừng tiến bộ.

Vậy tất nhiên không thành vấn đề, Dương Thần còn muốn sau này tìm người đánh chơi mà, thế là dễ chịu viết số MSN của công ty cấp và số điện thoại của mình cho Viên Dã.

Chính lúc này, điện thoại của Đường Đường đột nhiên reo lên, cô nhìn dãy số, trong lòng tràn đầy ai oán nghe máy…

- A lô, chị lại như thế nào nữa…Được rồi, biết rồi, em không lêu lổng, em đang chơi ở chỗ anh Viên Dã…Được rồi, được rồi, em về ngay đây…

Đường Đường nói chuyện điện thoại xong mặt mày ủ rũ, bất đắc dĩ nhìn Dương Thần cười nói:

- Chú, cháu phải về nhà rồi, nếu không bà chị cháu sẽ nổi cơn tam bành, chú đưa cháu về trước đi.

Dương Thần nhìn đồng hồ trên tường, không ngờ đã gần năm giờ chiều rồi, quả thực cũng nên về nhà, thế là đứng dậy tạm biệt Viên Dã.

Viên Dã có chút tiếc nuối không thể cùng Dương Thần đánh mấy ván, nhưng phần nhiều là khó chịu Đường Đường không ngờ muốn Dương Thần đưa về mà không phải là anh ta.

Dương Thần thừa lúc Đường Đường không chú ý, giơ tay khẽ vỗ vào vai Viên Dã, nói nhỏ:

- Không cần hiểu lầm, ta là chú của cô bé, không có khả năng đó đâu, cố lên nhé!

Viên Dã bị nhìn thấu tâm sự, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn nhìn Dương Thần gật đầu cảm kích.

Vẫn tiễn ra đến bên ngoài khu thi đấu thể thao, Viên Dã không quên dặn đi dặn lại Dương Thần liên lạc nhiều, tất nhiên chân thành đối đãi Dương Thần như bạn chí cốt, có lẽ trong cách nhìn của Viên Dã, có thể cùng đánh ma thú, đã xem là bạn tốt.

Làm nghề nào thì yêu nghề đó, Viên Dã đã thực sự yêu quý nghề này rồi.

Ngồi vào trong xe, Dương Thần mới chợt nhớ ra một chuyện, nghi ngờ hỏi Đường Đường:

- Lần trước chẳng phải cháu nói cháu là trẻ sinh ra từ ống nghiệm sao? Làm sao còn có một người chị? Mẹ cháu chẳng lẽ hai lần sinh con từ ống nghiệm sao?

Đường Đường bật cười:

- Người chị mà cháu nói chính là mẹ cháu ạ.

- Mẹ cháu?

Dương Thần mơ hồ rồi.

- Đúng thế.

Đường Đường gương mặt lộ chút bướng bỉnh, chút đắc ý nói:

- Khi mẹ sinh cháu ra còn rất trẻ, cho nên lúc đó khi hai mẹ con ra ngoài, mẹ nhất định bắt cháu không được gọi bà bằng mẹ, phải gọi là chị, sợ mọi người nhìn già. Tuy rằng cháu lúc ấy còn nhỏ, nhưng đã rất tức giận, bà rõ ràng là mẹ cháu, tại sao cương quyết muốn cháu gọi là chị? Chẳng lẽ cháu không thể có mẹ sao? Cho nên đợi sau khi cháu lớn lên hiểu chuyện rồi, thì cháu cứ gọi bà là chị, chị suốt. Sau đó, cuối cùng bà cũng phát hiện vấn đề bất thường rồi, thì muốn cháu đổi lại gọi mẹ, nhưng cháu lại không gọi, cháu luôn gọi chị, bà cũng rất đau đầu về chuyện này!

Dương Thần khẽ nhếch miệng, nhìn cô gái đầy vẻ hạnh phúc bên cạnh, đột nhiên có chút ngưỡng mộ sự ấm áp vô cùng của hai mẹ con trẻ tuổi dở hơi này…

Có mẹ kì thật là chuyện rất hạnh phúc sao?

Dương Thần nghĩ thầm.