Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1208: Ai da


Dương Thần đứng dậy, trực tiếp đi ra phía cửa, cười nói:

- Là Tuệ Lâm, con bé này tại sao trở về mà cũng không báo trước một tiếng, không phải đã nói sắp xếp tiết mục chương trình xuân buổi tối tại Yến Kinh sao.

Cửa vừa mở ra, quả nhiên là một Tuệ Lâm mang áo khoác màu trắng đang đứng ngoài cửa, cô gái dường như bị gió mạnh đẩy trở lại Trung Hải, bên người cũng không có một ai.

Đám người Thái Ngưng nhìn thấy Tuệ Lâm cũng không cảm thấy có gì bỡ ngỡ, cũng đều cười mỉm nhìn sang.

Tuệ Lâm vừa mở miệng hét lên:

- Anh Dương!

Liền nhìn thấy trong phòng lại có nhiều người như vậy, thè ra phấn lưỡi, có chút ngượng ngùng cười nói:

- Mọi người đều đang chào mừng đêm Giáng Sinh à?

- Không có, vừa ăn cơm xong, mọi người đang nói chuyện phiếm mà.

Dương Thần hỏi:

- Sao đột nhiên em lại trở lại, không phải em đã nói phải chuẩn bị tiết mục sao?

Tuệ Lâm đi theo vào nhà:

- Lúc này không phải cách năm mới còn có gần hai tháng sao, tổ đạo diễn còn chưa quyết đinh được tiết mục, tuyển ca sĩ và dàn vũ đạo phối hợp cũng khó, đúng lúc Giáng Sinh, em liền nói với người đại diện về Trung Hải đợi mấy ngày, ở đó dù gì thì cũng đang phải đợi.

Lâm Nhược Khê cũng có chút nhớ nhung người em gái này, nên nắm lấy tay Tuệ Lâm, cười nói:

- Về là tốt rồi, sớm đã nói với em không cần phải liều mạng với công việc như vậy, ban đầu chị mở công ty giải trí đó là để em có một môi trường làm việc tốt, không phải là muốn em kiếm cho công ty bao nhiêu tiền.

Tuệ Lâm lắc đầu:

- Không phải vậy, em cũng rất thích công việc này, có thể nhìn thấy rất nhiều người yêu thích âm nhạc, đi cùng với họ cũng cảm thấy rất vui.

Hai chị em trò chuyện, cũng theo đó mà ngồi xuống.

Bởi vì Tuệ Lâm hiện giờ đã là một tiểu thiên hậu nổi tiếng trong giới ca hát, Sắc Vi cùng Thái Nghiên không được gặp cô nhiều, cũng không có nhiều vấn đề để hỏi, trong lúc nhất thời ngọn lửa Bát Quái dấy lên, chủ đề thảo luận trong phòng đều xoay quanh ngành giải trí, những câu chuyện mang chút hỗn tạp.

Dương Thần nhìn các nữ nhân nhất phái “Tường Hòa”, trong lòng có chút đắc ý, cảnh tượng này thật hài hòa.

Chẳng qua Dương Thần vẫn còn thiếu điểm tâm, Tuệ Lâm quả thực rất được quan tâm, điều này không sai, nhưng mấu chốt là, Lâm Nhược Khê còn rất thích Tuệ Lâm.

Bởi vậy, những người phụ nữ như Thái Nghiên tự nhiên muốn thông qua điều đó để cải thiện thật tốt mối quan hệ với Tuệ Lâm, cũng liền tự nhiên mà rút ngắn khoảng cách với Lâm Nhược Khê, có thể nói là một công đôi việc.

Nói đến ca hát, sân khấu, Tuệ Lâm như một cái máy hát, vừa mới đến nhà là mệt mỏi đều tan thành mây khói, nói đến nỗi miệng như phun hoa sen.

Lam Lam bên cạnh ngồi trên đùi của của Mẫn Quyên, vốn định ợ một cái, híp nửa mắt nhỏ, chuẩn bị ngủ thiếp đi, đột nhiên nghe thấy dì bé Tuệ Lâm nói đến biểu diễn, ngột được mở mắt ra, dịu dàng nói:

- Dì bé! Dì dạy Lam Lam hát được không!

Tuệ Lâm vừa nghe, không khỏi ngạc nhiên vui mừng nhìn sang:

- Lam Lam thích ca hát à?

Lam Lam gật gật đầu:

- Thích, ngày mai Lam Lam còn muốn đi nhà trẻ biểu diễn cho các bạn xem nữa, hát bài “hai con hổ”, còn muốn nhảy nữa!

- Lợi hại vậy sao, vậy Lam Lam biết hát không?

Tuệ Lâm cũng rất vui khi nói chuyện cùng với đứa nhỏ.

Lam Lam trống miệng:

- Biết thì biết, nhưng cảm thấy hát không hay bằng các bạn nhỏ khác, mà bọn Tiểu Nha nhảy cũng khá đẹp, Lam Lam ở nhà ông nội cũng đã luyện tập qua.



- Trẻ con đừng quấy rối, bài hát “hai con hổ” lại còn phải để dì Tuệ Lâm dạy sao? Bài hát đơn giản như vậy ai cũng biết.

Dương Thần xoa lên má con gái.

Lam Lam khó chịu, vểnh môi nói:

- Cha nói dối, mẹ sẽ không hát…oh a….!!!

Nói xong lời cuối cùng, hai tay múp của Lam Lam nhanh chóng che miệng lại, đôi mắt trông mong nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, mẹ không cho Lam Lam nói ra…

… Sưu tầm by Jiuzhaigou - MangaClub.Vn

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Vào thời điểm mà ánh mắt mọi người đều hướng vào Lâm Nhược Khê, người phụ nữ rất điềm tĩnh đứng lên, giơ tay khẽ vuốt âu yếm cái đầu nấm của Lam Lam.

Lâm Nhược Khê nhìn về phía trên rất bình tĩnh, khuôn mặt không chút thay đổi:

- Tôi đi tắm, mọi người tiếp tục đi.

Nói xong, người phụ nữ dường như không có chuyện gì quay người đi lên lầu, chỉ có điều dù bước chân như thế nào cũng có điểm giống như đang chạy.

Tất cả mọi người đều hết sức nhịn để không bật cười, chỉ có điều vú Vương và Mẫn Quyên có chút khó xử, vẻ mặt rất quái lạ.

Vào thời điểm mọi người tưởng rằng Lâm Nhược Khê trở về phòng, người phụ nữ này lại đột nhiên chạy đến lan can, hướng về phía lầu dưới tức giận hô to!

- Dương Lam Lam! Tối nay không được phép ngủ với mẹ nữa!

Nói xong, người phụ nữ này đóng cửa “phịch” một tiếng!

Lần này, mọi người rốt cục không kìm nổi bật cười lớn, vú Vương cười đến nỗi chảy cả nước mắt, đối với bà mà nói, giống như nhìn một đứa trẻ lớn xung đột với một đứa nhỏ thông thường khá thú vị.

Lam Lam chu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương nhìn về Tuệ Lâm:

- Dì bé, Lam Lam ngủ với dì được không ạ, đi tìm mẹ chắc chắn sẽ bị đánh đòn.

- Con bé này, làm phản nhanh quá.

Tuệ Lâm dùng ngón tay chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái:

- Mẹ của con đêm nay bị con chọc tức đến nỗi ngủ không yên rồi!

Vừa mới về Trung Hải đã gặp trò cười này, trong lòng Tuệ Lâm cũng cảm thấy rất vui, khắp căn phòng nhất thời vui vẻ hòa thuận, đương nhiên, chỉ có Lâm Nhược Khê rối rắm trốn trong phòng không chịu đi ra.

Mãi đến khi đêm đã khuya, Sắc Vi và chị em Thái gia mới ai về nhà nấy, còn Tuệ Lâm tự nhiên là quay về căn phòng vốn được chuẩn bị cho mình, cùng đi theo một cách vội vội vàng vàng còn có Lam Lam.

Tiểu nữ oa đêm nay quấn quýt lấy Tuệ Lâm dạy ca hát, chỉ tiếc rằng giọng hát thiên phú nghe như thế nào cũng đều có chút con đường của một ai đó, dạy không tốt cho lắm.

Dương Thần nhớ tới việc phải gọi điện thoại cho Trinh Tú ở bên kia, chỉ sợ Lâm Nhược Khê không có lòng dạ thanh thản, dứt khoát bản thân bấm một cái.

Người nhận điện thoại không phải Trinh Tú, mà là đầy tớ Ân Tĩnh, nghe thấy là Dương Thần, Eum Jeong có chút ngượng ngùng cho hay, Trinh Tú đã đi ngủ rồi, dẫu sao hôm sau còn phải đi học.

Dương Thần nghe được điều này không có vấn đề gì, được rồi, liền cúp điện thoại, đi lên lầu hai, gõ cửa phòng Lâm Nhược Khê.

Bà xã vì vấn đề thiên phú âm nhạc, bị người nhà cười nhạo một hồi, mặc dù cũng không phải là một việc lớn, nhưng cuối cùng cũng phải quan tâm một chút.

Lúc Lâm Nhược Khê mở cửa, khuôn mặt trầm xuống:

- Có chuyện gì, có chuyện gì mau nói, em muốn ngủ.

Vừa nghe là biết cô vẫn còn giận, Dương Thần có chút buồn cười:



- Lời nói của trẻ con mà, đừng như vậy nữa em yêu.

- Làm cha cũng đã đủ để không đáng tin cậy rồi, trẻ con lại càng là sói mắt trắng, khiến cho mẹ xấu mặt trước mọi người…yêu thương hoài phí rồi.

Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi.

Dương Thần đi lên ôm lấy người phụ nữ, cũng không để ý Lâm Nhược Khê đẩy ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô:

- Được rồi, tức giận không tốt cho sức khỏe. Anh nói em rồi, bình thường điềm tĩnh như vậy, sao gặp phải một sự việc nào đó đã giống như một đứa trẻ thế kia.

- Anh nói em cố tình gây sự sao?

- Đương nhiên không phải!

Dương Thần cười ha hả nói:

- Anh muốn ngủ cùng với em. Đêm nay Lam Lam ngủ cùng với Tuệ Lâm rồi.

- Em không có tâm trạng làm chuyện đó…

Lâm Nhược Khê nhíu mi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Anh đã nói muốn ngủ cùng với em. Anh không nói muốn làm những chuyện khác mà, Lâm Nhược Khê yêu dấu của anh, tại sao em cứ nghĩ đến đi ngủ là thế nào cũng phải làm những động tác khác vậy?

- Anh…

Lâm Nhược Khê mặt đỏ tai hồng, xấu hổ mang chút phẫn nộ dẫm lên mu bàn chân Dương Thần:

- Mọi người đều kết hội bắt nạt em!

Dương Thần cười ha ha, để tay sau lưng đóng cửa lại, một tay ôm lấy Lâm Nhược Khê, đi đến bên giường:

- Tối nay anh sẽ ôm em ngủ, bảo bối của anh, nhưng tối nay đừng tè dầm, anh không thể thay tã đâu nha…

- Hừ, không được một câu dễ nghe, không cần anh thay.

Lâm Nhược Khê vừa muốn cười lại vừa khó chịu, dùng đầu đụng vào ngực Dương Thần, cũng là để hưởng thụ cái ôm ấm áp.

Đêm Giáng Sinh cứ trôi qua bình an như vậy, ít nhất đối với Lâm Nhược Khê mà nói, đêm nay Dương Thần rất yên phận.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Lam Lam phấn khởi lạ thường, cô bé vội vàng trở lại để đón cuộc liên hoan lễ Nô – en ở nhà trẻ, hôm nay còn phải lên sân khấu biểu diễn, làm sao có thể không xúc động.

Mặc chiếc áo may ô nhỏ nhung đỏ trắng, kẹp một bím tóc nhỏ, lúc ăn sáng còn ngân nga “hai con hổ”.

Lâm Nhược Khê cố ý mặc trang phục mùa đông thư nhàn một chút, cũng không trang điểm, chỉ sợ nhà trẻ có nhiều người, người già chăm chú nhìn sẽ không được tự nhiên, Dương Thần càng lôi thôi lếch thếch nhưng thật ra rất đúng nhịp.

Hiếm khi được ba mẹ cùng đưa đến nhà trẻ, trong lòng Lam Lam rất vui, thế giới của trẻ con luôn khờ dại mà dễ dàng thỏa mãn.

Tuệ Lâm nhìn một gia đình ba người, đồng thời có chút ngưỡng mộ, trong lòng cũng có chút cô đơn, chỉ có điều khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ.

Cùng Lam Lam đến, Tuệ Lâm càng ngày càng cảm thấy mặc dù Lâm Nhược Khê và Dương Thần đều rất quan tâm chiếu cố bản thân, bản thân ở gia đình này, chỉ là một người ngoài mà thôi.

Có lẽ bản thân nên ở lại Yến Kinh, ở cùng với bà nội…

- Tuệ Lâm.

Lâm Nhược Khê bỗng nhiên hô một tiếng.

- À?

Tuệ Lâm từ trong suy nghĩ đi ra, có chút phần nghi hoặc:

- Sao vậy chị.