Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1260: Cửu Long Khoa


Đối với lời ân cần hỏi thăm coi như không có việc gì xảy ra của Dương Liệt, Dương Thần và Lâm Nhược Khê khó tránh khỏi có chút miễn cưỡng.

Dương Thần mặt không chút cảm xúc gật đầu, cũng không muốn nhiều lời.

Dương Liệt dường như không để ý, vẻ mặt ung dung cười, sau khi đi vào trong nhà, ánh mắt rất nhanh rơi xuống người Dương Công Minh đang ôm Lam Lam.

Hơi sững sờ, Dương Liệt bật cười nói:

- Đây chính là cháu gái bảo bối của em à, tên là Lam Lam đúng không? Đến đây cho chú ôm một cái đi.

Lam Lam mở to đôi mắt đen lung liếng, từ khi Dương Liệt xuất hiện vẫn đang ngó nhìn, nhưng tiểu tử Dương Liệt vừa muốn đi đến ôm lấy thì khẩn trương quay đầu túm chặt Dương Công Minh.

Hai cánh tay Dương Liệt đang đưa ra cũng rơi vào khoảng không, cứng ngắc giữa không trung, có chút xấu hổ.

- Lam Lam, sau vậy?

Dương Công Minh hỏi

Cái miệng nhỏ bé của cô lẩm bẩm:

- Không muốn …

Quách Tuyết Hoa cười dài nói:

- Lam Lam ngoan, đây là chú con.

Lam Lam vẫn liên tục lắc đầu, đôi mắt biểu lộ vẻ kinh hoảng.

Cảnh tượng này khiến Dương Thần và Lâm Nhược Khê không khỏi có chút nghi ngờ, Lam Lam từ trước đến nay mơ mơ màng màng, lá gan cũng lớn không sợ ai, có ai muốn ôm gần như đều không cự tuyệt, vậy mà bây giờ lại không muốn ôm.

Mắt thấy không để cho ôm, Dương Liệt liền để tay xuống, bật cười nói:

- Khả năng là trên người cháu có mùi rượu, trẻ con không thích.

Dương Công Minh có chút thâm ý nhìn mắt Dương Liệt cười cười nói:

- Được rồi, có thể là do không thích mùi vị trên người cháu, vào trong ăn cơm đi.

Mọi người tự nhiên đồng ý, duy chỉ có Quách Tuyết Hoa vài phần tiếc nuối, cô thấy, nếu Lan Lan có thể đến gần Dương Liệt một chút, Dương Thần cũng sẽ giao lưu nhiều hơn với em trai.

Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Phá Quân không chờ dọn cơm liền bất mãn nói:

- Tiểu tử thối, lại đi lêu lổng ở đâu?

- Cha, con chỉ là xã giao thôi, cũng không phải lêu lổng gì, nếu lêu lổng thì sao có thể về chào mừng anh hai chị dâu.

Dương Liệt vô tội nói.

Dương Công Minh dùng ánh mắt nói với con trai, trong khi ăn cơm đừng cãi nhau mới có thể khiến Dương Phá Quân ngừng việc đặt câu hỏi.

Trong lúc dùng cơm, lớn lớn nhỏ nhỏ ngồi ở đó không tránh khỏi phải mời rượu Dương Công Minh, nhưng Dương Công Minh đem tâm tư đổ lên việc nói chuyện phiếm với cháu gái, cũng chẳng có phản ứng gì cả.

Lam Lam ngay từ đầu đã ăn vịt quay, giống như cái gì cũng không sợ nữa rồi, cái miệng nhỏ nhắn phình lên, môi miệng béo tròn dính đầy xì dầu, bộ dáng ăn uống tốt vô hạn kia chọc cho Dương Công Minh trong lòng vui vẻ

Lâm Nhược Khê có chút tranh công vụng trộm giơ giơ tay lên với Dương Thần, ý tứ rất rõ ràng, lúc trước quyết định nhận nuôi Lam Lam của cô sáng suốt cỡ nào, hình ảnh một già một trẻ vui vẻ hòa thuận này, cho dù ai nhìn thấy cũng cảm thấy đau khổ trong lòng.



Trong đầu Dương Thần còn nghĩ đến vẻ cổ quái của Dương Liệt, nhiều mặt ngờ vực, cũng không đặt tâm tư trong buổi tiệc, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó một chút.

Ăn được phân nửa, Dương Liệt bỗng nhiên hướng một chén về phía Dương Thần,

- Anh, em mời anh một ly, trước kia là em trai không hiểu chuyện, lần này quay về Yến Kinh thay đổi triệt để để nghiêm túc ở lại trong quân doi658 cống hiến, hy vọng anh bỏ qua hiềm khích mà giúp đỡ.

Lời nói của Dương Liệt có chút dũng cảm và khiêm tốn, lại không có bới móc, Dương Thần không tỏ ra thế nào, lại khó chịu, chỉ nâng chén cụng cùng anh ta.

- Một nhân viên nhàn hạ như anh, chỉ thêm chọc cười, cũng không cần phải khách khí.

Dương Liệt khoát tay nói:

- Sao có thể nói như vậy, đại ca căn bản không bận tâm đến người làm chuyện bình thường, em hiểu. Kỳ thật lúc trước sau khi Nghiêm Bất Vấn chết, em luôn tự hỏi những chuyện mình làm, cẩn thận ngẫm lại, phát hiện là bản thân quá đáng, đại ca vẫn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, hạ thủ lưu tình, em quả thực rất cảm kích.

Nghe được những lời này của Dương Liệt, Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh khóe mắt cũng bắt đầu ướt, cười nói với Dương Thần:

- Dương Thần, nghe thấy chưa, em trai con biết điều rồi, hai đứa là anh em ruột, về sau cố gắng quan hệ cho tốt, mẹ cũng hy vọng con dạy dỗ thêm em trai mình.

Dương Thần cười khổ, tất cả đều có vẻ tốt đẹp như thế, nhưng vì sao bản thân lại càng cảm thấy không chân thực.

- Mẹ, mẹ yên tâm, anh không phải là người tính toán chi li.

Dương Liệt vừa nói vừa cười với Dương Thần:

- Anh, hôm qua em tình chờ gặp Quách Dược, cậu ta nghe nói anh và chị dâu trở về, bảo hôm nay muốn đến gặp mặt, trước kia đều không có cơ hội, nhờ em chuyển lời đến anh.

- Quách Dược? Là ai?

Dương Thần không hiểu ra sao.

Quách Tuyết Hoa vội nói:

- Đứa ngốc, họ Quách thì là em họ con, đương nhiên là người nhà bên ngoại. Quách Dược là con trai của anh trai mẹ, cậu của con, cùng tuổi với Liệt Nhi, đang làm bên Kiểm toán, là một đứa bé có năng lực.

Ngay khi đang nói chuyện, người hầu ở bên ngoài chạy đến thông báo.

- Lão gia, Quách Dược thiếu gia đến.

Dương Công Minh ha hả cười:

- Đúng là tuổi trẻ nôn nóng, tới cũng thật sớm, để cậu ta vào.

Chỉ chốc lát sau, một người mặc tây trang màu trắng đeo cà vạt vân đỏ, áo mũ chỉnh tề híp mắt đi đến, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ, dường như là quà tặng.

Đầu tóc được chải chuốt bóng loáng, mặt trắng không râu, vóc dáng cao chừng mét bảy mét tám, âm thanh nghe bùi tai.

- Trời ơi, thật ngại quá, nóng lòng nên đến sớm, ông nội Nguyên soái đừng để ý nha!

Quách Dược rất biết lấy lòng đi đến trước mặt Dương Công Minh lộ ra vẻ mặt xin lỗi.

Dương Công Minh rõ ràng biết rõ người này,

- Được rồi được rồi, đã nói với cháu rồi, đừng có gọi ông nội Nguyên soái, nghe mà chóng mặt.

- Nhưng ông chính là lão Nguyên soái mà, cha mẹ vẫn luôn dạy cháu, phải xin ông chỉ giáo nhiều hơn, chỉ là cháu cũng không dám quá mạo muội.



Quách Dược tràn đầy nghiêm túc nói.

Người dù sao cũng không phải thánh nhân, đều thích nghe tán dương.

Dù đây là những lời nịnh hót Dương Công Minh thường nghe, nhưng vãn bối nịnh nọt như vậy, trong lòng dù có biết đây chỉ là một chút thủ đoạn cũng vẫn cảm thấy vui vẻ.

- Ông nội Nguyên soái, đây là một lễ vật nhỏ, khi đến vội vàng nên chưa chuẩn bị tốt, hy vọng ông sẽ thích.

Quách Dược thừa cơ đưa cái hộp lên.

Dương Công Minh cũng không quá khách khí, mở hộp gỗ ra, bên trong là một hộp trà màu hồng, chỉ có điều chữ đề tặng không thấy có nửa điểm đồ vân.

- Đại hồng bào Cửu Long khoa của núi Vũ Di chính tông, lễ vật này của cháu không giống là chưa chuẩn bị tốt.

Dương Công Minh cũng là người biết nhìn đồ, sau khi nhận ra không khỏi híp mắt.

- Biết ông là người thích thưởng trà, mới nhờ bạn mang từ núi Vũ Di về, mà vẫn không có cơ hội đưa cho ông,

Quách Dược rất tự nhiên đặt cái hộp xuống bên cạnh.

Đối với thứ này có tiền chưa chắc đã có được, Dương Công Minh đương nhiên rất thích, ánh mắt nhìn Quách Dược tăng lên rất nhiều.

Quách Dược nịnh nọt Dương Công Minh xong mới quay lại nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê, ánh mắt không khỏi dừng lại trên mặt Lâm Nhược Khê, khó khăn mới có thể rời đi.

Bị người xưng là em họ nhìn chăm chú như vậy, Lâm Nhược Khê không khỏi cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng oán giận nhưng lại không nói gì.

Khóe miệng Quách Dược khẽ nhếch lên, trong mắt chợt lóe lên vẻ tham lam, năm sáu giây sau bỗng nhiên cười ha hả nói:

- Đây là anh Dương Thần và chị dâu đúng không, khi đi khảo sát ở Trung Hải nghe nói không ai có thể hơn đệ nhất mỹ nhân thương giới Trung Hải - Chủ tịch Phi Ngọc Lôi, chỉ tiếc chị dâu công tác bận rộn không có cơ hội gặp mặt, hôm nay được mở mang đầu óc, ha ha, anh họ thật có diễm phúc.

Nói thì như vậy nhưng thật ra là để che dấu thất thố xấu hổ của mình, mặt không đỏ, tim không nhảy, không có sơ xuất gì.

Nhưng Dương Thần làm sao bỏ qua vài giây tình huống chân thực đó, dám nổi tà tâm với người phụ nữ của mình, Dương Thần đối với người này không có nhiều cảm tình.

- Biết là phúc của anh thì cũng đừng có trừng mắt ra nhìn như vậy chứ.

Nghĩ đến Quách Tuyết Hoa, Dương Thần chủ động đem ý tưởng này nhịn xuống không thể hiện ra ngoài.

Không khí lập tức ngưng tụ, không ai nghĩ Dương Thần lại không khách khí như vậy, hơn nữa còn dưới tình huống lần đầu gặp mặt.

Lâm Nhược Khê xấu hổ ở dưới bàn lấy tay tóm quần Dương Thần, vì cô mà xảy ra mâu thuẫn cô cảm thấy rất không hay, lại nói bị người khác nhìn chăm chú không phải lần một lần hai, chỉ có điều đây là họ hàng mới phá lệ cảm thấy xấu hổ.

Sắc mặt Quách Dược tái nhợt, thấy Dương Công Minh cũng không có ý muốn nói giúp mình, trong lòng biết Dương Thần có địa vị nhất định trong nhà, tuyệt đối không phải là người mình có thể chống đối, hậm hực nói:

- Anh họ đừng hiểu lầm, chị dâu thực không giống người thường, có chút không khống chế được.

- Đúng vậy, Dương Thần, là khen vợ con đẹp, người nhà cả đừng quá kích động.

Quách Tuyết Hoa nói đỡ, dù sao cũng là con của anh trai mình, nhưng bà có chút tiếc rèn sắt không thành thép.

Dương Thần không để ý tới, tiếp tục ăn cua trên tay.

Con ngươi Quách Dược đảo một vòng, bật cười nói:

- Anh họ, kỳ thật em cũng mang theo một phần quà tặng cho anh và chị dâu, chờ dùng cơm xong cùng em ra ngoài xem một chút.