Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1265: Mất bò mới lo làm chuồng


Mấy người cảnh vệ ở đây rõ ràng không hiểu ra sao cả, không hiểu tại sao Thủ tướng Ninh lại muốn gặp Lâm Nhược Khê.

Nhưng dù sao cũng là tôn thần, người ta khách sáo, không có nghĩa là thực sự có ý muốn hỏi bọn họ, hay là phái người lập tức vào thông báo, đồng thời cung nghênh nhóm người Ninh Quang Diệu vào cửa.

Ninh Tâm và Ninh Đức là tu sĩ của Hóa Thần Kỳ, trước khi còn chưa tiến vào Dương gia, Dương Thần vốn chuẩn bị lên giường ngủ tại hậu viện, liền đã phát hiện ra.

Lâm Nhược Khê đang lật xem máy tính bảng, một số văn bản tài liệu do thuộc hạ gửi tới, những thứ này lại không phải việc trên thương trường, mà là trong các đại gia tộc giàu sang quyền thế ở Yến Kinh, một vài tư liệu của các nhân vật chủ yếu.

Dù sao thì ngày mai, khi tiệc rượu đầy tháng của Lý gia bắt đầu, sẽ phải lục tục giao thiệp với không ít các gia tộc ở Yến Kinh, Lâm Nhược Khê cũng phải tạm thời nước đến chân mới nhảy, ghi nhớ một vài nhân vật chủ yếu, tránh việc đến lúc đó lại làm trò cười.

Nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ quần áo ngủ bằng bông, bộ dạng cầm chiếc máy tính bảng ngồi trên giường học thuộc lòng để ghi nhớ, Dương Thần liền cảm thấy có chút trêu chọc.

- Vợ yêu, đã nhớ được bao nhiều rồi?

Dương Thần tiến tới bên tai người phụ nữ hỏi.

Lâm Nhược Khê cho thẳng một chưởng đẩy cái đầu của Dương Thần ra, đầu không xoay chuyển:

- Đừng làm phiền em, hôm nay không làm loạn với anh nữa, còn chưa xem hết đây.

- Ninh Quang Diệu đến rồi.

- Ah…

Lâm Nhược Khê không kịp phản ứng.

- Anh nói, Ninh Quang Diệu đến rồi.

Dương Thần nói lại từng chữ một.

Máy tính bảng của Lâm Nhược Khê trên tay bỗng nhiên tuột ra, sững sờ quay đầu lại, đôi mắt ướt có chút không kịp xoay sở đề phòng nhìn Dương Thần.

Trầm mặc một hồi, vừa đúng lúc bên ngoài phòng truyền tới âm thanh của thuộc hạ.

- Thần thiếu gia, Thiếu phu nhân, Thủ tướng Ninh của Ninh gia đến rồi, nói là muốn gặp mặt Thiếu phu nhân.

Dương Thần cho thuộc hạ rời đi trước, lập tức đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc, vừa phát hiện, Lâm Nhược Khê vẫn còn đang ngẩn người.

- Vẻ mặt như vậy làm gì, đây cũng là một việc không thể tránh khỏi.

Trên mặt Dương Thần có chút thâm ý cười.

- Em… Em có cần ra ngoài…?

- Sao lại có thể hỏi như vậy, còn không phải bản thân em nên quyết định sao?

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê hơi có vẻ lo lắng không yên:

- Nếu anh không muốn em gặp ông ấy, vậy em sẽ không ra nữa.

Động tác trên tay của Dương Thần ngừng lại. Tiếng cười khẽ, lập tức nghiêm mặt nói:

- Lâm Nhược Khê, ông ấy là cha đẻ có quan hệ huyết thống với em, bất kể anh có đối xử với ông ấy như thế nào thì vị trí của ông ấy mãi mãi không thể thay đổi.

- Trước kia khi em bảo anh đi gặp mẹ, chính miệng em nói, quan hệ máu mủ là không thể đoạn tuyệt, anh biết điều này đối với em quan trọng như thế nào.

- Bất kể ông ấy đã làm gì, anh cũng không thể phản đối em đi gặp mặt ông ấy, anh chỉ có thể cố gắng hết khả năng để không làm em bị tổn thương, chỉ vậy thôi.



Lâm Nhược Khê mấp máy môi dưới, lập tức khẽ gật đầu:

- Em hiểu rồi, cảm ơn anh, ông xã…

Dương Thần lắc lắc đầu bất đắc dĩ:

- Mau dậy đi, em muốn mặc quần áo ngủ ra ngoài sao? Mặc dù anh không ngại.

Sắc mặt Lâm Nhược Khê quẫn bách, vội vã đứng dậy thay quần áo.

Đợi đến khi vào tới tiền sảnh, Ninh Quang Diệu đã đứng đợi trong phòng khách, đi qua đi lại, dường như có chút khẩn trương, lo lắng Lâm Nhược Khê không chịu ra.

Đã là đêm khuya, bộ mặt phong trần mệt mỏi, quả thực làm một vài thuộc hạ nhìn thấy đều có chút chua xót.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vị Thủ tướng này là người rất bận rộn sau khi đã làm việc cả một đêm, đặc biệt lại vội vàng đến Dương gia.

Khi Lâm Nhược Khê và Dương Thần cùng xuất hiện, vẻ mặt Ninh Quang Diệu hóa thành một khuôn mặt kinh ngạc vui mừng và xúc động.

- Nhược Khê à, cuối cùng con cũng đồng ý gặp cha, cha còn lo lắng con sẽ không chịu gặp.

Ninh Quang Diệu vừa mở miệng, khiến cho những thuộc hạ đang rót trà sợ tới mức bình trà rơi xuống mặt đất.

Không ít những người hầu, bảo vệ của Dương gia cũng đều nghe thấy hết

- Cha?

- Thủ tướng Ninh tự xưng là “cha”?

Tất cả đám người hầu đều giật mình nhìn Lâm Nhược Khê, bọn họ từng tưởng rằng Thiếu phu nhân cũng là giới tinh hoa của Dương gia, nhưng ở gia đình quyền thế Dương gia này, thương nhân chung quy cũng khó có thể lên được mặt bàn

Nhưng hôm nay, đám người hầu mới phát hiện, nơi này hóa ra vẫn cất giấu một mối quan hệ chấn động như vậy!

Nhưng, tầng quan hệ này tuy rằng làm người ta kinh ngạc, ngược lại cũng không đến nỗi làm thuộc hạ của Dương gia mất đi sự khống chế, dù sao thì trong gia tộc quyền thế, con riêng nhiều vô số kể, thời đại bây giờ không thể so với thời kỳ đầu lập quốc ngày xưa, chỉ cần cha mẹ thừa nhận, thì việc lên bàn cũng không có gì khó khăn.

Dương Thần híp híp mắt, Ninh Quang Diệu rõ ràng không còn che giấu mối quan hệ cha con của ông với Lâm Nhược Khê, nhưng điều này rốt cuộc là có ý gì, thật sự vẫn còn khó suy xét.

Lâm Nhược Khê cũng có chút không được tự nhiên, nhưng giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Quang Diệu ân cần và vui sướng không chút tỳ vết, lại thêm bộ dạng tiều tụy chạy tới lúc đêm khuya của ông, thực sự làm trái tim của cô cũng mềm yếu đi đôi chút.

Như phảng phất có một sự ấm áp bao vây, làm cô cảm động, lại rất hài lòng.

Ninh Quang Diệu đến trước mặt, muốn với tay nắm chặt lấy tay của Lâm Nhược Khê, nhưng vừa với được một nửa, liền cảm thấy có chút ngượng ngùng thu về, lúng túng cười nói:

- Cha xin lỗi, Nhược Khê, mấy hôm nay cha bận, nên không thể nhanh chóng đến thăm con, không làm phiền các con nghỉ ngơi chứ?

Lâm Nhược Khê bị ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh làm cho khuôn mặt có chút xấu hổ:

- Dạ… Không ạ.

- Uh, vậy thì tốt rồi.

Ninh Quang Diệu không ngừng quan sát con gái, dường như nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ, quay lại híp mắt cười với Dương Thần:

- Dương Thần, cám ơn con đã không ngăn cản hai cha con gặp mặt.

Dương Thần cười tà nói:

- Tại sao tôi lại phải ngăn cản, lẽ nào ông có thể làm việc gì xấu sao?

Ninh Quang Diệu bật cười ha hả:



- Trò đùa này không thể làm bừa bãi, chỉ là cha đã lớn tuổi rồi, càng ngày càng nhớ con gái, trước kia không thể gặp nhiều, giờ liền muốn tốt nhất hằng ngày đều có thể gặp mặt.

- Như vậy cũng không được, cô ấy đã được gả vào nhà tôi, thì là của tôi rồi.

Dương Thần nói trực tiếp.

Bộ dạng của Ninh Quang Diệu dường như lại rất hài lòng:

- Nhìn thấy các con ân ái như vậy, cha cũng yên tâm rồi, đúng vậy, cha nghe nói các con nhận nuôi một đứa bé tên Lam Lam, đã được đưa vào gia phả của Dương gia, vậy đó chính là cháu gái chính thức của cha, Lam Lam đang ở đâu? Có thể cho ông ngoại gặp mặt được không?

- Ông đã điều tra thật rõ ràng,

Dương Thần bĩu môi nói.

- Đây không phải là điều tra, từ khi Lâm Nhược Khê còn nhỏ, cha đã luôn chú ý tới sự trưởng thành của nó, việc lớn như vậy, chắc chắn là cha biết rồi, đó cũng là sự quan tâm đầy thiện chí của cha, các con đừng hiểu nhầm.

Ninh Quang Diệu ôn hòa nói.

Lâm Nhược Khê kéo tay Dương Thần, tỏ ý không sao, mới nói với Ninh Quang Diệu:

- Lam Lam đang ngủ trong phòng với ông nội rồi, người già nghỉ ngơi rất sớm, đêm nay hãy thôi đi.

Ninh Quang Diệu giật mình:

- Nếu là ở chỗ Dương công, vậy không quấy rầy nhiều nữa, như vậy đi, cha để quà lại, ngày mai các con hãy đem cho cháu ngoại của cha nhé.

Nói xong, Ninh Quang Diệu ra hiệu cho đám trợ thủ sau lưng đưa lên hai cái hộp một to một nhỏ.

- Trong cái hộp to màu đỏ này, là vài bộ quần áo mới để mặc trong dịp năm mới mà cha đã chuẩn bị cho Lam Lam, cha biết là các con không thiếu, nhưng cũng là một chút tấm lòng của cha, cũng không nghĩ ra cái gì có thể tặng được nữa.

- Ngoài ra bên trong chiếc hộp màu vàng nhỏ này, là cha để cho một bậc thầy làm bánh ngọt của khách sạn chuyên tổ chức tiệc trọng thể đặc biệt làm, viên gạo nếp hai tầng, là tặng cho Lâm Nhược Khê ăn.

Ninh Quang Diệu giới thiệu xong, đem cái hộp lớn viên gạo nếp đưa vào tay Lâm Nhược Khê.

Dù thế nào Lâm Nhược Khê cũng không ngờ tới, một người cha mà bản thân không được gặp mấy lần, lại làm tổn thương mình bao nhiêu năm như vậy, có thể tặng gạo nếp mà mình thích ăn nhất.

Không chỉ có bản thân người phụ nữ, ngay cả Dương Thần cũng rất khâm phục, Ninh Quang Diệu tặng quà thật sự là tặng rất chuẩn xác:

- Đúng điểm quan trọng!

Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ lên, ươn ướt, nhìn vào món quà viên gạo nếp trên tay, có chút thẹn thùng, lại hiện ra sự ngọt ngào hạnh phúc.

Ông ấy thực sự luôn quan tâm đến sự trưởng thành của mình, bằng không cũng không thể nào ngay cả mình thích ăn cái gì đều biết được.

Một ý niệm trong đầu như vậy, làm cho người phụ nữ nhất thời có chút không kiềm chế được nước mắt.

Ninh Quang Diệu lại bùi ngùi:

- Tuy rằng vào tiệc rượu đầy tháng của Lý gia ngày mai lại có thể gặp được các con, nhưng đêm nay vẫn không kìm nổi muốn đến đây một chuyến, không nói nhiều thêm nữa, cha muốn mời vợ chồng các con, đem cả Lam Lam, sau đêm giao thừa năm nay, quay về Ninh gia một chuyến. Cha đã không muốn đợi nhiều thêm nữa, cha muốn nhanh chóng để cho tất cả mọi người ở Yến Kinh biết được, Ninh Quang Diệu cha có một cô con gái, … Có được không?

- Tôi thấy cho dù không đến Ninh gia, ông cũng có thể rải rác thông tin này ra ngoài mà.

Dương Thần cười nói.

Ninh Quang Diệu cũng không phủ nhận, đột nhiên nói:

- Trước đây cha đã làm sai nhiều điều, nhưng cha nghĩ, mất bò mới lo làm chuồng, vì thời gian chưa muộn, cha tin rằng, Lâm Nhược Khê sẽ hiểu được cha.

Dương Thần nhìn vợ bên cạnh, Lâm Nhược Khê đã ngẩn người mà nước mắt lưng tròng, không khỏi nhướng mày, đánh được con bài thân tình này, cũng làm cho người phụ nữ ngây ngốc đi rồi!