Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1369: Anh sẽ được an toàn.


Mấy phút đồng hồ sau, Khương Tiểu Bạch từ trong văn phòng của Triệu Bảo Quốc đi ra, sắc mặt có chút lúng túng, bởi vì mức độ phức tạp của chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của y..

Nếu như chuyện chỉ là tranh chấp giữa dân thường, Khương Tiểu Bạch có thể vận dụng một ít quyền lực an ninh quốc gia của y, là có thể lặng yên giải quyết hết.

Chỉ là sự việc lần này. . . lại liên lụy tới một gia tộc mà an ninh quốc gia cũng không khỏi không thận trọng đối đãi—— Mông gia.

Khương Tiểu Bạch cảm thấy, việc này y không làm chủ được, làm không tốt có thể liên lụy đến ổn định quốc gia, y chỉ là một quan viên thân tín của Lý gia, không có bổn sự lớn đến mức đi gây vào con cá sấu khổng lồ này.

Sau khi trở lại văn phòng, Khương Tiểu Bạch cân nhắc cách dùng từ, liền gọi điện thoại lại cho Lý Độn.

- Phó bộ trưởng, là tôi .

Lý Độn hàm hồ đáp:

- Tôi biết là anh, làm sao vậy? Chuyện làm tốt rồi chứ?

Khương Tiểu Bạch thận trọng nói:

- Phó bộ trưởng, tôi đã điều tra qua một chút tình hình, việc này liên lụy đến Hoa Trung Mông gia, là cô gái tên gọi Lý Tinh Tinh kia, đã trêu chọc thê tử Trương Linh của cục trưởng bảo vệ môi trường thành phố Trung Hải - Mông Khâm.

- A...?

Lý Độn tại đầu điện thoại bên kia trầm ngâm một lát, nói:

- Mông Khâm kia, là con trai của Mông Khai Nguyên?

- Đúng vậy, là con thứ của Mông Khai Nguyên, hiên tại cũng là người thừa kế thứ hai của Mông gia, tuy rằng ở trong gia tộc lực ảnh hưởng của hắn không mạnh bằng huynh trưởng Mông Khuyết, nhưng dù sao cũng là con cháu bổn tông Mông gia, tuyệt đối không thể khinh thường.

Khương Tiểu Bạch nói.

Lý Độn nghĩ ngợi, đột nhiên hỏi:

- Anh cứu người phụ nữ tên gọi Lý Tinh Tinh ra chưa?

- Ách. . .

Khương Tiểu Bạch do dự một chút nói:

- Vẫn chưa, nghe cục trưởng Triệu nói người này đang bị nhốt bên trong trại tạm giam ở ngoại ô thành phố, Trương Linh muốn giáo huấn nàng vài ngày. . .

- Cái... gì !? Trại tạm giam !? Mẹ nó... ! Lý Tinh Tinh kia cũng không phải tội phạm, lại càng không phải phần tử hiềm nghi, dựa vào cái gì nhốt vào trại tạm giam !? Hắn có phải không muốn làm quan nữa hay không?

Lý đại thiếu tại trong điện thoại nổi trận lôi đình.

Khương Tiểu Bạch đầu đầy mồ hôi lạnh.

- Phó bộ trưởng bớt giận, tôi. . . tôi bây giờ dẫn người đi cứu vị Lý tiểu thư kia ra.

Lý Độn nổi giận mắng:

- Khương Tiểu Bạch, anh là đồ óc heo ! Ta cho anh biết, nếu người phụ nữ này xảy ra chuyện gì, gia gia ta cũng không cứu được anh! Anh biết người yêu của nàng là ai không! ?

- Ta đã nói với anh, người phụ nữ kia nếu không có việc gì, anh có thể sẽ một bước lên trời! Anh cũng không bị sao hết! Còn nếu người phụ nữ kia mà bị việc gì, đừng nói anh, ngay cả Mông gia chó má kia cũng chịu không nổi!

Khương Tiểu Bạch thiếu chút nữa bị dọa cho phát ngất, toàn bộ Hoa Hạ ai có thể làm cho Mông gia không chịu đựng nổi? Cho dù tứ đại gia tộc Yến kinh, lấy một ra, cũng không có khả năng cùng Mông gia cứng đối cứng à



Trừ phi là trung ương hạ quyết tâm, mấu chốt là Số 1 có nghiêm khắc yêu cầu, lúc đó mới có thể để cho cơ quan quốc gia huy động toàn bộ lực lượng, có thể đem Mông gia đánh rụng.

Còn chưa đầy đủ chỗ tốt để báo đáp lại, Số 1 sao lại phải nổi điên làm ra quyết sách huy động lực lượng toàn thân?

Trước đại cục của quốc gia, không quan tâm tội ác hay chuyện xấu gì, đều phải đưa lợi ích của toàn cục làm trọng.

Nhưng Khương Tiểu Bạch lúc này cũng không muốn nghĩ nhiều, y biết rõ nếu không làm theo yêu cầu của Lý đại thiếu, chính mình không cần chờ Mông gia thế nào, trước đó đã bị đuổi việc.

Đang lúc Khương Tiểu Bạch muốn tắt điện thoại, Lý Độn lại gọi y lại, giữ kín như bưng mà nói:

- Anh đi trại tạm giam trước, sau đó gọi vào điện thoại của người kia, chính là người yêu của Lý Tinh Tinh đó, là hắn dặn dò ta đấy.

- Chuyện này anh cứ nói cho hắn từ đầu đến cuối, anh cùng hắn cùng đi trại tạm giam, nói là người của Lý Độn ta, nếu xảy ra chuyện gì, anh không cần phải xen vào, chỉ cần đứng một bên, nhớ kỹ, cho dù mọi việc có tồi tệ đến mức nào cứ để cho hắn xử lý, anh sẽ được an toàn.

Khương Tiểu Bạch lại một lần nữa đầu đầy sương mù, nhưng vẫn ghi nhớ số điện thoại di động.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Tiểu Bạch lại cảm thấy không thỏa đáng, dạng nhân vật gì có thể làm cho Lý đại thiếu gia coi trọng như thế? Chính mình cũng quá đường đột rồi.

Kết quả là, Khương Tiểu Bạch cẩn thận lên mạng, sau khi đăng nhập vào hệ thống của cục quốc an, lại nhập vào số điện thoại di động, điều tra thân phận chủ nhân dãy số này.

Sau khi tìm được danh tự tương ứng, cái cằm của Khương Tiểu Bạch dần dần không khép lại được…



Thời điểm Dương Thần đưa Lam Lam đến biệt viện phía tây ngoại ô, Mạc Thiến Ni cùng Mẫn Quyên đã đứng ở đó chờ.

Mạc Thiến Ni biết rõ Lâm Nhược Khê trong đêm đột nhiên bay trở về Trung Hải, đã ý thức được tình huống không ổn, quả nhiên, sau đó Dương Thần điện thoại xác nhận việc này, không ngờ gần sang năm mới mà vợ chồng còn có thể cãi nhau đến loại tình trạng này.

Mạc Thiến Ni tuy rằng đã sớm phát giác được Tuệ Lâm ưa thích Dương Thần, nhưng cũng không ngờ lại thật sự xảy ra, có điều cô đối với việc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ khó hiểu tại sao Lâm Nhược Khê lại làm cho chuyện trở nên huyên náo như vậy, vì Mạc Thiến Ni xem ra, với tính tình Lâm Nhược Khê căn bản không phù hợp.

Lâm Nhược Khê không phải người không biết nín nhịn, cô hẳn là rõ ràng, nếu tại trước mặt mọi người cùng Dương Thần cãi nhau rồi ly hôn, sẽ làm mọi người trong Dương gia khó chịu, sau này muốn hợp lại sợ rằng sẽ có vô vàn khó khăn.

Chẳng lẽ Lâm Nhược Khê thật sự muốn vứt bỏ đoạn hôn nhân này?

Mạc Thiến Ni nghĩ tới những thứ này, lại không cách nào cao hứng, ngược lại cảm thấy rất bất an cùng lo lắng.

Chờ sau khi Dương Thần lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lam Lam đi vào cửa, Mạc Thiến Ni phức tạp liếc nhìn người đàn ông, xoay người một tay ôm lấy Lam Lam.

- Dì xinh đẹp, Lam Lam đói bụng.

Bé mập ôm lấy cổ người phụ nữ, vẻ mặt chờ mong nói.

Mạc Thiến Ni nhìn thấy cô bé con này, mới lộ ra một ít ôn nhu vui vẻ nói:

- Lam Lam chưa ăn cơm trưa sao?

Cô đã biết được Lam Lam là con gái ruột của Dương Thần, ngoài kinh ngạc ra lại càng phát ra yêu thương.

- Lại đói? Trên máy bay ăn hết năm suất dành cho người lớn, con sắp trở thành con heo mập rồi đấy.

Dương Thần nhéo nhéo mặt con gái:

- Chờ cơm tối rồi ăn, giờ đi ngủ trưa đi.

Dương Thần đi đến trước người Mẫn Quyên nói:

- Mẫn Quyên, Lam Lam mấy ngày này nhờ cô chăm sóc, trước hết cứ ở chỗ của Thiện Ni đi



Mẫn Quyên một mực không dám tới gần, trên mặt người đàn bà xấu hổ hỏi thăm:

- Dương tiên sinh, chuyện có phải liên quan đến tôi hay không, nếu như tôi sớm chút đem chuyện nói ra, chuyện cũng không đến mức như vậy?

Dương Thần nghĩ thầm nào có đơn giản như vậy, ngay cả mình cũng còn không rõ tình huống nữa là.

- Cô đừng suy nghĩ nhiều, đây là chuyện của chúng tôi, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Lam Lam là được, tất cả mọi chi phí tiêu dùng cứ nói với Thiến Ni.

Dương Thần ngược lại nói với Mạc Thiến Ni:

- Em sắp xếp chỗ ngủ cho Lam Lam giúp anh, bé mập này nói thích ở cùng một chỗ với em, anh cũng chỉ còn cách chiều theo ý nó.

Nói xong, Dương Thần móc ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Mạc Thiến Ni:

- Trong tấm thẻ này hẳn còn có mấy triệu, chi tiêu hằng ngày của Lam Lam em cứ trừ dần trong này đi, nhưng đừng nghe đừng nghe nó mà tiêu tiền lung tung, cái ăn cái mặc, còn có học phí học kỳ sau những thứ này cũng trong tầm đó, chẳng qua có tiền cũng không thể để cho đứa nhỏ này hư đi được.

Mạc Thiến Ni lắc đầu cự tuyệt, không muốn nhận lấy:

- Trong lòng em hiểu rõ mà, tiền này em không cần, em tuy không có giàu như Nhược Khê, nhưng nuôi một đứa nhỏ như Lam Lam là không có vấn đề.

Dương Thần cười khổ, thẹn thùng nói:

- Anh không phải nói em không có tiền, chỉ là từ lúc Lam Lam sinh ra anh chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, anh hy vọng có thể bù đắp cho nó một ít, tiền là chuyện nhỏ, em cũng đừng cùng người cha như anh so đo.

Mạc Thiến Ni cũng nhận ra được trong lời nói của Dương Thần có chút chua xót, thở dài, cô im lặng tiếp nhận thẻ tín dụng, tuy nói mấy triệu là khoản tiền lớn, nhưng sống cùng Dương Thần lâu như vậy, tiền cũng trở thành việc nhỏ.

- Anh còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, buổi tối mới trở về.

Dương Thần còn chưa nhận được tin tức gì của Lý Tinh Tinh, ý định tự mình đi cục cảnh sát một chuyến.

Mạc Thiến Ni cũng không hỏi nhiều, ôm Lam Lam đi lên lầu nghỉ ngơi, trên thực tế bé mập lúc này cũng đã sắp ngủ say rồi, sự tình luyện công cô nàng cũng không nhớ nữa.

Dương Thần ra khỏi cửa, vừa định lái xe ra khỏi biệt viện tây ngoại ô, thì nhận được một số điện thoại lạ lẫm.

Vừa nhấc máy, đầu bên kia vang lên tiếng nói ôn hòa của một nam tử.

- Là Dương Thần tiên sinh sao?

- Đúng, anh là ai. .

Dương Thần cảm thấy thanh âm mềm nhũn này nghe là lạ.

- Tôi là phó cục trưởng Khương Tiểu Bạch, được phó bộ trưởng Lý nhờ vã, vì ngài ấy cống hiến sức lực ở cục cảnh sát khu Tây Thành, tôi muốn cùng ngài nói một chút… về tình huống của Lý Tinh Tinh tiểu thư.

Khương Tiểu Bạch nuốt nước bọt, nói không khẩn trương là giả dối, đây chính là nhân vật cường hãn lúc trước công khai làm thịt cục trưởng Đích Lô của cục cảnh sát khu tây đấy

Nhưng so sánh ra, càng nhiều hơn là kích động, Khương Tiểu Bạch biết rõ, nếu như có thể quan hệ tốt với Dương đại thiếu gia này, sau này mình lên chức chắc chắn có vốn liếng lớn rồi.

- Ah, nói như vậy anhi là người của bộ an toàn hay sao? Các người làm việc hiệu suất không được à, người phụ nữ của ta mang ra chưa.

Dương Thần cho là việc đã giải quyết ổn thỏa.

Khương Tiểu Bạch xấu hổ mà nói:

- Dương tiên sinh, xin ngài bớt giận, tạm thời tôi vẫn chưa thể mang Lý tiểu thư ra, tôi vừa mới điều tra được, cô ấy bị đưa vào trại tạm giam của Bắc Giao, tôi không muốn giấu diếm ngài, muốn cùng ngài đi điều tra