Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1371: Không hề thấp kém


Ba!

Tuy không dùng nhiều sức lực nhưng lực đạo lại đủ để đánh cho Lý Tinh Tinh ù tai, lập tức một mảng màu đỏ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Lần này, so với đau đớn trên thân thể, lòng Lý Tinh Tinh cảm thấy như nhũ băng đâm vào. Giờ phút này, chỗ sâu trong linh hồn yếu ớt cũng như muốn nát vụn.

Cô ôm lấy nửa khuôn mặt, u oán, phẫn nộ, khó hiểu cùng đau đớn, rốt cục cắn răng, ánh mắt hung hăng chống lại đôi mắt của Dương Thần.

Mà khoảnh khắc Lý Tinh Tinh nhìn vào đôi mắt của Dương Thần, một mảnh phẫn nộ không còn lại chút gì.

Bởi vì một khắc này, trong mắt Dương Thần ngoại trừ lửa giận còn có thương tiếc và đau lòng vô tận.

Hắn đánh mình, người đau hơn lại là hắn…

Dương Thần không để ý đám người Khương Tiểu Bạch đang kinh ngạc bên cạnh, đi đến bên cạnh Trạm trưởng Chu, một tay đoạt lấy cái côn cảnh sát, sau đó lại phóng tới trước mặt Lý Tinh Tinh.

- Cầm nó.

Dương Thần mặt trầm như nước.

Lý Tinh Tinh không biết đây là có ý gì, ngơ ngác nhìn hắn.

- Cầm chắc lấy!

Giọng nói của Dương Thần tăng thêm, la lớn.

Lý Tinh Tinh phản ứng lại, lập tức bắt lấy, sợ Dương Thần lại đánh mình một bạt tai nữa.

Dương Thần đưa tay chỉ vào người đàn bà mặc chế phục không dám nhúc nhích, nói:

- Vừa rồi cái tay nào của cô ta cầm cảnh côn đánh em, bây giờ em đánh gãy cái tay đó.

- Á?

Lý Tinh Tinh giật mình há hốc miệng.

Khương Tiểu Bạch nhíu mày, do dự xem có nên đi khuyên nhủ hay không.

Trạm trưởng Chu ở bên cạnh cùng người đàn bà kia thì căng thẳng, Trạm trưởng Chu chạy nhanh tiến lên cười làm lành:

- Dương tiên sinh, người chúng tôi cũng thả rồi, ngài…

Dương Thần đột nhiên giơ tay chế trụ cổ Trạm trưởng Chu, nhấc toàn bộ thân thể lên cao!

Trên tay Dương Thần, Trạm trưởng Chu nặng đến trăm cân giãy dụa giữa không trung, nhìn lại như lông chim bay bay.

- Lý Tinh Tinh, anh lặp lại lần nữa, nếu em không đánh, anh bây giờ sẽ bóp chết người này… Em không đánh người, anh sẽ giết người.

Ánh mắt Dương Thần đã tràn ngập sát khí, cả người giống như thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ!

Khương Tiểu Bạch toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhịn không được tiến lên trước nói:

- Dương tiên sinh, như vậy sợ rằng không tốt, gây ra tai nạn chết người có thể sẽ làm chuyện lớn lên, cấp trên truy xuống…

Dương Thần quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nói:



- Anh cũng muốn chết?

- Ách…

Lời nói còn lại của Khương Tiểu Bạch nghẹn lại trong cổ họng, cậu ta có thể cảm nhận được, giết người trong lời Dương Thần không hề giả chút nào. Trên thực tế, Khương Tiểu Bạch không cho rằng, Dương Thần là loại người thật sự cho rằng giết người là việc gì đấy.

Lấy kinh nghiệm của cậu ta mà nói, người như vậy là khó đối phó nhất, bởi vì bọn họ bất kể hậu quả, thực sự làm, giết người rồi nói!

Người đàn bà bên cạnh đã sợ đến nhũn người ra, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, phủ phục cầu xin:

- Đại thiếu gia! Tha mạng! Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ… nhà tôi còn có con nhỏ phải nuôi… Tha mạng!!! Tôi không dám nữa!!!

Dương Thần ngoảnh mặt làm ngơ, bĩu môi, tiếp tục nói với Lý Tinh Tinh:

- Đi, muốn giết chết người, hay là đánh tàn phế người, tự mình chọn.

Hai tay Lý Tinh Tinh cầm cảnh côn, không ngừng lắc đầu, hay tay phát run:

- Dương đại ca… đừng… đừng ép em, anh không thể như vậy…

Giờ khắc này, cô giống như quay lại thời vẫn là sinh viên, bất lực cùng bàng hoàng gọi đại ca.

Dương Thần căn bản không nghe, chậm rãi tăng thêm lực ở bàn tay, hô hấp của Trạm trưởng Chu dần dần trở nên khàn khàn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở!

Khương Tiểu Bạch ở bên cạnh tim cũng nghẹn lên tận cổ họng, không rõ Dương Thần tốn nhiều sức lực đến đây cứu người như vậy, còn muốn chơi trò này làm gì!

Lý Tinh Tinh rốt cục chịu không được loại áp bức tâm hồn này, sợ Trạm trưởng Chu chết ở đây, vậy giống như chính cô hại chết ông ta vậy.

Cắn răng một cái, cất bước đi đến bên cạnh người đàn bà kia.

Người đàn bà đó lúc này chỉ ước có thể đứng lên chạy trốn, nhưng ngay cả Trạm trưởng đại nhân đều không động đậy nổi, bản thân nhỡ như đứng lên rồi liền có thể lập tức bị đánh chết, làm sao dám dứng dậy?

Lý Tinh Tinh lúc này có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, nghe được chính mình đang ồ ồ hô hấp, cô giơ cảnh côn lên, đánh vào tay phải người đàn bà kia!

Nhưng, lúc hạ xuống, Lý Tinh TInh lại yếu đuối vô lực, chỉ là chà xát, coi như đã đánh.

Không chỉ như thế, Lý Tinh Tinh thậm chí còn híp mắt lại, không dám nhìn.

Dương Thần ném mạnh Trạm trưởng Chu xuống đất!

- Ai!!

Trạm trưởng Chu kêu thảm một tiếng, tuy ngã xuống đất rồi, nhưng vẫn cảm thấy xương cốt sắp vỡ nát, cổ còn bị một bàn chân dẫm chặt lên!

Dương Thần đạp chân vào cổ họng Trạm trưởng Chu, xanh mặt nói:

- Lý Tinh Tinh, hình như em nghe không hiểu lời anh nói, anh nói đánh tàn phế tay cô ta, không phải bảo em gãi ngứa cho cô ta. Em tiếp tục đánh như vậy, chân anh liền dẫm nát cổ lão già này.

Trạm trưởng Chu bị dọa suýt thì đái ra quần, đột nhiên hô hoán khóc to:

- Tiểu thư!!! Mau đánh đi!!! Tôi không muốn chết!!!

Lúc này còn quan tâm đây là chuyện gì, phải giữ được cái mạng nhỏ của mình trước đã, đó mới là lẽ phải.

- Em do dự cái gì, em không phải người đầu tiên bị cô ta đánh, nhưng có lẽ sẽ là người cuối cùng. Nếu hôm nay em tha cho cô ta, sau này cô ta lại đến chỗ này, làm tất cả những chuyện đã quen thuộc.

- Rõ ràng là ở đây, không biết cô ta đã ngược đãi bao nhiêu nghi phạm, thậm chí rất nhiều chỉ là giúp một vài người gọi là nhân vật lớn xử lý những dân chúng bình thường.



- Kẻ ác đôi khi còn đáng sợ hơn cả tham quan, bởi vì bọn chúng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hoàn toàn không có mấu chốt đáng nói. Bọn chúng đem những gì mình phải chịu xả lên người người khác, em cảm thấy cô ta đáng được mình đồng tình không?

Dương Thần cười lạnh.

Đầu Lý Tinh Tinh đã lộn xộn thành một mảnh, đã sắp muốn ngất đi, mắt thấy mặt Trạm trưởng Chu đã đỏ đến mức sắp đen lại, rốt cuộc dùng lực lên cây gậy, đánh vào tay phải người đàn bà kia!

- Ngao!

Cô ta kêu thảm một tiếng, ôm lấy tay phải của mình, khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất.

- Tay tôi gãy rồi! A!!! Đau quá…

Nhưng dạng tiết mục này sao có thể qua mắt Dương Thần được, Dương Thần cười nhạo nói:

- Cô ta tiếp tục diễn, em tiếp tục đánh, đánh gãy mới thôi…

Vành mắt Lý Tinh Tinh đã hồng nhuận, lệ oánh oánh, nhưng không quản được tiếp, tiếp tục cầm cảnh côn đánh vào tay phải ả ta!

Tuy cô không dùng nội lực, nhưng trải qua nhiều lần được rèn luyện bằng đan dược, tu vi nội công tăng cao, thể chất cũng khác xa người thường, kỳ thật muốn đánh mạnh cũng không cần tốn chút sức nào, lực đạo lại rất lớn.

Người kia có ý đồ ngăn cản, nhưng vừa ngăn, ngược lại lại làm Lý Tinh Tinh đánh vào càng nhiều vị trí khác của cô.

Không quá mười giây, toàn thân ả đã ứ máu, tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, không còn khóc nổi.

Khương Tiểu Bạch cau mày nhìn, nhưng nhìn sang Dương Thần ở bên cạnh, lại không cảm nhận được chút biểu tình nào.

Lý Tinh Tinh liên tục ra sức đánh, dần dần dường như không khống chế được, cơn tức bị nghẹn trong trái tim như phun ra, lực đạo dồn xuống tay càng lớn!

Rắc

Một tiếng nứt vang lên, cánh tay phải của ả kia cuối cùng cũng bị Lý Tinh Tinh đánh gãy, ả đau đến trắng dã mắt, trực tiếp ngất đi!

Thân thể Lý Tinh Tinh cứng đờ, sau khi kịp phản ứng bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, cảnh côn trên tay rơi xuống, lảo đảo lui về sau vài bước, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển, giống như khó mà tin được, vừa rồi mình lại làm ra chuyện bạo ngược như vậy.

Dương Thần lúc này mới buông lỏng Trạm trưởng Chu ra, chậm rãi đi đến trước mặt cô, hai tay nâng bả vai cô, để cô nhìn mình.

Lý Tinh Tinh quay đầu lại, ánh mắt sợ hãi nhìn Dương Thần. Người đàn ông này lúc này làm cho cô sinh ra cảm giác xa lạ và sợ hãi khó mà khắc chế được.

- Nhìn thấy không, chỉ cần em cầm gậy, tiếp tục đánh cô ta, người nhìn thì có chút hung ác, kỳ thật chính là yếu đuối vô năng như vậy.

Lý Tinh Tinh khóc nức nở, nói không ra lời.

Dương Thần bỗng nhiên cúi đầu, nặng nề hôn lên đôi môi lạnh lẽo còn mang theo nước mắt của cô.

Lý Tinh Tinh mở to hai mắt, cảm nhận được hơi thở nóng như lửa của hắn, đầu lưỡi bá đạo tiến vào quấy rối bên trong, khiến cô trong xấu hổ cùng giận dữ cảm nhận được một loại tình ý nóng bỏng.

Loại yêu thương cùng nồng tình này làm cơ thể vừa rồi lạnh như băng của cô dần dần khôi phục lại độ ấm, thân thể run sợ cũng dần dần tĩnh lại, cảm xúc dần dần yên bình trở lại.

Một nụ hôn giằng co hơn hai ba phút, Dương Thần buông cô ra, mặt Lý Tinh Tinh lúc này đã phiếm hồng, mắt lộ ra vài phần mờ mịt.

Dương Thần dịu dàng vuốt ve máu tóc rối loạn của Lý Tinh Tinh, tay vuốt lên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô, cảm xúc phức tạp nói:

- Lý Tinh Tinh, làm người phụ nữ của anh không đơn giản, em nhất định phải học được cách bảo vệ mình, nhất định phải hung hơn kẻ địch ngông cuồng có ý đồ làm tổn thương mình!

- Nhớ kỹ, một người hiểu rõ cái gì gọi là thật sự phản kháng, bất luận thân phận người đó bình thường như nào, sức lực nhỏ bé như nào, người đó đều không hề thấp kém