Jane ôm lấy Dương Thần, hôn yêu một cái, cười ngọt ngào:
- Đương nhiên, quả thực quá tuyệt vời, biểu diễn xuất thần nhập hóa!
- Hắc hắc, đây còn không phải vì kịch bản của Jane viết hay sao.
Dương Thần khen tặng nói.
- Hừ, cũng là tư liệu sống của ông xã anh tốt nhất, em có manh mối đó, mới có thể viết ra kịch bản này.
Jane nói.
Hai người làm ra biểu đạt tương phản này khiến tất cả mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn choáng váng.
Jane lúc này buông tiếng thở dài, đem chất lỏng màu hồng nhạt tùy tiện đổ ra, lắc đầu nói:
- Hai người đó, hóa học thời trung học nhất định học không giỏi, Kali xyanua không phải có thể kiểm tra mà ra…
Đám người Park Cheon, Kim Chul cùng Eum Jeong đều sững sờ…
- Đây… đây chẳng lẽ đều là…
Park Cheon lau lệ trên khuôn mặt già nua, bất khả tư nghị hỏi:
- Dương tiên sinh, bác sĩ Jane… Hai người… hai người vừa rồi là cố ý sắp xếp tất cả sao?
Eum Jeong cũng kịp phản ứng, che miệng, thất thanh nói:
- Thì ra các người vốn không kiểm tra cái gì?
- Đương nhiên, sao có thể dễ dàng tùy tiện kiểm tra ra kali xyanua như vậy. Chỉ là không ngờ đúng dịp như vậy, bột phấn lại ở trên người tiểu thư Eum Jeong, vốn muốn kiểm tra Kim Chul cuối cùng, nhưng kịch bản tiến hành lại vô cùng thuận lợi
Jane có chút đắc ý cười nói.
Kim Chul ngơ ngác hỏi:
- Các người… các người đã sớm biết, là tôi hạ độc?
- Chưa nói là biết, chẳng qua là đoán thôi, đương nhiên tôi cũng đoán là Eum Jeong…
Dương Thần từ từ nói:
- Hai người các người đều có qua lại, tôi cũng không phải mới phát hiện, có lẽ các người cảm thấy mình che dấu rất tốt, nhưng vẫn lộ ra dấu vết.
- Năm ngoái khi tôi ở nhà họ Park, Hội trưởng Park Cheon nói muốn cậu cưới Ji Yoen, lúc ấy cậu không hề có hứng thú với Ji Yoen, Ji Yoen ở trước mặt cậu đều không thèm liếc nhìn một cái.
- Nhưng, Ji Yoen vừa đi lên lầu, cậu liền nhìn theo. Tôi vốn còn cảm thấy kỳ lạ, cậu tại sao lại nhìn Ji Yoen rồi, nhưng kỳ thật… ánh mắt của cậu lại đặt ở bóng dáng của Eum Jeong, sau đó rất nhiều lần tôi đều phát hiện ánh mắt của cậu di chuyển theo bóng dáng Eum Jeong.
- Mà Eum Jeong, lúc Kim Chul bảo vệ Park Cheon trong bệnh viện, có phần tử khủng bố tập kích trong nhà, nghĩ đến lúc ở trong viện, cô lại tốt ra câu nói không phải ‘Hội trưởng’ thế nào, mà là ‘Kim Chul’ có gặp nguy hiểm không.
- Cô làm người hầu của nhà họ Park, đầu tiên là phải lo lắng cho an nguy của chủ nhân, chứ không phải là lo lắng cho sự an nguy của một bảo vệ. Hơn nữa gọi không phải là ‘Kim thiếu gia’ mà là ‘Kim Chul’, tôi liền để tâm chuyện này.
- Lần trước, khi nói chuyện kết hôn, Kim CHul cậu vô duyên vô cớ nói nước trà nóng, để Eum Jeong tới dọn dẹp, rõ ràng là cố ý phát giận với Eum Jeong.
- Cậu chỉ sợ rằng là tức giận Eum Jeong nghe tin cậu và Ji Yoen muốn kết hôn lại chẳng quan tâm, vẫn ở đằng đó không phản ứng gì. Dù sao, loại việc làm này rất không phù hợp với tính cách của cậu.
- Tôi cũng là sau khi quan sát tới đó, sau khi phán đoán, liền phái người âm thầm điều tra bối cảnh của Eum Jeong…
Dương Thần mặc kệ mọi người trợn mắt há mồm, thoải mái cười nói:
- Không cần phải hoài nghi năng lực tình báo của tôi, tư liệu về bối cảnh của Eum Jeong tôi rất dễ dàng tra ra, chuyện cô là con gái riêng của Park Cheon, tôi sớm đã biết rồi.
- Chỉ là, mãi đến hôm nay Ji Yoen bị hạ độc, tôi mới xâu chuỗi mọi việc lại.
Mọi người, ngay cả Park Cheon đa mưu túc trí đều vô cùng kính phục nhìn Dương Thần.
Bọn họ không ngờ tới, người thanh niêm nhìn như tàn bạo lỗ mãng này lại có lòng dạ sâu như vậy, một vài chi tiết nhỏ như vậy đều bị tóm được.
Kỳ thật điều này cũng có liên quan đến các chương trình học bắt buộc năm đó Dương Thần khi làm sát thủ - quan sát tất cả xung quanh mình.
Mà sau khi nói chi tiết cùng tư liệu với Jane, hai người liền thương lượng để làm ra một loạt những hành động trong ‘kịch bản’ kia.
Dương Thần tiếp tục lưu loát thuyết giáo:
- Khi tôi biết Eum Jeong là con gái riêng Park Cheon năm đó nhẫn tâm vứt bỏ thì rất buồn bực, Eum Jeong vào nhà họ Park hẳn là để báo thù, sao lại có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng không làm chút chuyện gì.
- Lần trước có kẻ địch xâm phạm, Eum Jeong còn liều chết bảo vệ nhà họ Park, thậm chí lấy thân mình bảo vệ Ji Yoen, điều này cũng không giống là đến để báo thù.
- Nhưng chỉ cần nghĩ đến Kim Chul thì sẽ cảm thấy không khó lý giải. Bởi vì Kim Chul là bảo vệ của lão gia, cậu ta nhất định là có năng lực của mình, chỉ sợ lúc trước Eum Jeong muốn làm chuyện bất lợi với Park Cheon, sớm đã bị Kim Chul phát hiện.
Cùng lời tự thuật của Dương Thần, sắc mặt của Kim Chul và Eum Jeong không ngừng biến hóa, cũng đều ngầm thừa nhận.
Hai người quả thật bởi vì dưới đấu tranh ngầm mà sinh ra tình cảm, Kim Chul lại không nói thân phận của Eum Jeong cho Park Cheon biết, Eum Jeong cũng nghe theo lời của Kim Chul, không làm chuyện bất lợi với nhà họ Park.
Eum Jeong tiếp tục ở lại nhà họ Park, nguyên nhân lớn nhất có thể là để thường xuyên nhìn thấy kim Chul, Kim Chul cũng vậy, bằng không cậu ta lấy thân phận thiếu gia của nhà họ Kim, cùng quan hệ gần với Park Cheon, cũng sẽ không luôn làm bảo vệ.
- Hai người, một người bị áp lực gia tộc, phải buộc chặt ở cùng một chỗ với nhà họ Park, là thú dữ không có tự do.
Người kia, lại là lưng gánh thâm cừu, cùng người thân quen biết mà không thể nhận nhau, một đóa hoa mai cô tịch ưu thương.
- Đủ mọi loại nguyên nhân làm cho họ cảm nhận được sự đáng quý của nhau, càng lún càng sâu, rốt cuộc đi đến bước đường ngày hôm nay, có thể vì đối phương mà làm ra mọi chuyện.
- Đây là một loại lãng mạn, nhưng cũng là một loại bi ai.
Kim Chul liếc mắt nhìn sâu Dương Thần,
- Tôi thật bội phục anh… Nhưng anh vì sao biết rõ tất cả chuyện này, mà vẫn muốn Ji Yoen kết hôn với tôi. Anh có biết, tôi không có khả năng sẽ yêu cô ấy.
Nói tới đây, mặt Dương Thần lộ ra vẻ bất đắc dĩ, im lặng không nói.
Jane thay hắn trả lời,
- Bởi vì Dương Thần tin vào thái độ làm người của các người…
- Thái độ làm người?
Kim Chul nhíu mày.
- Không sai.
Jane giải thích,
- Anh ấy cảm thấy, anh là người đàn ông đáng tin cậy, bởi vì anh có thật tình của mình, anh đồng ý vì Eum Jeong không nói chân tướng cho hội trưởng Park, chứng minh suy nghĩ của anh không giống với những người chỉ vì lợi ích gia tộc, anh là người đàn ông hiểu được cái gì gọi là quý trọng.
- Mà Eum Jeong, vào đêm đó có thể tử chiến vì nhà họ Park, cũng hoàn toàn không phải vì bất kỳ ai ở đây, mà là từ trong xương cốt của cô ấy, tuy hận Hội trưởng Park, nhưng đã coi Hội trưởng Park là cha mình, coi nhà họ Park là nhà mình. Nói cách khác, cô ấy sẽ không trong thời điểm Hội trưởng và anh đều ở trong bệnh viện, vẫn còn chiến đấu vì gia tộc.
- Từ điểm này mà nói, kỳ thật các người đều có bản chất thiện lương. Nhưng các người như vậy, lại làm tổn thương đến Ji Yoen… đây là điều Dương Thần không đự đoán được.
Kim Chul nghe đến đó, vẻ mặt lộ ra hổ thẹn và hối hận, Eum Jeong lại không dám đối mặt với ánh mắt nóng cháy của Park Cheon.
Park Cheon nghe Jane giải thích, vô cùng vui mừng, cũng cảm thấy đích thực là như vậy, tâm lý của Eum Jeong nếu không để ý người cha là ông ta, sớm đã rời khỏi nhà họ Park, nhắm mắt làm ngơ. Cho dù đi ra ngoài rồi, Kim Chul cũng có thể đi cùng, cũng không gặp trở ngại mà ở cùng một chỗ với Eum Jeong.
Cho nên, Eum Jeong hy vọng ở lại nhà họ Park mới là nguyên nhân lớn nhất!
- Eum Jeong… con gái cha, thì ra con vẫn nhận người cha này.
Park Cheon kích động toàn thân run rẩy, muốn tiến lên ôm Eum Jeong, nhưng lại bị gạt ra.
Eum Jeong cảnh giác nhìn Park Cheon, nhưng sự hung ác trong ánh mắt đã bớt đi rất nhiều, Park Cheon cũng cười, không đi quấy nhiễu cô nhiều.
Dương Thần từ từ thở hắt ra,
- Là tôi quá chắc chắn rồi, tôi đã quên trên thế giới này, tình yêu nam nữ không thể dùng lẽ thường để phán đoán. Cậu hạ độc Ji Yoen, tôi thật sự không đoán ra… Nhưng, cậu đã hạ độc rồi, cho dù tôi biết cậu bây giờ đã hối hận, tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua!
- Dương tiên sinh! Cậu… chẳng lẽ cậu muốn giết Kim Chul?
Park Cheon kinh ngạc hỏi.
Dương Thần đương nhiên nói:
- Nếu không thì sao, điều này hoàn toàn không công bằng với Ji Yoen. Yên tâm đi, tôi xuống tay rất nhanh, cậu ta sẽ chết nhẹ nhàng, tôi sẽ để cậu ta toàn thây…
- Đừng!
Một tiếng nói mềm mại truyền tới từ phía sau đám người, hoàn toàn xua tan không khí căng thẳng.
- Ji Yoen?
Dương Thần nhìn qua đám người, không biết từ khi nào Ji Yoen đã khôi phục, đang đứng ở bên ngoài đám người nhìn tất cả, tất cả mọi người đều đem sự chú ý tập trung trên người Kim Chul và Eum Jeong, lại không phát hiện ra.
Ji Yoen đi đến giữa đám người, trải qua sự giúp đỡ của Dương Thần, cô không những không còn trở ngại gì, mà thân thể vô cùng thoải mái, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, hoàn toàn không nhìn ra là người vừa đi ra từ quỷ môn quan, điều này khiến đám người Park Cheon có chút kinh hỉ.
- Dương đại ca.
Ji Yoen nhìn Dương Thần nói:
- Bọn họ vì tình yêu, có thể bỏ xuống sự trung thành, địa vị, tài phú, tình thân, liều lĩnh tan xương nát thịt… Em biết như vậy không đúng hoàn toàn, nhưng, lẽ nào anh nhìn bọn họ không nghĩ đến chúng ta sao, không cảm thấy có chút xấu hổ sao?