Dương Công Minh và người lớn trong Dương gia cũng đã lộ ra vẻ vui mừng hân hoan, ngay cả Dương Phá Quân cũng xúc động mà xiết chặt nắm tay.
Trong giờ khắc nguy nan này, Dương Thần lại bặt vô âm tín, gánh nặng trong lòng tất cả mọi người đều rất lớn, ngay đến vị thủ trướng số 1 cũng thường xuyên hỏi thăm tin tức của Dương Thần, nhưng người trong Dương gia quả thật không rõ.
Trong hoàn cảnh các nước trên thế giới đều cô lập Hoa Hạ, đồng thời Hộ Trận Giả mất đi liên lạc, số 1 cũng coi Dương Thần giống như cây cỏ cứu mạng vậy.
Dương Thần cảm nhận được nỗi nhớ nhung và thương yêu của mẹ, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, làm lộ ra một nụ cười an ủi.
- Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa, để từ từ con kể cho mẹ nghe, con không sao cả...
Một phen khuyên can an ủi hết lời cuối cùng cũng đã làm cho tinh thần Quách Tuyết Hoa bình tình trở lại.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới, theo sau Dương Thần còn có một đại mĩ nhân cổ trang có thể xem là quốc sắc thiên hương.
Mặc dù Ngọc Tuyết Ngưng đã cố ý thu liễm dung mạo của mình rồi, nhưng vẫn khó có thể che đi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mỗi hành động cừ chi đều giống như Lạc Thần tái thế trong truyền thuyết vậy, người bình thường rất khó mà rời mắt khỏi cô ta.
Cũng may những người có mặt tại đây cũng không phải hạng bình thường gì, mỹ nhân bên cạnh Dương Thần chẳng phải là ít ỏi, không có ai đến mức quá xấu.
- Con trai, vị tiểu thư này là...?
Trong mắt Quách Tuyết Hoa toát ra thần sắc có đôi chút hiếu kì và trách móc, rõ ràng bà cho rằng Dương Thần vì quấn lấy đại mĩ nhân này mới vui quên trở về.
Dương Thần ngậm ngùi cười một hồi rồi giới thiệu sơ qua về thân phận của Ngọc Tuyết Ngưng. Đã đến nước này rồi, có rất nhiều thứ không cần phải che giấu nữa, những điều nên nói đều nói hết ra, nào là Vạn Yêu Giới, Yêu tộc, Ma Tu các loại, chẳng phải kiêng kị điều gì cả.
Biết được mĩ nhân trước mắt đây lại là Cửu Vĩ thiên hồ hơn 5 vạn tuổi, là hồ ly tinh trong truyền thuyết, ngay cả Dương Công Minh cũng lấy làm kinh hãi, nhìn Ngọc Tuyết Ngưng giống như thiếu nữ mỹ lệ Phương Hoa mới khoảng đôi mươi như vậy thật không tránh khỏi có phần khó mà chấp nhận được. Đây là một pho “hóa thạch sống”.
Sau khi xác nhận Ngọc Tuyết Ngưng không phải là người tình của Dương Thần, Quách Tuyết Hoa thở phào nhẹ nhõm. Nếu không thì bà cũng không biết làm thế nào để chung sống với cô con dâu hơn 5 vạn tuổi này nữa.
Ngọc Tuyết Ngưng đứng bên cạnh cứ yên lặng lắng nghe, nụ cười nhợt nhạt, chốc chốc lại đưa tay ra với lấy đủ loại sách vở trong thư phòng của Dương Công Minh xem xem, rồi lại nghịch ngợm các thiết bị điện tử như là máy tính, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Đợi sau khi Dương Thần nói một cách ngắn gọn những trải nghiệm của bản thân xong, Quách Tuyết Hoa mới đột nhiên nghĩ ra, liền hỏi:
- Con trai à, chuyện con quay về Nhược Khê biết chưa vậy?
Dương Thần lắc đầu,
- vẫn chưa, con vừa làm xong chút chuyện ở Huyễn Cảnh liền trở về nhà ngay.
Quách Tuyết Hoa nghe xong không khỏi vui mừng nhướng mày, dường như tất cả những gì u ám trước đó đều tan biến hết, cái lạnh lẽo bên ngoài cũng chẳng thành vấn đề gì cả, bà vui mừng ôm lấy Dương Thần.
- Ta biết mà, con trai ta rất ngoan, đến chỗ mẹ trước để cho mẹ được trông thấy con, thật đúng là hiểu chuyện...!
Sắc mặt Dương Thần bỗng lúng túng, cảm thấy mình có vẻ bị đối xử như một đứa trẻ trước mặt mẹ.
Ngọc Tuyết Ngưng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cười khanh khách, dường như rất thích thú với bộ dạng xấu hổ của Dương Thần.
Dương Công Minh ho hai tiếng, làm ngắt quãng tiết mục “mẫu tử tình thâm” này, nói rằng:
- Dương Thần à, có lẽ cũng nên nhanh chóng cho Nhược Khê biết được con đang ở đây, khi con vắng nhà trên đảo đã xảy ra chuyện rồi.
Dương Thần nhíu mày:
- Sao lại có thể như thế được, trước khi đi con có nhờ ba vị cao thủ trong Yêu tộc trấn thủ ở đó, đáng ra không ai có thể làm hại người trên đảo mới đúng chứ.
- Không phải là làm hại họ, mà là công chúa Jane đã bị liên quân Âu Mỹ triệu đi rồi...
Quách Tuyết Hoa trần thuật một lần chuyện xảy ra trước đó.
Sắc mặt Dương Thần ngay tức khắc trở nên trầm lắng, nào là kế hoạch thuyền Noah gì đó hắn cũng không bận tâm nhiều nữa, nhưng biết rõ Jane là nữ nhân của mình mà vẫn dám uy hiếp dẫn cô ấy đi thì hắn thật không thể nhẫn nhục được nữa.
Sau một lát suy nghĩ, Dương Thần nói:
- Nhiệt độ ở Yến Kinh quá thấp, hơn nữa ở đây lại không đảm bảo an toàn, con dẫn mọi người lên đảo tránh trước.
Quách Tuyết Hoa lộ rõ vẻ bối rối, ánh mắt nhìn về phía Dương Công Minh.
Ông lão lắc đầu, nói:
- Tứ đại gia tộc chúng ta và thủ trướng số 1 đã thống nhất với nhau, sẽ ở lại Yến Kinh chỉ huy điều động lực lượng các nhà để bảo vệ dân chúng.
- Không tới giây phút cuối cùng, quyết không rời Yến Kinh, đây là tuyến phòng thủ sau cùng. Nếu như thực sự bất lực, chúng ta sẽ liên hệ với con hoặc là những người khác trên đảo, con hãy cứ yên tâm làm việc mình cần làm đi đã.
Dương Thần nhíu nhíu lông mày, không ngờ Dương Công Minh lại cố chấp như vậy. Có lẽ đây là trụ cột cuối cùng của người nhà Dương gia, là người bảo vệ cho vinh quang gia tộc.
Dương Thần biết rằng nếu trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn cả, Dương Công Minh cũng sẽ có chừng mực, thế là cũng không cường ép thêm nữa.
Thăm hết người trong nhà, trong lòng Dương Thần sốt một muốn đi gặp vợ con trên
đảo, trong lúc vừa quay lưng bước đi, Dương Công Minh lại gọi hắn lại.
Dương Công Minh bước đến bên cạnh Dương Thần, vỗ vai Dương Thần rồi ghé vào tai hắn thấp giọng nói.
- Tiểu tử, bây giờ không đơn thuần chi là vận mệnh của quốc gia, mà là toàn nhân loại đang trong thời khắc thử thách. Năng lực của con càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề, nhưng cũng bởi vậy mà không có ai có thể cường ép con phải gánh vác trách nhiệm.
- Nếu như sau này có bất kì lựa chọn trọng đại nào đột ngột bày ra trước mặt, con không cần phải lo trước lo sau cho kẻ khác, cứ đi theo lòng tin của mình mà đưa ra quyết định, quyết không hối hận...
Dương Thần sửng sốt một lát, mơ hồ suy nghĩ hàm ý của ông, trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng gật đầu lia lịa.
Ngọc Tuyết Ngưng thấy Dương Thần muốn đi liền đi theo, một mạch tiến về Địa Trung Hải.
Quốc gia bị lãng quên này, đảo chủ và những đảo phụ thuộc, đều đã giảm xuống dưới.
Trên biển tuyết bay trắng xóa, nhưng cũng chi là điểm tô cho một miền hoang vắng.
Sự chết chóc của hàng loạt thực vật vùng nhiệt đới đã làm cho đất nước bị lãng quên
này rơi vào thảm cảnh thê lương trước nay chưa từng có.
Cư dân trên đảo đều đã ẩn náu trong nhà của mình, nhóm lò lửa, bắt đầu tránh giá lạnh.
May mà trên đảo luôn có những biện pháp để ứng phó nhu cầu bức thiết, dự trữ lương thực đều rất đầy đủ, trong vòng nửa năm không cần phải lo lắng nảy sinh tình huống cung ứng không đủ.
Ở bên trong pháo đài cổ phía trên Huyền Nhai, không ít các nữ nhân bao gồm: vú Vương, Tố Tâm, vợ chồng Lưu gia, Mã Quế Phương cũng đều chuyển đến.
Pháo đài cổ có thiết bị phát điện thủy triều, cho phép cung cấp hệ thống sưởi ấm ổn định, hơn thế với lượng lớn phòng khách khiến những người họ hàng này có được không
gian sinh hoạt trọn vẹn.
Trong giờ khắc này, tại phòng ăn chính, bên cạnh chiếc bàn ăn cực dài có mấy nữ nhân và một vài người họ hàng thân thuộc đang ngồi.
Tuy rằng thức ăn không thịnh soạn như trước đây, nhưng cũng rất hấp dẫn, chi có điều mọi người rõ ràng chẳng có lòng dạ nào mà ăn uống cả.
Ngoại trừ Lam Lam ngồi trên ghế cao vẫn vui vẻ ăn uống như trước, những người khác đều không còn hứng thú gì.
Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh Lam Lam, cứ chốc chốc lại cầm khăn ăn lau lau cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy dầu mờ của cô con gái, rồi mặc cho con bé có phản đối thế nào đi chăng nữa cô vẫn cứ nhét rau vào miệng nó, vẫn cứ tỏ ra hết sức tự nhiên và bình tĩnh.
Thái Nghiên chán ngán cầm dĩa khuấy tung mì Ý ở trong đĩa, nói với giọng điệu có đôi chút ngường mộ:
- Nhược Khê, cả thế giới sắp chẳng còn gì nữa rồi, ông xã của chúng ta đến bây giờ vẫn không có tung tích... sao chị lại có thể lạnh lùng đến vậy? Ngay đến chị Đường Uyển cũng không kìm nén được phải xuống tầng hầm ngồi thiền rồi kìa, vậy mà chị vẫn ngồi đây cho Lam Lam ăn được.
Lâm Nhược Khê hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhấc khóe miệng với Thái Nghiên, rồi sau đó tiếp tục làm việc của mình như không có chuyện gì vậy.
Vú Vương cố tỏ vẻ cười cười nói nói:
- Các cô đừng có nhìn tiểu thư thong dong như vậy, thực ra trong lòng cô ấy cũng đang lo lắng như các cô, chỉ có điều tính tình cô ấy vốn đã là như vậy rồi.
Mọi người có thể mỉm cười một chút, những ngày tháng chung sống này, họ đã hiểu được khá nhiều, Lâm Nhược Khê không phải cố ý lãnh đạm như vậy, thật sự là trời sinh đã vậy rồi.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Lâm Nhược Khê thấy biến không sợ hãi, một mực đợi ở nơi này thì e rằng bọn họ sẽ vô cùng căng thẳng.
Dù sao đi nữa, trong những ngày Dương Thần vắng nhà, những người trên đảo đều đã coi cô như người lãnh đạo.
- Mẹ ơi, chị Đình đi đâu mất rồi?
Lúc này Lam Lam đột nhiên hỏi.
Chị Đình, cũng chính là Ngọc Lan Đình. Cô con gái mũm mĩm này không hề sợ người
lạ, sau khi tam nữ Ngọc Lan Đình dẫn nó đi thăm thú một vòng châu Âu xong, nó liền trực tiếp gọi Ngọc Lan Đình hơn 2 nghìn tuổi kia là chị, khiến cho mọi người trên đảo có phần dở khóc dở cười.
- Chắc chi đâu đó trên đảo thôi, sao vậy hả con?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Lam Lam dầu môi,
- Lần trước chị Đình nói muốn dẫn Lam Lam đến nhà chị ấy chơi, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà vẫn không dẫn Lam Lam đi.
- Chị Đình của con còn phải ở lại trên đảo để bảo vệ mọi người, bây giờ vẫn chưa thể dẫn con đến nhà chị ấy chơi được, muốn đi cũng phải đợi cha con trở về đã.
Lâm Nhược Khê xoa xoa đầu con gái nói.
Lam Lam chớp chớp mắt,
- Vậy khi nào cha con mới trở về?
- Cha của con ý à...?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lộ ra vẻ suy tư lờ mờ, điềm nhiên mỉm cười,
- Sắp trở về rồi...
Đúng lúc đó, hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài lâu đài cồ thản nhiên từ cửa chính đi thẳng vào trong.
Chúng nữ ở trong pháo đài cổ đều cảm nhận được điều gì đó, lộ rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng, ba bóng hình xinh đẹp cũng thần tốc chạy tới nhanh như bay vậy, chính là Tam Yêu, trong đó có Ngọc Lan Đình.