Một ngày qua đi, Dương Thần cuối cùng ở trong một chi nhánh khác của ngân hàng Hoa Hạ ở Trung Hải rút được một triệu tiền mặt chuyển vào tài khoản của mình.
Như vậy thì, từ khi quay về nước cho tới nay, lần đầu tiên trở thành triệu phú, cái cảm giác dùng thái độ của người bình thường đối đãi với tiền bạc hắn khá thích thú hưởng thụ.
Chiều thứ tư, hắn cùng Lý Tinh Tinh đã hẹn gặp mặt ở thành Gia Tư Trung Hải, giúp Lý Tinh Tinh đi mua một ít đồ gia đình.
Khi Lý Tinh Tinh tới trên người mặc một chiếc váy lụa mỏng cùng với một chiếc ví da màu trắng sáng, khuôn mặt thanh lịch không có phấn trang điểm xinh đẹp động lòng người.
- Dương đại ca, thực ra cuối tuần tới cũng được, hôm nay đi làm xin nghỉ như thế không hay lắm.
Hai người vừa đi về phía thành Gia Tư Lý Tinh Tinh cũng thuận miệng nói.
- Cô đã vào ở rồi đồ dùng gia đình sao có thể hoãn mua được chứ, cũng chỉ là nghỉ lên lớp nửa ngày, học sinh của cô cũng không ngốc đến nỗi thiếu cô dạy nửa ngày mà không thi lên đại học được.
Hắn cười nói.
Lý Tinh Tinh có vẻ đắc ý nói:
- Học sinh của tôi tháng trước thi cuối năm đứng thứ nhất, đều rất thông minh.
Dương Thần nhớ tới bộ dạng của tiểu nha đầu kia cũng là học sinh của Lý Tinh Tinh.
- Thành tích Đường Đường thế nào? Nha đầu đó rất tinh quái, có ham chơi mà không học không?
- Đường Đường gần đây rất nghe lời, dường như bị mẹ quản rất nghiêm, thành tích cuối năm đứng thứ mười, tôi thấy cô bé đó rất có khả năng, nếu tự giác hơn nói không chừng có thể đứng thứ ba.
Lý Tinh Tinh nói về học sinh của mình rất say sưa.
Dương Thần có chút kinh ngạc, hóa ra lâu nay không tìm đến hắn là vì thế, đôi lúc trên mạng cùng đánh ma thú với Viên Dã, anh ta cũng nói lâu nay Đường Đường cũng không đến tìm, thì ra đang chuẩn bị thi đại học.
- Dương đại ca có phải rất để ý tới Đường Đường?
Lý Tinh Tinh hỏi.
Hắn hơi sửng sốt, sờ sờ cái mũi.
- Tinh Tinh, Dương đại ca của cô vẫn chưa tới mức đói ăn mà không biết chọn thức ăn.
Lý Tinh Tinh mím môi gật gật đầu.
- Xem ra khẩu vị của Dương ca rất kén chọn, ít nhất tôi và Đường Đường đều không thể trở thành món ăn của anh.
Hắn đau khổ, nha đầu này cũng thật là, làm giáo viên mà mồm miệng cũng sắc bén hơn trước, giả vờ như không biết gì nói:
- Cái gì là thức ăn hay không là thức ăn chứ, hôm nay tới mua cho cô đồ đạc gia đình đừng chơi trò giải câu đố với tôi nữa.
Lý Tinh Tinh nhìn hắn một cái “ ồ ” một tiếng.
Theo như những gì Lý Tinh Tinh nói cả căn hộ chỉ thiếu một bộ ghế sofa và một bộ bàn ăn, vì thế hai người đến thẳng nơi bán sofa.
Khi người bán hàng giới thiệu với hai người các loại ghế sofa, Lý Tinh Tinh hoàn toàn bất ngờ với giá của những chiếc ghế này, tuy cô đã nghĩ muốn mua một bộ sofa nhưng giá cụ thể căn bản chưa từng có khái niệm nào, vì từ nhỏ tới giờ trong nhà chưa từng mua.
Khi nhìn thấy một dãy số dài những con số, Lý Tinh Tinh nhẹ nhẹ giật tay áo hắn.
- Dương đại ca, bỏ đi, hay là chúng ta tới cửa hàng nhỏ hơn mua, những cái này đều rất đắt.
- Hôm nay là tôi tặng cô, cô nên nhận nó.
Hắn nói.
Lý Tinh Tinh kiên quyết lắc đầu.
- Như thế sao được Dương đại ca, tiền lần trước anh mua quần áo cho tôi, tôi vẫn chưa trả lại cho anh, không thể nhận những đồ đắt như thế này nữa.
- Tôi đã nói rồi, đây đều là cái cô đáng được nhận.
Hắn nghiêm mặt nói:
- Lúc đầu khi tôi về nước mọi thứ đều lạ lẫm, nếu không có cô Lý Tinh Tinh tin tưởng tôi, tôi sao có thể hòa nhập xã hội này. Có thể cô không biết, khi mới về nước trong lòng tôi có một số vấn đề, may có cô tôi trong thời gian ngắn mới trở lại trạng thái ban đầu. Trước đây không nói với cô bây giờ nói là hi vọng cô không cảm thấy áy náy, số tiền báo đáp này cũng không bằng với sự giúp đỡ của cô đối với tôi.
Lý Tinh Tinh tuy không rõ ý của Dương Thần là cô đã giúp đỡ gì nhưng chỉ biết hắn đang báo dáp cô, cùng lúc cảm thấy thiệt thòi trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Hắn chung quy cũng chỉ là báo đáp tình nghĩa mà không phải là vì cái tình cảm kia...
Hắn nhìn ra sắc mặt ảm đạm của cô nhưng lại không thể nói gì, Lý Tinh Tinh không giống với những nữ nhân khác có quan hệ thân mật với hắn, đối với hắn mà nói chỉ là quan hệ bạn bè, nếu xem Lý Tinh Tinh như là người tình cũng có thể Lý Tinh Tinh sẽ vui vẻ đón nhận, nhưng hắn lại không có tư cách làm vợ chồng với Lý Tinh Tinh.
Tự mình chỉ có thể coi cô ấy là em gái mà quan tâm một cách tự nhiên trong cuộc sống, nếu hắn không hề kiêng nể mà đón nhận tâm ý của Lý Tinh Tinh thì ngay cả trời cao cũng khó chịu nổi.
Khi hắn quyết định mua bộ ghế sofa kia một âm thanh rất khó nghe đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt...
- Dương tiên sinh, không ngờ lại gặp ngài ở nơi này.
Tăng Tâm Lâm mặc một bộ vest màu đen đeo kính râm đi tới chỗ hắn, bộ mặt mang nụ cười quái dị không biết là cố ý hay vô tình có mặt ở đây đứng nhìn hắn và Lý Tinh Tinh.
Sau trận khẩu chiến tối hôm đó, cũng chưa gặp lại cái tên gọi là “học trưởng”, không ngờ lại tình cờ gặp ở đây.
- Tổng giám đốc Tăng cũng tới mua đồ gia đình?
Hắn cười thoải mái mà Lý Tinh Tinh sau lưng hắn sắc mặt ngại ngùng đứng ở sau lưng.
Tăng Tâm Lâm có chút cảm thán sờ tay xem chiếc sofa gần nhất.
- Vừa tới Trung Hải chưa lâu trong phòng còn thiếu một bộ sofa. Tôi thích tự tay mình chọn đồ đạc cho căn phòng của mình vì thế tới đây xem sao.
- Vậy tổng giám đốc Tăng cứ từ từ xem, chúng tôi đã chọn được rồi.
- Ai, Dương tiên sinh hà tất phải vội thế, tôi đang muốn nói năm đó khi ở trường tôi mua đồ cho căn nhà của mình cũng đã tới đây, có điều lúc đó là tới cùng Nhược Khê, chỉ là tôi không nghĩ đến cảnh còn mà người chẳng thấy đâu, cũng nơi này đã có người cảm thán rất nhiều.
Tăng Tâm Lâm cười nhếch miệng nói.
Trong lòng hắn khó chịu, Lâm Nhược Khê không có việc gì lại cùng Tăng Tâm Lâm đi mua đồ đạc gia đình làm gì cơ chứ nhưng biết không thể nói ra chỉ tiện miệng nói:
- Cái này cho thấy sức hấp dẫn của anh không đủ mạnh, đã không là của anh thì vẫn sẽ không là của anh.
- Sức hấp dẫn không đủ mạnh bằng Dương tiên sinh, lấy được một giai nhân như thế lại còn có nhiều hồng nhan làm bạn như vậy. Không hay vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh Dương tiên sinh là ai đây?
Tăng Tâm Lâm cuối cùng đã hỏi câu quan trọng nhất.
Có điều, Lý Tinh Tinh nghe thấy câu hỏi này lại rất có hứng thú, nhìn Dương Thần có chút căng thẳng, đây cũng là câu hỏi mà cô nghĩ mãi, nhưng chưa có dịp nói ra, vì sợ câu trả lời sẽ làm tan biến giấc mơ của cô.
Dương Thần im lặng hồi lâu, bình tĩnh nói:
- Vị Lý tiểu thư này là một người bạn vong niên của tôi, tôi xem cô ấy như là em gái, Tăng tiên sinh đừng nghĩ quá xa.
- Em gái!?
Lý Tinh Tinh không quá mong đợi, cắn môi mình tuy sớm đã đoán ra câu trả lời nhưng khi tận tai nghe thấy cảm nhận đó chỉ có bản thân mới hiểu được mùi vị như thế nào.
Trong mắt Tăng Tâm Lâm lộ ra ánh nhìn như đã hiểu ra điều gì đó, cười rất ôn hòa.
- Thì ra là vậy thật khiến người khác ngưỡng mộ, em gái Dương tiên sinh đều thanh thuần thoát tục như vậy.
- Nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi đi trước.
Dương Thần rất muốn đánh cho hắn trận vì điệu cười của Tăng Tâm Lâm làm hắn rất khó chịu, hơn nữa dường như trong lòng tên này có chút gì đó không bình thường.
Trả tiền xong, sau khi sắp xếp để chở đồ về nhà hắn cùng với Lý Tinh Tinh trên đường quay về xe đi về hướng nhà Lý Tinh Tinh.
Trên xe, hắn nhìn thấy vẻ mặt có vài phần đau thương của Lý Tinh Tinh nói:
- Tinh Tinh, xin lỗi.
- Dương đại ca không cần nói xin lỗi, tôi sớm đã biết vị trí của mình trong lòng Dương ca, sẽ không đòi hỏi gì.
Lý Tinh Tinh ngẩng đầu, cười miễn cưỡng.
- Dương đại ca, người đó có vẻ đầy thù địch đối với anh.
- Đó là học trưởng của vợ tôi hồi đại học, về việc tôi lấy vợ tôi anh ta rất không bằng lòng.
Hắn cũng không giấu, hắn biết những lúc như thế này nếu giấu Tinh Tinh điều gì sẽ là sự tổn thương lớn nhất đối với nữ nhân.
Lý Tinh Tinh hiểu rõ gật đầu cười nói:
- Từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy chị dâu là người như thế nào, xem ra là mỹ nữ hơn người, cái tên vô lại kia thoạt nhìn quần áo chỉnh tề, phụ nữ thông thường chắc anh ta chẳng thèm để ý đâu.
- Ừ...Thực ra không phải là nữ nhân, mà đến cả nam nhân cũng không chịu nổi.
Hắn cười khổ nói.
Lý Tinh Tinh ngẫm nghĩ.
- Không biết chị dâu đẹp hay là người tôi quen ở cô nhi viện đẹp.
- Người chị ở cô nhi viện?
Hắn nhíu mày tại sao Lý Tinh Tinh lại có thêm một người chị.
- Đúng vậy, trước đó khi dẫn theo anh Dương đi, em không phải đã nói qua sao? Em đi đến đó là do ảnh hưởng của người chị đó, mới mang sách đến cho bọn trẻ, kể chuyện cho chúng, vân vân…..
Trong lòng Lý Tinh Tinh đã tốt lên nhiều, cười nói:
- Tuần trước, khi em đi chơi cùng bọn trẻ, người chị đó cũng ở đấy, mặc dù chúng em không hỏi tên nhau, nhưng chúng em lại nói chuyện nhiều với nhau. Cô ấy nói, sau này còn dẫn em đến nhà cô ấy chơi, cho em xem một số thứ hay ho.
- Một số thứ hay ho? Thứ gì hay ho chứ?
Dương Thần hỏi.
Lý Tinh Tinh đỏ mặt, nói:
- Em nói em thích đồ HELLOKITTY, người chị đó rất vui vẻ nói rằng, cô ấy sưu tập rất nhiều phiên bản HELLOKITTY quý giá, phải dẫn em đi xem.
Dương Thần cũng biết HELLOKITTY là gì, không ngờ hai cô gái đã hơn hai mươi tuổi vẫn nói về thứ đó, không nhịn được cười. Nhưng Lý Tinh Tinh quen bạn, tóm lại là chuyện tốt, có thể đi cô nhi viện hàng năm để làm từ thiện, nhân phẩm cũng không bị xấu đi.
Sau khi đến căn hộ nơi Lý Tinh Tinh ở, kiến trúc mà Dương Thần nhìn thấy trước mắt, mặc dù có gì đó cổ xưa, nhưng không có cảm giác rách nát, phương tiện an ninh xung quanh đều rất tốt, khiến lòng hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đợi cùng nhau xuống xe, sau khi đi cầu thang đến tầng bốn của căn hộ, đang ở trước cửa căn hộ của Lý Tinh Tinh, thì hai người cùng nhìn thấy một người đang ngồi ở trước bậc cầu thang trước cửa phòng khiến cả hai cùng sửng sốt.