- Về nhà?
- Đúng vậy, đi về nhà của em.
Dương Thần nhìn ánh mắt sáng quắc của Mạc Thiện Ny, xấu hổ nói:
- Có phải là hơi vội vàng không, mặc dù anh biết người đàn ông tốt như anh, trên thế giới này chắc cũng chỉ có xác xuất là một phần sáu tỷ thôi, nhưng em cũng không cần vội vàng để anh đến nhà em như vậy chứ, trận vừa hôm trước mới trôi qua, nhanh như vậy đã đi rồi cũng có chút không hay, thực tế nếu em muốn hiến thân, chỉ cần tìm một nhà nghỉ tốt là được rồi, đương nhiên rồi, anh rất thoải mái, nếu như em muốn đi dã ngoại, anh cũng không để ý đâu, nhưng gió thổi thì lạnh mông anh, chiến đấu càng lâu! Nhưng mà... đến nhà em cũng là một lựa chọn không tệ, chỉ là không biết giường nhà em có đủ rộng không, trong đám phụ nữ thì em cũng chẳng phải nhỏ bé gì, hai người chúng ta lăn lộn trên đó, chỉ sợ giường nhỏ thì chịu không nổi.
Mạc Thiện Ny ban đầu còn cảm thấy có chút mơ hồ, nghe nghe, sao lại thấy có cái gì đó không đúng, đến lúc sau, ngượng đến chín mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Dương Thần, ai nói là muốn hiến thân cho anh!? Em nói là muốn anh đi cùng em về Tứ Xuyên quê của em! Em hi vọng là anh có thể đi cùng em, có thể cùng đón mẹ em đến Trung Hải.
Dương Thần lẩm bẩm:
- Nói rõ ràng chứ, anh làm sao biết được là em muốn anh đi về nhà nào?
- Vậy bây giờ đã rõ rồi chứ?
Mặc Thiện Ny tức giận hỏi.
Dương Thần gật gật đầu, hắn nhớ lần đầu tiên giúp Mạc Thiện Ny xử lý tên dượng kế giàu có kia xong, Mạc Thiện Ny có đề cập đến việc đón mẹ cô lên Trung Hải hưởng phúc, mơ hồ hỏi:
- Anh có nhớ là em đã nói qua chuyện này, sao tự nhiên lại muốn anh đi cùng?
Mạc Thiện Ny nhăn nhó, đỏ mặt nói:
- Lần trước khi nói điện thoại với mẹ, mẹ em nói, nếu như em có thể dẫn bạn trai về cho bà xem, bà sẽ xem xét việc đi Trung Hải. Không mất nhiều ngày đâu, những việc gấp đều coi như đã hoàn thành rồi, em định về quê đón mẹ lên.
Dương Thần giật mình, cha mẹ nhìn con lớn lên, rồi lại lo lắng cho chuyện chung thân đại sự cho chúng. Mạc Thiện Ny cũng không còn nhỏ nữa, vì vậy mẹ cô đương nhiên sẽ lo lắng cô không tìm được một người chồng tốt.
Vấn đề này không lớn cũng không nhỏ, nói phóng đại, nếu như Dương Thần đi cùng Mạc Thiện Ny, như vậy khác gì nói trắng cho Lâm Nhược Khê biết, giữa mình và Mạc Thiện Ny có quan hệ, rất có thể sẽ phải đối mặt với việc hôn nhân đi đến đổ vỡ, tình bạn của hai người đó cũng có thể sẽ bị hủy hoại. Nếu như, nói là nhỏ, thì với tính cách của Lâm Nhược Khê, chắc sẽ không phản ứng thái quá, chỉ hừ một tiếng là sẽ xong chuyện.
Mạc Thiện Ny thấp thỏm không yên nhìn Dương Thần, không nghi ngờ gì đây chính là một lựa chọn khó khăn.
Tâm tư của người phụ nữ đôi khi rất phức tạp, cô biết chuyện này sau này có thể không thể cứu vãn được nữa, nhưng giữa tình yêu và tình bạn cô vẫn luôn nuôi một hi vọng, Dương Thần không bỏ rơi cô.
Đây là cảm tính của người phụ nữ.
- Như vậy đi, để anh đưa em đi.
Dương Thần không nghĩ nhiều, đáp.
Mặc Thiện Ny như vừa nuốt trôi được cái gì đó qua cổ họng, lấy mu bàn tay che miệng, cười đến đỏ cả mắt:
- Vậy anh định nói như thế nào với Lâm Nhược Khê?
- Thì nói thật thôi, không có gì là không thể cả.
Dương Thần biết có những chuyện muốn giấu cũng không được, Mạc Thiện Ny cũng vậy, Sắc Vy cũng vậy, An Tâm, Lưu Minh Ngọc cũng thế, hắn không thể coi họ là những hồng nhan giấu trong bóng tối cả đời được, hắn cũng không nghĩ tới việc che giấu, hay có lẽ do đạo đức con người không cho phép hắn có nhiều vợ như vậy, mà khi con người ta đã siêu thoát thoát khỏi sự trói buộc của trần tục, vậy thì cũng sẽ không quá để ý đến chuyện này.
Mạc Thiện Ny lau khóe mắt, hé miệng cười nói:
- Không cần đoán cũng biết Lâm Nhược Khê sẽ phản ứng như thế nào.
- Cô ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Dương Thần tò mò hỏi.
- Cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý, sau đó sẽ không thèm hỏi gì về quan hệ của chúng ta.
Mạc Thiện Ny chắc chắn nói.
Dương Thần nhíu mày:
- Vì sao?
- Bởi vì cô ấy hỏi, anh sẽ không chịu chủ động nói, anh không nói, vậy bất luận chúng ta có phát triển đến mức nào, chỉ cần không bị công khai, thì cô ấy vĩnh viễn vẫn là người vợ hợp pháp duy nhất của anh, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó, anh phải bận tâm đến cô ấy đầu tiên.
Mạc Thiện Ny cười chua xót nói:
- Cô ấy không hé răng, vậy thì vợ bé mãi mãi vẫn chỉ là vợ bé mà thôi, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện ngẩng đầu lên được.
- Nhưng chuyện này không phải do một mình cô ấy định đoạt mà được, anh mới là người quyết định.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nhìn hắn, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, nhưng anh sẽ vì em mà ly hôn với cô ấy sao?
Dương Thần sửng sốt, điều này hiển nhiên là không thể được, mặc dù trong lòng hắn không chỉ có một người phụ nữ, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau, hắn đã quen với việc coi Lâm Nhược Khê lạnh lùng kia là vợ của mình, coi biệt thự Long Cảnh Uyển như nhà của mình, coi vú Vương người chăm nom cuộc sống cho mình như người thân. Thậm chí còn trong lòng đã chuẩn bị tốt cho cuộc sống cả đời như vậy, nếu như rơi vào tình huống cái gì Lâm Nhược Khê cũng không nói, thì hắn căn bản sẽ không nghĩ đến việc vì người phụ nữ khác mà ly hôn.
Giờ phút này, Dương Thần mới hiểu ra vài điều:
- Chả trách... cô ấy từ trước đến giờ không hề hỏi đến quan hệ của mình với người phụ nữ khác, giống như không có chút quan tâm gì vậy, không ngờ lại có cả nguyên nhân này.
- Đừng tưởng Nhược Khê ngây ngô trong chuyện tình cảm, cái gì cũng không hiểu, có lẽ cô ấy không hiểu làm thế nào để phát triển tình cảm của hai người, nhưng cô ấy chắc chắn là một thương nhân thành công, một người quản lý tài giỏi, những kẻ khinh thường cô ấy là phụ nữ, hay tuổi tác của cô ấy, kinh nghiệm của cô ấy đều sẽ phải hối hận.
Mạc Thiện Ny nghiêm túc nói.
Dương Thần cười khổ sở:
- Bị em nói cho như vậy, hình như Nhược Khê nhà chúng ta giống như một kẻ mưu mô đáng sợ vậy.
- Nhược Khê chính là một kẻ mưu mô, hơn nữa cô ấy lại có điều kiện mà những kẻ mưu mô khác không có.
Mạc Thiện Ny cười một cách thần bí.
- Điều kiện gì?
- Không lâu nữa anh sẽ hiểu thôi.
Mạc Thiện Ny khẽ cười nhìn nhìn.
Dương Thần không có thói quen hỏi cặn kẽ, chẳng quá tò mò, hắn cũng không truy hỏi Mạc Thiện Ny nữa.
Mạc Thiện Ny vẫn còn chuyện phải tham gia bữa tiệc và buổi đàm phán, vì vậy rời đi trước, lúc đi còn nhắc Dương Thần đừng quên nhắc Lâm Nhược Khê chuyện mình phải đi Tứ Xuyên.
Dương Thần lại biến thành người cô đơn nhưng cũng không nhàn rỗi, xem bản đồ phân bố các tầng lầu, định xuống tầng dưới đến trung tâm spa bảo vệ sức khỏe.
Người Trung Quốc chắc chắn là một trong những nhóm người biết hưởng thụ cuộc sống nhất trên thế giới, ở các con phố lớn nhỏ, chỉ cần trả mấy chục đồng, hơn trăm đồng, là có thể khiến những em xinh tươi dễ bảo nhào nặn, mát xa chân cho, cho dù là ở tòa nhà Đế Vương thì cũng như vậy thôi, cũng phải bỏ ra không đến nghìn tệ, đối với những người giàu có ở đây mà nói thì như muối bỏ bể, không có gì đáng kể.
Dương Thần không định đi thang máy, trực tiếp đi từ cửa an toàn, đến cái cầu thang trống rỗng thông với các đường.
Nhưng, không đợi Dương Thần đi xuống, hắn thình lình phát hiện, ở phía trước, trên cánh cửa sổ thủy tinh màu mực, không ngờ lại có một bóng người đang trèo lên!
Diện tích bằng thủy tinh của tòa nhà Đế Vương là rất lớn, có cấu tạo hình hoa phức tạp, là dùng xi măng và inox làm thành một bản che nắng.
Bóng người kia đang dùng một loại dây thừng leo núi gì đó, nếu như không sai thì là mượn từ trang thiết bị của những thợ sửa chữa các tòa nhà cao tầng kết hợp với sức khỏe của người đó, hướng lên phía tầng thượng mà leo.
Dương Thần đương nhiên không thể không chú ý được, dù sao nếu là kẻ bắt cóc muốn làm loạn, thì rất có khả năng ảnh hưởng đến an nguy của người mà hắn quan tâm, vì vậy lập tức đi đến bên cửa sổ, một tay mở lớn cửa sổ thủy tinh ra.
- Đừng nhúc nhích!
Một tiếng nói trong trẻo từ trong bóng đen hắc ám truyền đến, một khẩu súng lục sáng loáng chĩa thẳng vào đầu Dương Thần.
Dương Thần sửng sốt, kẻ giơ súng cũng ngây người ra.
- Là anh? Là cô?
- Sao anh lại ở đây? Sao cô lại ở đây?
Hai người gần như đồng thanh nói những câu giống nhau.
Người phụ nữ này không phải là ai khác, từng không ít lần cùng xuất hiện, hơn nữa lại là nữ cảnh sát khiến Dương Thần đau đầu, Thái Nghiên.
Thái Nghiên lúc này mặc một bộ đồ da màu đen, dáng vẻ nóng bỏng khêu gợi của cô cực kì nhức mắt, chiếc eo thon nhỏ quấn cuộn dây thừng, trang bị một bộ bánh răng leo, mái tóc ngắn đen trong gió lạnh hiện vẻ mạnh mẽ nhanh nhẹn.
Hình ảnh này khiến cho Dương Thần thất thần trong giây lát.
Có đôi khi, sức hấp dẫn của đàn ông, lại có trong vài phần dịu dàng của người phụ nữ. Vẻ đẹp của người phụ nữ, chẳng phải cũng có trong vài phần khí thái anh hùng của người đàn ông sao?
Thái Nghiên chậm rãi bỏ súng xuống, sắc mặt không chút thiện chí hỏi Dương Thần:
- Anh nói trước, tại sao anh lại ở đây?
- Hôm nay là ngày mà Ngọc Lôi và công ty khác ký kết hợp đồng, tôi là một trong những người phụ trách, đương nhiên phải ở đây rồi.
Dương Thần nhìn Thái Nghiên nghĩ:
- Thái cục trưởng, cô là trộm hay là đang tập trèo kính vậy?
Thái Nghiên xem bộ dạng của Dương Thần không có vẻ gì là giả bộ, lập tức nói:
- Anh không có chuyện gì thì đi đi, tôi có chuyên án rất quan trọng phải điều tra, chẳng may mà bị người khác phát hiện, thành công chỉ còn trong gang tấc, còn nữa tính mạng sẽ bị nguy hiểm, mau rời khỏi đây đi!
Dương Thần thò đầu ra cửa sổ, hướng mắt nhìn lên trên, tầng trên là phòng họp riêng, đèn sáng trưng, hiển nhiên là Thái Nghiên không muốn dùng thủ đoạn tầm thường này, đi điều tra tình hình.
- Thái cục trưởng, tôi đề xuất với cô một ý kiến hay hơn, cô mau vào đây đi, cô phải biết rằng một khi cái dây thừng này của cô bị đứt, cô sẽ ngã xuống mấy chục tầng lầu đấy, cương cốt đều thành tro bụi cả.
Dương Thần chỉ chỉ xuống mặt đất tối om phía dưới.
Tòa nhà Đế Vương ít nhất cũng phải năm sáu mươi tầng, ở đây mà ngã xuống mỹ nữ sẽ trực tiếp biến thành “mốc nữ”
- Chuyện của tôi không cần anh quản.
Thái Nghiên không đủ kiên nhẫn nói.
- Cô cho rằng tôi thích quản chuyện của cô sao, chủ yếu là vì cô là bạn vợ tôi, tôi chỉ muốn khuyên cô chuyện mà cô có thể làm được thôi, cũng là một người phụ nữ, sống sao cho những người đàn ông dưới mình còn chút sĩ diện, cô làm gương cho cấp dưới như vậy, chuyện gì cũng lấy tính mạng của mình ra làm, cô cho rằng đây là chuyện mà một lãnh đạo phải làm sao? Nếu như cô xảy ra chuyện, cấp dưới làm sao gánh vác đây? Cô làm như thế này là ngu ngốc, chứ không phải dũng cảm.
Dương Thần thẳng thắn nói.
Thái Nghiên kỳ thật cũng có cảm giác như vậy, hành động lần này của mình cũng có chút lỗ mãng, nhưng bị Dương Thần chỉ trích như vậy, cô lại không chịu thừa nhận:
- Tùy anh, nếu anh cản trở tôi, tôi sẽ báo anh cản trở người thi hành công vụ.
Nói xong, Thái Nghiên tiếp tục trèo lên trên, không để ý đến Dương Thần.
Dương Thần nhíu mày, trong lòng có chút bực tức, người phụ nữ này đúng là không biết phân biệt tốt xấu, do dự không biết có nên mặc kệ cô ta không.
Nhưng đúng lúc đó, ở cửa sổ của một phòng ở tầng cao nhất, có người đẩy bức rèm ra, đóng kín những cửa sổ sát đất, một bóng người đứng dậy, nhe răng cười độc ác, nhìn về phía Thái Nghiên đang leo lên.