Trong nháy mắt, cửa xe đã mở ra. Hào ca sững người tại chỗ. Một tay cầm lấy cánh cửa xe, hai mắt mở to, mồm miệng như cứng lại, cứ ngây ra như vậy.
Giang Văn cẩn thận đề phòng Dương Thần, sau đó liền chạy tới bên cạnh Hào ca. Nhìn thấy Sắc Vi ung dung ngồi ở trên ghế, hai mắt sôi sùng sục.
- Thế nào, Hào ca, cô em này không tồi chứ.
Hào ca như thể bị lời nói đó làm cho thức tỉnh. Trong nháy mắt toát ra sự sợ hãi tột độ khó có thể tin được, toàn than run rẩy, nuốt nước bọt. Giang Văn quay đầu nhìn vẻ mặt Hào ca, sắc mặt trở nên lo lắng và vô cùng tức giận.
- Mày……mày … Đồ khốn khiếp này!
Lời nói như thể nghiến răng phát ra, Hào ca liền giơ nắm đấm ra, đấm thẳng một phát vào gương mặt tuấn tú của tên Giang Văn kia.
- Á!!!!!!!!!!!!!!!
Giang Văn kêu lên một tiếng, máu mũi bắn ra, choáng váng quay vài vòng, sờ thấy máu mũi chảy ra, hét lên như khóc:
- Hào ca, sao anh lại đánh tôi. Là tôi muốn anh đối phó với đôi cẩu nam nữ kia.
- Cẩu... Cẩu nam nữ!
Hào ca lập tức giơ chân dí lên trán Giang Văn, nâng chân đá vào ngực y. Đá Giang Văn bay ra ngoài khoảng 3m như thể không cần chút sức lực nào.
Lần này, Giang Văn khạc máu từ miệng ra, ngất ngay tại chỗ.
Tên đáng thương. Trong khoảng thời gian ngắn bị đánh 2 lần đến nỗi hôn mê bất tỉnh trước tất cả mọi người.
Hào ca run rẩy xoay người, ôm lấy thắt lưng, trên mặt nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc. Sắc Vi ngồi trên ghế với vẻ mặt không chút cảm xúc cười ha hả.
- Hội……hội trưởng, không ngờ là cô. Đây…đây quả là đã đắc tội lớn rồi, đúng là có mắt không thấy thái sơn..Nếu tôi sớm biết đó là cô, thì A Hào tôi đã…..đã….
- Đã cái gì?
Sắc Vi quay đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, hỏi.
Nhưng chính lời nói không một chút cảm xúc nào như vậy lại khiến cho Hào ca càng cảm thấy sợ hãi, hai chân dường như bị dính chặt trên mặt đất, nửa bước cũng khó có thể động đậy.
Dương Thần đứng ở bên kia nhìn màn kịch nực cười này. Không ngờ tên này lại chính là thuộc hạ của Sắc Vi. Hắn cũng không định làm gì cả, chỉ dựa vào đầu xe, nhìn Sắc Vi giải quyết ra sao.
Một đám tiểu đệ đi cùng với Hào ca cũng đã phát hiện ra tình hình bất thường, bàn tán to nhỏ xem rốt cuộc là chuyện gì.
Sắc Vi thở dài:
- A Hào, anh lợi hại hơn tôi rồi, lấy xe chặn đường, gây tai họa sau lưng người khác, đánh người, cướp phụ nữ, mở miệng cái là 1 triệu, hai triệu. Tôi trước đây không biết trong đám thuộc hạ của mình lại có người có năng lực như anh đấy.
Hào ca lập tức khóc lóc thảm thiết:
- Hội trưởng….Cô hãy nghe tôi giải thích. Tôi….tôi cũng vì bất đắc dĩ. Tên họ Giang kia cũng là người đứng thứ hai trong viện kiểm sát. Tôi cũng vì nghĩ cho anh em phía dưới mới giúp gã làm chút chuyện. Tiền lấy được cũng đều nộp vào quỹ hội.
- Vậy sao, vậy năm ngoái anh nộp bao nhiêu rồi?
Sắc Vi thản nhiên nhìn gã, hỏi.
Hào ca nhất thời nghẹn lời, gã biết không thể nói dối được, bởi vì tài chính mỗi năm đều được ghi chép, sau một hồi lâu mới nhỏ giọng nói:
- Hai….hai trăm ngàn….
- Vậy anh còn muốn biện minh gì nữa?
Sắc Vi dứt khoát.
Hào ca cúi thấp đầu xuống, sắc mặt thật thê thảm, ngậm chặt răng, nói không ra lời.
Sắc Vi liếc gã một cái, nói:
- Anh là một trong số những người sớm nhất từ hội Tâ Minh đi theo hội Hồng Kinh của tôi, vì thế tôi chưa bao giờ chia cắt thế lực của anh. Ngoài một số nguyên lão ở trong hội ra, thế lực phía dưới của anh bây giờ tuyệt đối có thể đứng vào hàng ngũ 20 người quyền lực nhất hội. Nhưng tôi thật không ngờ một số thuộc hạ của anh mà tôi đã tha cho lại trở thành lũ cường đạo ăn cướp, chặn đường trắng trợn như thế này. Anh nên biết rõ những quy tắc mà tôi đã đưa ra, con đường mà anh muốn đi tiếp chứ.
- Hội trưởng, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!
Hào ca quỳ hai đầu gối xuống đất, kinh hãi nói.
- Cơ hội không phải là tôi cho anh, mà chính là anh tự nắm lấy. Hôm nay anh xuất hiện trước mặt tôi, đã không phải là lần đầu tiên làm như vậy, tôi không thể lại dung túng cho anh lần nữa.
Trong khi Sắc Vi nói chuyện, đã rút điện thoại ra, bấm số gọi một cuộc.
- Chị, có gì cần dặn dò vậy?
Tiểu Triệu ở đầu bên kia nhiệt tình đáp lại.
- Tiểu Triệu, phái người tiếp quản 21 địa bàn của Hào ca.
Hào ca quỳ trên mặt đất nghe nói vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng hốt.
Tiểu Triệu ở đầu dây bên kia chỉ hơi sửng sốt, lập tức lên tiếng:
- Rõ thưa chị.
Cũng không hỏi tại sao.
Gác điện thoại xuống, Sắc Vi nhìn Hào ca.
- Anh đi đi. Bất kể là đi đâu, nếu như có kẻ nào muốn đi cùng anh thì hãy mang luôn đi. Nể tình nghĩa trước đây của chúng ta, tôi sẽ không cản anh.
Hào ca nuốt một cái “ực”, loạng choạng đứng dậy, sắc mặt tái mét, cúi lưng vuông góc 90 độ trước Sắc Vi, nói:
- Đa tạ hội trưởng, Hào ca tôi cả đời này sẽ không quên.
Nói xong, Hào ca xoay người bước đi.
Trong nháy mắt, thân thể Hào ca như xoay ngược trở lại. Không biết bắt đầu từ khi nào, tay phải cầm một con dao sắc nhọn, giống như một tay đấu kiếm người Thụy Sĩ nhiều tuổi, bất ngờ đâm mạnh về hướng Sắc Vi đang ngồi.
- Con tiện nữ này, tao muốn mày phải chết!
Hào ca thô bạo gầm lên.
Dương Thần đã phát hiện ngay ra ý đồ của Hào ca, nhưng không phóng qua đầu xe đá bay Hào ca ra, bởi vì hắn biết là không cần thiết.
Trong khoảnh khắc chiếc con dao mũi nhọn sắp đâm vào cổ Sắc Vi, thì bàn tay trắng nõn nà của Sắc Vi bỗng nhiên cứng cáp hẳn lên, bổ vào cổ tay đang cầm dao của Hào ca.
Cổ tay Hào ca bị tê rần, chút nữa đã không còn cầm chắc dao được nữa.
Sắc Vi chộp lấy khoảnh khắc đó, cầm tay Hào ca, lật ngược ra phía sau.
- A!!!!!!!
Tiếng xương khớp kêu “rắc”, bàn tay đang nắm chặt con dao liền chĩa ngay về hướng gã.
Không đợi Hào ca bớt đau đớn, tay cầm dao kia liền bị Sắc Vi đâm ngược về phía Hào ca.
Con dao vô tình đã đâm thẳng vào lồng ngực Hào ca, xuyên qua phổi.
Hào ca rú lên một tiếng, lảo đảo lùi lại vài bước, ngã ngay xuống đất. Nơi ngực gã, chiếc áo đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, môi như không còn giọt máu nào, bắt đầu thở dốc, mắt mở to, nằm xuống.
Sắc Vi từ đầu đến cuối đều ngồi trong xe, làm việc trôi chảy trong chốc lát. Chỉ trong nháy mắt đã đả ngã hoàn toàn được đối tượng.
Tan đàn xẻ nghé.
Đám đầy tớ nhìn thấy người phụ nữ mà đại ca chúng cũng phải sợ, trong phút chốc đã khiến cho đại ca chúng sống dở chết dở, ngay lập tức không dám chần chừ thêm, tranh nhau lên xe, chạy mất.
Dương Thần cũng ngồi lên xe, nổ máy rời đi.
Hai người ở giữa đường, lại chẳng có ai đi qua để ý tới. Có lẽ một lúc nữa thôi cảnh sát sẽ đuổi kịp, nhưng kẻ giết người và người bị giết đều là người của hội Hồng Kinh. Cách giải quyết cuối cùng cho việc này còn phải xem Sắc Vi nghĩ thế nào, sớm muộn gì thì cũng xử lí giống nhau cả thôi.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, Sắc Vi thở dài một tiếng , có chút hối hận, xấu hổi nói:
- Xin lỗi, ông xã, em không ngờ việc lại thành như vậy.
- Tại sao phải nói như vậy, xinh đẹp lại không phải là lỗi của em.
Dương Thần cười nói.
Sắc Vi hé miệng cười một cách miễn cưỡng:
- Không phải, lần đầu tiên anh đưa em ra ngoài, lại vì đám thuộc hạ em quản không tốt mà thành ra nháo nhác như vậy, trong lòng em rất áy náy.
- Có phải cảm thấy là có một bắt đầu tuyệt vời, nhưng kết thúc lại buồn thảm không. Đối với một cuộc hẹn không hoàn hảo, cảm thấy bị mất mát?
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi ngẫm nghĩ một chút liền gật gật đầu:
- Có một chút. Nhưng đời người là như vậy. Chẳng ai biết phút sau sẽ như thế nào, chỉ có thể đón nhận nó.
- Điều đó thì chưa chắc.
Dương Thần nói xong, không đợi đến quán rượu cuối đường cao tốc, liền ngay lập tức quay xe đi vào địa điểm gần nhất.
Sắc Vi nghi ngờ hỏi:
- Ông xã, chúng ta đi đâu vậy?
- Em đoán đi.
Sắc Vi cười oán trách:
- Em ra ngoài rất ít, làm sao có thể biết được đường khác.
Dương Thần cũng không trả lời,sau khi lái xe đi qua một con đường tương đối lạnh thì đến một đoạn đường dày đặc đèn, xung quanh là đủ các cửa hàng đang sáng đèn, xe cộ đông nghịt. Con đường mặc dù tương đối rộng nhưng bởi vì người qua lại quá nhiều, đã khiến cho việc lái xe ở trên đường trở nên khó khăn hơn.
Nơi nay là một trong số những chợ đêm lớn nổi tiếng ở Trung Hải. Mỗi khi đêm đến sẽ trở thành một vũ đài lớn với một biển người.
Dương Thần lái chiếc xe đua Liên Hoa màu xanh ngọc hòa vào dòng người, lập tức nhận được vô số những ánh mắt ngưỡng mộ, giống như là một quang cảnh long lanh nhất ở chợ đêm này.
Sắc Vi ngồi ở trong xe, cảm thấy sốt ruột. Cho dù là có phải đối diện với một đám người với một loạt súng máy, cô cũng không có thứ cảm giác căng thẳng này.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người đến như vậy, cũng chưa bao giờ thấy một nơi nào náo nhiệt như vậy, hơn nữa lại còn trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Đột nhiên, Dương Thần dừng xe lại, dừng ngay ở giữa trung tâm dòng người của chợ đêm.
- Ông xã, anh…..
Không đợi Sắc Vi hỏi, Dương Thần một tay ấn nút ở trên đỉnh xe.
Chiếc xe đua Liên Hoa này là một dạng xe mui trần rộng rãi thoáng mát. Vì vậy sau khi ấn một cái đơn giản, đỉnh trên của xe liền lập tức thu lại, gập vào bên trong.
Nhất thời, mọi tiếng ồn ào quát tháo, tiếng âm nhạc, tiếng xe cộ ở bên ngoài, tất cả giống như được bật lên cùng một lúc, truyền vào lỗ tai của hai người.
Hai người Dương Thần và Sắc Vi ngồi bên trong liền bị mọi người chú ý. Nhưng, bởi vì biết chiếc xe này chắc chắn là hàng đắt tiền không gì sánh được, vì vậy không có ai dám đến gần, đều giữ một khoảng cách nhất định, đứng từ xa quan sát, không biết hai người giàu có này muốn làm gì.
Vẻ đẹp của Sắc Vi tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn, điều này làm Sắc Vi cảm thấy không được tự nhiên. Cô đã quen với cuộc sống của một người trong bóng đêm. Cho dù họp với các thuộc hạ của mình cũng luôn trầm mặc ít nói, không giao lưu quá nhiều với người khác. Nhưng hôm nay phải đối mặt với vô số ánh mắt với đủ các sắc thái khác nhau như vậy, trái tim Sắc Vi như muốn loạn nhịp, đập nhanh liên hồi.
Ánh đèn chợ đêm rực rỡ, chiếu sáng hai người, chiếu sáng cả một dòng người đông đúc.
Dương Thần quay đầu lại, cười lớn khi nhìn thấy vẻ mặt không tự nhiên xen lẫn chút bất lực của Sắc Vi.
- Ông xã, vì sao phải làm như vậy.
Sắc Vi ngập ngừng, mặt đỏ bừng. Những khuôn mặt với đủ mọi cảm xúc ở xung quanh đang nhìn cô khiến cô cảm thấy bối rối.
- Bởi vì anh muốn cho em một cuộc hẹn hoàn hảo.
Dương Thần nói xong, hai tay ôm lấy tấm lưng ngọc ngà của Sắc Vi. Trong sự ngỡ ngàng của Sắc Vi, hôn lên bờ môi mỏng của cô.
Trong phút chốc, tất cả các đôi nam nữ ở chung quanh đều dừng bước, ngay cả người bán hàng rong cũng phải nhìn chăm chú vào hai người, quan sát đôi tình nhân bạo gan này.
Bị hơi nóng như lửa đốt của mọi người ở xung quanh bao kín lấy, Sắc Vi mới ý thức được mình và người đàn ông mình yêu đang hôn nhau trước ánh mắt của bao nhiêu người lạ.
Có chút gì đó bướng bỉnh, khó có thể dịch chuyển đôi môi, Sắc Vi mặt đỏ bừng, thở gấp nói:
- Ông xã, đừng như vậy, mọi người đang nhìn kìa.
- Em không thích anh hôn em?
- Không... Không phải. Chúng ta có thể kéo mui xe xuống được không?
Sắc Vi van nài.
Dương Thần lắc đầu:
- Nếu như kéo xuống thì anh mua chiếc xe này làm gì.
- Nhưng cũng không cần mở nó ra như vậy để hôn nhau chứ.
Sắc Vi thẹn thùng chui xuống ngồi ghế sau.
Dương Thần đưa tay mân mê những sợi tóc mềm mại của Sắc Vi, ôn tồn nói:
- Anh muốn tất cả mọi người đều nhìn thấy. Tư Đồ Sắc Vi là người phụ nữ của Dương Thần này. Cô ấy không phải chỉ có thể sống ở trong bóng đêm, đến những con sâu đáng thương dưới ánh sáng cũng không được nhìn thấy, mà là một người phải khiến cho tất cả các phụ nữ khác phải ghen tị. Cô ấy xinh đẹp và xuất sắc hơn tất cả những người khác. Anh yêu cô ấy, không sợ người nào chê cười.
Nói xong, Dương Thần lại tiếp tục hôn.
Hai đôi môi chạm vào nhau, rồi quấn lấy nhau.
Lần này, Sắc Vi không né tránh, nhắm chặt mắt lại, nước mắt liền lăn xuống. Trong đó là những giọt nước mắt hạnh phúc và cả chua xót.
Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm đôi nam nữ này, tất cả mọi người dường như đang nói chuyện sôi nổi, bỗng cùng im lặng, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ một vài cửa hàng.
Dần dần, có vài thanh niên bắt đầu vỗ tay. Cứ thế, từ những tiếng vỗ tay rời rạc liền hợp thành một chàng vỗ tay lớn.
Bỗng chốc nơi đây tràn ngập trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, không ít các đôi nam nữ yêu nhau cũng không kìm được quay lại hôn nhau. Đôi nam nữ trong xe này sớm đã chìm đắm vào thế giới riêng của hai người, quên cả bản thân đang ở nơi nào.
Trong một biển người, hai con người trở nên nhỏ bé hơn.
Qua đêm nay, sẽ có vài người vẫn còn nhớ nụ hôn nồng cháy vào đêm đó.