Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 204: Đột Kích


Lời nói của Dương Thần giống như đốm lửa rơi vào dầu hỏa vậy, trực tiếp đem cơn tức còn chưa hoàn toàn nguôi ngoai của Vân Miểu sư thái đốt lên lại!

- Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Vân Miểu sư thái nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy rút kiếm lại lần nữa, làm ra vẻ như muốn đánh về phía Dương Thần.

Cũng không chờ Vân Miểu sư thái bổ nhào tới, Tuệ Lâm luôn ở phía sau bà kéo kéo vạt áo Vân Miểu sư thái, nói giọng yếu ớt:

- Sư phụ, đừng như vậy, chúng ta không cần để ý tới anh ta, hay là làm xong nhiệm vụ rồi tính sau.

Vân Miểu sư thái đang cơn giận đùng đùng, dường như trong nháy mắt mọi thứ lu mờ dần, trầm tĩnh lại, thu kiếm, cười nhạt sờ sờ lên khuôn mặt Tuệ Lâm:

- Được, nghe lời con, chúng ta đi qua chỗ doanh trại khác, không ở cùng chỗ với gã xấu xa được.

- Dạ.

Tuệ Lâm ngoan ngoãn đứng dậy, khoác khuỷu tay Vân Miểu sư thái, cùng bà đi ra ngoài.

Khi đi ra khỏi lều, Tuệ Lâm quay đầu lại, trộm nhìn Dương Thần thè cái lưỡi béo mập ra, làm cái mặt quỷ xinh đẹp.

Dương Thần còn tính “chạy thục mạng” lần nữa, không ngờ một câu nói của tiểu đạo cô còn có tác dụng hơn trăm ngàn tấn băng đá, trực tiếp dập tắt cơn giận của lão đạo cô, hắn không khỏi cười gượng liên tục.

Đợi hai người đi khỏi, Diệp Tử vừa đi ra không bao lâu lại đi vào, nhìn vẻ mặt buồn bực của Dương Thần, cười nói:

- Anh Dương, đừng có coi thường tiểu sư phụ Tuệ Lâm, cô ấy là đệ tử cuối cùng được Vân Miểu sư thái coi trọng nhất, tuổi còn trẻ đã kế thừa bảy, tám phần kiếm pháp của sư thái, có thể coi là tài năng trụ cột sau này của Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng tôi, cho dù là anh Thiên Long, cũng không dám coi thường sư phụ Tuệ Lâm đâu.

- Chả trách được sủng ái như vậy, lúc này còn mang theo.

Dương Thần gật gật đầu hiểu rõ, vốn còn hoài nghi tiểu đạo cô này có ra hồn gì không, giờ mới biết, giá trị vũ lực người ta còn rất cao.

Diệp Tử cười hì hì nói:

- Tiểu sư phụ Tiểu Lâm từ nhỏ đã được Vân Miểu sư thái thu nhập môn hạ, cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi bên người Vân Miểu sư thái, quanh năm ở Thục Sơn tu hành, hai năm nay mới bắt đầu vào đời tu hành, cho nên sư thái sợ cô bị người ức hiếp, trông coi rất nghiêm, anh Dương nếu thực muốn động tâm tư, thế phải qua được cửa sư thái trước.

Dương Thần nghe xong, có chút buồn rầu, lão đạo cô này cũng không phải dễ đối phó, nhưng nghĩ lại một chút cũng không đúng, mình nói tán tỉnh tiểu đạo cô khi nào!?

- Cái này, Diệp Tử, cô không học giỏi, anh Dương cô đâu phải cây củ cải gặp ai yêu nấy chứ? Tôi chỉ thấy cô nàng nhỏ bé non như đậu hũ trắng vậy, lại đơn thuần đáng yêu, muốn quan tâm cô ấy nhiều một chút, chứ không có ý xấu xa như vậy.

Dương Thần chính nghĩa nghiêm nghị nói.

- Thật ạ?

Diệp Tử vẻ mặt không tin.

Dương Thần giận dữ, thế này còn có giả sao!? Ta đến bây giờ người tình tổng cộng còn chưa tới mười người mà!

- Bốp!

Dương Thần đưa tay đánh mạnh vào cái mông nhỏ khá vểnh của Diệp Tử, cảm giác đó rất nhỏ gọn.

- A!

Diệp Tử xấu hổ né sang một bên:

- Anh Dương sao đánh tôi!?

- Ai bảo cô không ngoan như thế? Đầu tiên lừa ta, bây giờ còn nghi ngờ nhân cách thuần khiết vô cùng của ta nữa!?

Dương Thần đem cái ly không đã uống hết nước nhét trả lại Diệp Tử, sau đó bước nhanh ra khỏi lều.



Diệp Tử đứng đó ngơ ngác, thật lâu sau, trên mặt hiện lên ánh cười hân hoan, Dương Thần đánh cô, ngược lại khiến cô thực sự thở phào nhẹ nhõm, biết Dương Thần nói với cô, hắn không oán trách cô vì chuyện đó.

Từ phía xa xa mặt trời dần nổi lên trên không trung, thời khắc thung lũng nghênh đón nhất đã đến.

Chùa cổ Cuộn Long làm mục tiêu lần này, vẫn không có chút xíu động tĩnh, năm người bề trên Đan Tằng, dường như không hề có dự định rời đi.

Kế hoạch tác chiến rạng sáng, cũng không cho phép trì hoãn bất cứ cái gì, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, đem doanh trại di chuyển đến cửa hẻm núi, máy móc cũng khuân vác theo cùng.

Dưới sự chỉ huy của Đoạn Nhẫn, Hỏa Pháo dẫn theo mấy quân nhân được chọn từ bộ đội biên phòng, mang đầy đủ đạn dược, bắt đầu xuất phát xuống phía dưới thung lũng – chùa cổ Cuộn Long.

Dạ Lang đã chờ lệnh, nằm rạp ở cửa vách núi trên thung lũng, nơi đó có thể quan sát thấy toàn bộ khu quanh chùa cổ Cuộn Long, xác nhận tình hình không có gì khác thường.

Mà tại cửa hẻm núi, bộ đội biên phòng khác đã hợp thành một tuyến phong tỏa, Vân Miểu sư thái dẫn theo tiểu đạo cô Tuệ Lâm, cùng với Hải Khiếu và Diệp Tử làm công tác liên lạc sắp xếp cụ thể, cũng đều ở trong lều mới dựng tại cửa thung lũng, bắt tay vào công việc với các dụng cụ theo dõi.

Do địa thế nên xe thiết giáp lục địa không thể đến ngay, chỉ có một chiếc trực thăng có thể sử dụng, nhưng trực thăng thuộc loại trong chiến tranh, kì thực cũng không có tác dụng quá lớn, dù sao biện pháp bảo vệ cũng tương đối mỏng yếu, nhưng trong tình hình này vẫn trở nên vô cùng quan trọng.

Dương Thần ở trong quân trướng, theo dõi hình ảnh trên màn hình, Hỏa Pháo cùng một tiểu đội binh lính đã vọt tới bên ngoài chùa cổ Cuộn Long.

Mấy tấm đạn khói trong tay Hỏa Pháo được ném mạnh ra, lập tức các chất khí đủ màu sắc tràn ngập toàn bộ hình ảnh.

Tiếng súng dữ dội vang vọng thung lũng, Hỏa Pháo cầm nhiều đạn dược trong tay, đã thuần thục vô cùng bắt đầu thử càn quét thăm dò, đề phòng người bề trên Đan Tằng mai phục.

- Trụ sở chính, bên ngoài an toàn, hết!

Hải Khiếu nhận được tin tức Hỏa Pháo, gửi tiếp tin tức cho Đoạn Nhẫn chỉ huy mấy thành viên đột kích khác:

- Đoạn Nhẫn, không có mai phục bên ngoài, hết!

- Đã nhận.

Đoạn Nhẫn đưa mắt ra hiệu cho mấy người bên cạnh, vung tay lên, Cuồng Phong, Đại Cước, Thiên Long cùng lúc từ phía sau chùa cổ đi nhanh về phía trước.

Không mặc đồ màu mè, trang bị thiết bị công nghệ cao, mang theo súng hạng nặng như Hỏa Pháo, bọn họ đều chỉ mặc trang phục tác chiến nhẹ nhàng trên người.

Tuy là bọn họ không thể coi thường mưa bom bão đạn như Dương Thần nhưng đối với đứng đầu lính đặc công mà nói, súng ống đạn dược bình thường đã mất đi tác dụng, bởi vì quá trình viên đạn phóng ra, cũng đủ thời gian cho bọn họ né tránh, tác chiến ở phạm vi nhỏ, vũ khí nóng hoàn toàn không dùng tốt bằng vũ khí lạnh.

Cả tòa chùa cổ Cuộn Long bị vây quanh bởi màn sương khói dày đặc, Hỏa Pháo chỉ huy những binh sĩ khác không ngừng tiến lên bao vây và thăm dò bên ngoài.

Khi Đoạn Nhẫn dẫn theo đám người Thiên Long tới, Hỏa Phảo đã cho binh sĩ rút lui cách chùa cổ Cuộn Long hơn chục thước, tiến hành theo dõi.

- Bọn họ co rút bên trong không ra ngoài, cẩn thận có bẫy.

Hỏa Pháo nói một câu xong, dẫn đầu xông vào cửa chính ngôi chùa.

Đoạn Nhẫn vung tay, bốn người nối gót theo sau.

Ở trong doanh trại cửa hẻm núi, trên màn hình vẫn không có cách nào nhìn rõ tình hình bên trong ngôi chùa, Diệp Tử tháo ống nghe điện thoại xuống, hỏi Hải Khiếu bên cạnh:

- Người của Blue Storm chưa có động tĩnh gì sao?

- Không có, tổng bộ cũng không có bất cứ chỉ thị nào, trước đều là tổ trưởng Đoạn Nhẫn trực tiếp liên hệ, nếu có động tĩnh, tổ trưởng hẳn biết trước chứ.

- Chẳng lẽ cảm thấy quá mạo hiểm, người của Blue Storm không đến nữa?

Diệp Tử nhíu mi hỏi.

Hải Khiếu cũng không thể giải thích khác, lắc đầu tỏ ý không biết.



Dương Thần ở cửa lều, cầm bật lửa không ngừng châm thuốc, bởi vì do ở cao nguyên, ngọn lửa luôn bật không đứng được, bật hồi lâu mới châm đỏ được đầu thuốc.

Hưởng thụ một hơi nuốt sương nhả khói, Dương Thần thở dài nói:

- Theo tôi thấy, thủ tại nơi này cũng vô dụng, chi bằng chúng ta vào chùa xem xem, thế nào?

- Không được, chúng ta ở đây mới có thể khống chế được tổng thể thế cục bên ngoài, ngộ nhỡ người của Blue Storm đến, nhất thiết phải ngăn bên ngoài, không để cho bọn họ và bề trên Đan Tằng hợp lại.

Hải Khiếu nghiêm mặt nói.

Dương Thần cười nhạo một tiếng:

- Là cô có thể khống chế sao? Blue Storm nếu xông vào, không phải nhảy dù, cũng là máy bay trực thăng vũ trang, cô có thể ngăn được không?

- Ngăn cản bọn họ, là nhiệm vụ của Minh Vương các hạ!

Hải Khiếu cố chấp nói.

Dương Thần phủi tàn thuốc:

- Nhiệm vụ của ta? Được thôi, tạm thời nói như vậy. Nhưng các người chẳng lẽ không thấy kì quái sao, tại sao bề trên Đan Tằng lại cố tình ở trong chùa cổ Cuộn Long kia, mà không phải thừa lúc đêm tối rời đi chứ?

- Bọn họ bị chúng ta đe dọa ở lại, không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể chờ đợi cứu binh.

Vân Miểu sư thái đột ngột lên tiếng.

- Đó chỉ là các người tự suy đoán mà thôi.

Dương Thần bất đắc dĩ cười một cái:

- Các người không dám dùng hỏa lực trực tiếp tiêu diệt bọn họ, nguyên nhân duy nhất chính là, bí kíp Như Lai còn quan trọng hơn tính mạng của bọn họ, không cho phép chút sơ suất nào. Bọn họ tất nhiên cũng biết điều đó, nếu là tôi, đã cách biên giới gần như vậy, chi bằng mượn pháp thân yểm hộ, nhân lúc trời tối phá vây qua biên giới. Cho dù các người có khả năng ngăn cản, cũng không dám tùy tiện động thủ, so với việc co cụm trong chùa chờ các người tới bắt, có phải có ích nhiều hơn không.

Vân Miểu sư thái hừ một tiếng:

- Nói vớ vẩn, bọn họ chỉ cần vừa rời khỏi chùa, tay bắn tỉa lúc nào cũng có cơ hội giết chết bọn họ, hơn nữa bọn họ nếu đã liên hệ Blue Storm, tất nhiên sẽ cho rằng chờ đợi Blue Storm sẽ an toàn hơn.

- Sư thái à…

Dương Thần dở khóc dở cười:

- Có lẽ người chưa từng đánh giặc, chưa từng dùng súng lục, không biết tay súng bắn tỉa làm việc thế nào. Tay súng bắn tỉa ngắm trúng là cần dựa vào rất nhiều tham số, tiến hành tính toán. Trong hẻm núi này từ trên xuống dưới, không nói đến khoảng cách, chênh lệch độ cao, cần suy xét khí hậu, tốc độ gió, hướng gió, ánh sáng các số liệu bên ngoài trong nháy mắt, còn cần phối hợp với đối phương, có quỹ tích di động tuần hoàn, mới có thể tuyệt đối không có sai sót.

Dạ Lang vốn không đem theo phụ tá tính toán giúp đỡ, chỉ dựa vào mình anh ta, muốn bắn trúng mấy vị tu hành cao thâm bề trên Đan Tằng kia, Lạt Ma lại sớm có sự chuẩn bị, như thế không phải nói bắn không trúng, chỉ là tỉ lệ thành công không cao. Huống hồ, Dạ Lang còn muốn lo để không bị thương.

Còn về phần chờ cứu binh, thế thì nói không thông rồi, trước khi tôi đến, các người cũng chỉ có thể chắn năm người bọn họ vào trong chùa, bọn họ chẳng lẽ không biết các người cũng có thể có viện binh sao? Đợi Blue Storm hay không, kì thực kết quả đều không khác nhau mấy.

Nói một hơi xong, Vân Miểu sư thái, Hải Khiếu, Diệp Tử đều lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, nghĩ như vậy, tên tên Lạt Ma kia quả thật có chút kì quái, nhất là đến bay giờ, còn không thấy chút động tĩnh nào.

Tiểu ni cô Tuệ Lâm lại hiếu kì đứng một bên nhìn mọi người, dường như không quá biết cụ thể chuyên như thế nào.

- Phân tích của Minh Vương các hạ, cũng có lý, nhưng kế hoạch đã thực hiện rồi, chúng ta không thể tùy tiện điều chỉnh.

Hải Khiếu nhíu mày nói.

Đột nhiên, trên công cụ theo dõi, hình ảnh bị rung rung, rồi biến thành màn đen.

Mọi người giật mình, Diệp Tử lập tức gõ gõ bàn phím, nhưng không có chút chuyển biến nào, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Hỏng rồi, bị sóng điện từ mạnh quấy nhiễu, toàn bộ thiết bị thông tin của chúng ta bị tê liệt rồi.