Màn đêm buông xuống, khu thành phố Trung Hải bị bao phủ bởi đèn màu đen.
Biệt thự Long Cảnh Uyển ở vùng ngoại thành, có vẻ như yên lặng an nhàn.
Thay bộ trang phục công sở nghiêm túc, Lâm Nhược Khê mặc bộ áo ngủ caro bông kiểu nam với chất liệu cotton và xõa tóc dài xuống, áo ngủ rộng thùng thình khiến cô thoạt nhìn con người nhẹ bay bổng, mềm nhũn, khuôn mặt sang nhuận không chút son phấn dưới ánh đèn sang rực vàng nhạt, có vẻ giống như tiểu thư đài các, một chút cũng không nhìn ra là nữ chủ tịch lành lùng vẻ vang bên ngoài.
Ngồi trên ghế cạnh bàn ăn, trên bàn đã bay trí không dưới mười món thức ăn tinh xảo, đều là những món ngon của vú Vương cất công chế biến công phu, duy chỉ một đĩa rau trộn rau diếp, dường như lúc luộc nước quá nóng mà có vẻ hơi vàng lá.
Vú Vương bưng ra cái nồi cơm điện nhỏ từ trong bếp, nhìn theo ánh mắt của Lâm Nhược Khê, vào cái đồng hồ lớn trên vách tường.
Đã sắp tám giờ tối rồi.
- Tiểu thư, cậu vẫn chưa về sao?
Vú Vương hơi tiếc mà nói:
- Chắc có lẽ hôm nay không về ăn cơm rồi, tiếc là cả một bàn thức ăn này vốn là để đón tiếp cậu thật nồng hậu, dù sao từ rất xa trở về, chúng ta đừng đợi nữa, tiểu thư, cô đã đợi gần cả tiếng đồng hồ rồi, ăn trước đi.
Lâm Nhược Khê hít sâu một chút rồi khẽ cười:
- Tôi không đợi anh ấy, chỉ là vừa rồi không đói, vú Vương chúng ta ăn trước đi.
- Ừ…
Vú Vương ừ một tiếng, cũng không nói ra, bới cơm cho Lâm Nhược Khê rồi mới bới cho mình.
Hai người ngồi xuống, im lặng ăn.
Vú Vương nhìn xuống dĩa rau trộn rau diếp ở một bên nói:
- Tiểu thư, cô tự tay làm, có nếm thử chưa?
- Chưa, nhìn thấy cũng không ngon, vú Vương bà làm đều xanh mượt, tôi làm thì vàng úa, xem ra tôi không có khiếu nấu ăn.
Lâm Nhược Khê vẻ mặt hơi ảm đạm.
- Tiểu thư thông minh hơn tôi nhiều, nấu ăn chắc chắn sẽ học được, tiếc là hôm nay cậu không về, bằng không thấy cô vì cậu mà bắt đầu học nấu ăn, cậu chắc sẽ rất vui.
Vú Vương an ủi nói.
Lâm Nhược Khê buông đũa xuống:
- Vú Vương, đừng nhắc anh ta, tôi học không phải vì anh ta, chỉ đột nhiên muốn học mà thôi.
Vú Vương bất đắc dĩ cười:
- Được được, không phải vì cậu, tôi nói sai rồi, nhưng mà tiểu thư, sao không gọi điện hỏi, tại sao cậu không về, có lẽ cô gọi, cậu sẽ về ăn cơm.
- Không cần.
Lâm Nhược Khê dời ánh mắt đi, vẻ mặt u oán:
- Anh ta đói bụng tự biết đi ăn, không muốn về ăn thì thôi, tốt nhất là mai mốt đừng về nữa, dù sao bên ngoài anh ta có nhiều phụ nữ, ăn đâu cũng được, tôi đỡ phải phiền lòng khi thấy anh ta.
Vú Vương nhìn Lâm Nhược Khê tức giận tức giận như cái túi hơi, dở khóc dở cười:
- Tiểu thư nói vậy chứ, chắc chắn cậu có việc gấp mới không về ăn cơm, cô nói cậu như vậy, là đàn ông đều tức giận, dù sao cũng không nên nói lung tung.
Đúng lúc này, chuông điện thoại reo.
Lâm Nhược Khê thở dài, đi đến ghế xô-pha nhấc điện thoại lên, nhìn dãy số là Thái Nghiên.
- Nghiên Nghiên, sao vậy?
Thái Nghiên ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói:
- Nhược Khê, tối nay cô ở nhà hả?
- Đúng vậy, cô muốn qua đây sao?
Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.
- Không phải, tôi chỉ muốn xác định, sợ cô chẳng may có chuyện ở bên ngoài, nói chung là cô đêm nay hãy ở nhà nhất thiết đừng đi đâu, tối thiểu phải đợi đến lúc trời sáng mới nên ra khỏi cửa.
- Nghiên Nghiên, ý cô là sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mày.
Thái Nghiên nói:
- Tóm lại hãy nghe theo lời tôi đi, tôi lo cho cô mới gọi điện cho cô, tối nay Trung Hải không an toàn lắm, tôi chỉ nói với cô bao nhiêu đó, thôi, tôi rất bận, bye bye!
Trong lúc vẻ mặt Lâm Nhược Khê thay đổi, Thái Nghiên cúp điện thoại.
- Tiều thư, cô Thái Nghiên nói cái gì vậy?
Vú Vương nhìn sắc mặt Lâm Nhược Khê không mấy tốt, liền hỏi.
Lâm Nhược Khê cũng không giấu diếm, nói:
- Cô ấy dặn tôi tối nay đừng đi ra ngoài, tối nay ở Trung Hải này có thể xảy ra một số chuyện, không an toàn lắm.
- Bên ngoài không an toàn?
Vú Vương liền lo lắng hỏi:
- Vậy cậu thỉ làm sao, đến giờ này cũng chưa về, chắc không xảy ra chuyện gì chứ?
- Lo cho anh ta làm gì, mạng anh ta rất lớn, sáng nay chút chữa tôi bị anh ta làm hú vía, tưởng đã chết rồi, đến bệnh viện xem, còn bị anh ta làm cho tức chết đi được, tôi chẳng muốn lo cho anh ta, xảy ra chuyện càng tốt.
Lâm Nhược Khê tức giận nói, ngồi ở cạnh bàn, nhưng ánh mắt khó dấu nổi đôi phần lo lắng.
Lần này vú Vương bất chấp là cũng không quan tâm Lâm Nhược Khê nghĩ gì, chủ động đến bàn điện thoại, gọi vào số điện thoại của Dương Thần.
Lâm Nhược Khê cầm chén đũa lên, nhưng không mở miệng ăn, mà ánh mắt nhìn về phía vú Vương.
Đợi một hồi, vú Vương đột nhiên gác điện thoại than nhẹ nói:
- Sao có thể như vậy, không liên lạc được, chẳng lẽ hết pin?
Tay cầm đũa của Lâm Nhược Khê hơi run, suýt nữa đôi đũa rớt xuống đất, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng màu đen sẫm, trước sau cũng không ai xuất hiện.
Sự thật, điện thoại của Dương Thần hết pin, bắt đầu hai hôm trước từ Tứ Xuyên về đến Trung Hải, rồi giữa đêm đến Khách sạn Đế Vương tìm Lâm Nhược Khê, hôm nay lại đi lại đi tham gia tiệc sinh nhật của Viên Dã, gặp phải một loạt việc, hoàn toàn không nghĩ đến sạc pin điện thoại.
Dương Thần hơi buồn bực, lúc trước hắn từng sử dụng qua những thiết bị truyền thông, đều là thứ mấy tháng không cần sạc pin, với cái điện thoại bình thường này, phải sạc pin thật là phiền phức!
Tuy nhiên, giờ phút này Dương Thần hoàn toàn không có tâm trí nghĩ về việc điện thoại còn pin hay không, đến lúc mười một giờ đêm, hắn và Sắc Vi đã ngồi trong một chiếc Hummer H2 màu đen, chiếc xe vừa mới rời khỏi một cứ điểm bí mật của hội Hồng Kinh, hướng về khu Đông Trung Hải.
Chỗ ngồi rộng rãi phía sau, trước mặt Sắc Vi đề một tấm ván nhỏ, trên đó đặt lên một notebook MACBOOK loại nhỏ, Sắc Vi đeo cặp kính chỉ có gọng mà không có kính, đang nhìn trên bản đồ của thành phố Trung Hải, chỉ huy các chi hội của Hồng Kinh hành động.
- Cục cưng. Em không phải đã lên kế hoạch hết rồi sao, sao lại còn ở đây chơi đùa?
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi dí dỏm thè lưỡi ra:
- Đánh trận tại hiện trường cần nhiều biến đổi, đương nhiên phải hoàn toàn tốt đẹp.
Dương Thần nhìn tấm bản đồ cảm thấy nhàm chán, nhưng không thể quấy nhiễu tâm trạng tốt của Sắc Vi, dù sao chuyện này đối với Sắc Vi mà nói, như là Hoàng đế thời xưa khuếch trương lãnh thổ, thực sự khiến cô ấy cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Kết quả là Dương Thần, trèo lên hàng ghế phía trước, liếc nhìn tài xế Tiểu Triệu, và Trần Dung ngồi bên cạnh, cười nói:
- Tiểu Triệu, anh không phải là đại đường chủ sao mà còn lái xe, không đến chỉ huy ở tuyến trước.
- Anh Dương, đừng chế nhạo em, em chỉ lo hậu cần, chị hai cho em lái xe là đã trọng dụng em rồi, Tiểu Triệu em có điểm này tốt, biết rõ thân phận của mình, Dung Dung, em nói phải không.
Tiểu Triệu cười híp mắt nhìn Trần Dung bên cạnh.
Trần Dung gật đầu:
- Đúng rồi, anh Tiểu Triệu lần trước còn giành với em chức pha rượu ở quán bar, em không nhường cho anh ấy.
Dương Thần giơ tay ra chỉ vào cái đầu tròn tròn của Tiểu Triệu:
- Không khá nổi, tối ngày lăn lộn tron quán bar.
- Ôi, anh Dương, anh nói vậy là không đúng rồi, lúc còn ở quán bar, em là người thân cận nhất của chị hai, trong thời xa xưa, em chính là đại nội tổng quản, chức vụ đó không phải tầm thường.
- Anh Tiểu Triệu, đại nội tổng quản là thái giám.
Trần Dung nét mặt kỳ lạ nói.
Tiểu Triệu nín nghẹn một hồi lẩm bẩm không nói gì nữa.
Dưới cuộc trò chuyện thoải mái, chiếc xe rốt cuộc cũng tiến đến nơi hẹn với Phương Trung Bình, nằm ở bãi cửa sông điểm giao cắt khu Đông và Tây.
Xem Hummer dừng ở một bãi đất trống, xung quanh đã đậu hai chiếc xe, nhưng hai xe này hơi đặt biệt, một chiếc gắn bảng số nhà nước 0001, chiếc khác là xe cảnh sát.
Sắc Vi với bộ đồ thể thao đơn giản màu đen, nhảy xuống xe, mà Dương Thần vẫn còn lười biếng ngồi trong xe, ấn cửa kính xuống nhìn tình hình bên ngoài.
Phương Trung Bình và Thái Nghiên đã đến đây từ rất sớm, nhìn thấy Sắc Vi xuất hiện đúng giờ, đều cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao đối với bọn họ mà nói, Sắc Vi và Chu Quang Niên đều là thủ lĩnh có thế lực trong giới xã hội đen của Trung Hải, giờ phút này, bọn họ lại phải kết hợp với một trong những thế lực xã hội đen, đi mà đánh chọi một phen với một người khác, tình cảnh này có điều hơi mỉa mai.
Tuy nhiên, cũng may là hồi đồng Hồng Kinh của Sắc Vi chưa từng đụng chạm với chính quyền, luôn làm việc khá khiêm tốn, cho nên hơi yên tâm một chút.
Sắc Vi bắt tay hữu nghị với Phương Trung Bình và Thái Nghiên, rồi trò chuyện với nhau.
Lần này Phương Trung Bình là người lãnh đạo của chính phủ là bộ đội vũ trang, nhưng cụ thể chỉ huy tác chiến, do Thái Nghiên hổ trợ Sắc Vi tiến hành, nhưng đối với tình huống tổn thất thực tế, và phạm vi ảnh hưởng v….v, Phương Trung Bình đương nhiên phải hỏi rõ, đạt được điểm cùng nhận biết, đây cũng là Thái Nghiên sẽ tiến hành giám sát giữa chừng.
Cách rất xa, Dương Thần vẫn nghe rõ được nội dung bàn bạc của ba người, Dương Thần không mong Phương Trung Bình cậy nhờ sức mạnh của hội Hồng Kinh sau khi tiêu diệt được Đông Hưng, lại phản đòn ra tay với hội Hồng Kinh, cho nên, vì đảm bảo thực thi kế hoạch được thuận lợi, đối xử công bằng là điều Dương Thần lo lắng nhất.
Nhưng, Thái Nghiên tham gia thảo luận, đôi lúc lại nhìn Dương Thần trên chiếc xe, ánh mắt tràn đầy tâm tư bối rối, điều này khiến Dương Thần không tài nào hiểu nổi, nữ cảnh sát bạo lực này sao thế nhỉ? Không lẽ thấy mình và Sắc Vi bên nhau, cổ lại cảm thấy đây là 1 tội danh, muốn kiếm cách bắt mình!?
Khoảng 20 phút sau, Sắc Vi, Phương Trung Bình và Thái Nghiên lần lượt lên xe.
- Ông xã, sau đêm nay, Trung Hải là của chúng ta rồi.
Sắc Vi tự tin nói.
- Em tự tin đến vậy cơ à? Cho dù Đông Hưng không thể biết hết, chắc có để lộ tin tức, làm tốt việc phòng thủ rồi, đối đấu sẽ là 1 trận chiến kịch liệt.
Dương Thần nói.
Ánh mắt Sắc Vi lóe lên 1 tia sáng sảo quyệt.
- Theo sự bố trí của em, trước khi thực hiện kế hoạch lần này, đã có làm rồi…
Chiếc Humvee nổ máy, chạy về hướng thành phố có 7 sắc cầu vòng, lúc đó trời đã khuya, lượng xe trên đường rất ít, những kẻ bợm nhậu điên cuồng ở nơi ăn chơi đàn đúm, lại hoàn toàn không biết, 1 trận mưa bão đen cả bầu trời kéo đến, sắp trút xuống vào lúc rạng sáng.