Hôm sau, Dương Thần lại đi làm bình thường, sau một buổi sáng thảnh thơi, hắn cùng Triệu Hồng Yến và Trương Thái ăn trưa tại nhà ăn của nhân viên, Lưu Minh Ngọc đã lên chức trưởng phòng tuy không thích lắm, nhưng mọi người trong công ty đều làm như vậy nên cô cũng đành cùng với các nhân viên cao cấp khác của công ty đi đến khu vực nhà ăn.
Sau khi Triệu Hồng Yến trở về tình trạng độc thân, chuyện trong nhà cũng đều được giải quyết nên tâm trạng luôn khá vui vẻ, mặc dù lương bị giảm một nửa, nhưng cô vốn không phải kiểu người hay lo nghĩ, ảnh hưởng của chuyện đó cũng không lớn lắm, cô và Trương Thái vẫn cười hi hi ha ha với nhau, thời gian để ăn cơm cũng khá lâu.
Dương Thần mải miết ăn cơm, khi ăn hết hơn nửa mới nhận ra hai cô kia mới ăn được một chút, không nhịn được cười nói:
- Các cô muốn nói chuyện thì về văn phòng nói cũng được, ăn kiểu này thì chậm giờ ngủ trưa đấy.
- Hừm, chỉ có anh được ngủ thôi, chúng tôi thì phải ở văn phòng làm việc chứ.
Trương Thái bất mãn nói.
Triệu Hồng Yến gắp một chiếc đùi gà từ trong đĩa của mình cho Dương Thần:
- Anh ăn đi.
- Tôi ăn no rồi, cô ăn đi.
Dương Thần nói.
Chẳng lẽ anh còn muốn tôi gắp lại sao? Bảo ăn thì ăn đi.
Triệu Hồng Yến lườm hắn rồi tiếp tục nói chuyện với Trương Thái.
Kiểu thân thiện đơn giản này trong cuộc sông hàng ngày khiến Dương Thần rất hưởng ứng, hắn không nói với hai bà thiếu phụ nữa, một mình ngồi ăn cơm.
Sau khi quay lại văn phòng, Viên Dã lại dùng tin nhắn đa phương tiện để gọi mình.
Thằng nhóc này hồi phục nhanh thật, Dương Thần thầm nghĩ, mở khung trò chuyện.
- Em lên mạng được hả?
Viên Dã gửi lại một cái mặt cười toe toét:
- Em vẫn đang trong bệnh viện, mạng wifi vào rất nhanh, em đang chán, muốn tìm anh cùng đánh ma thú.
- Ngực của em bị súng bắn thương mà bác sĩ nói vẫn chơi game được sao?
Dương Thần lo vết thương sẽ bị hở miệng.
- Anh yên tâm đi, bác sĩ nói chỉ cần không lao động nặng thì tuyệt đối không sao, cũng không biết là chuyện gì mà vừa lấy viên đạn ra thì vết thương của em lành rất nhanh so với người khác, các bác sĩ đều bảo tốc độ lành nhanh đến ngạc nhiên, họ còn bảo không cần đến một tháng là có thể bình phục hoàn toàn.
Dương Thần cười thầm, xem ra chân khí Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh mình để trong người thằng nhóc đã phát huy tác dụng tốt, do năng lực đặc biệt của bản thân mình nhưng vẫn chưa biết hiệu quả to lớn của nó với khả năng phục hồi của người bình thường như thế nào, bây giờ xem ra Diễn Sinh Kinh giúp vết thương của người bình thường mau lành thật.
Nếu Viên Dã đã khỏi rồi thì Dương Thần đang lúc nhàn rỗi buồn chán cũng có thể lên mạng cùng nó chơi mấy trò chém giết rồi.
Sau hai tiếng đồng hồ, Viên Dã nói:
- Bệnh nặng mới khỏi, giờ em hơi mệt rồi, hôm nay chơi thế thôi, em phải xử lý mấy việc ở câu lạc bộ.
- Vậy giữ gìn sức khỏe nhé, anh đi ngủ trưa đây.
Dương Thần còn chưa log out thì Viên Dã tự nhiên lại gửi thêm một tin nhắn tới:
- Khoan đã, mẹ em đang ở bên cạnh, mẹ nói muốn nói chuyện với anh.
- Mẹ em?
Dương Thần ngẩn người, mẹ của Viên Dã đương nhiên là Dương Tiệp Dư, con người này khiến mình thấy bất an, không muốn nghĩ nhiều về con người này.
- Mẹ nói muốn mời anh đi uống cà phê, muốn hỏi anh một vài việc có được không? Nếu anh không đồng ý cũng không sao, mẹ chỉ là rất hiếu kỳ về anh, anh biết mà, em là một đứa rất ít bạn, lần này anh cứu em, mẹ vẫn chưa chính thức cảm ơn anh được.
Viên Dã nói.
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc thấy không có lí do gì để từ chối:
- Vậy được, mấy giờ ở đâu?
- Ở ngay quán cà phê Mộng Chi Lam ở gần Ngọc Lôi thôi, chắc ngày nào đi làm hay tan ca anh đều đi qua đó, một tiếng nữa gặp nhau ở đó nhé.
Dương Thần tất nhiên biết quán cà phê đó, vị trí địa lý khá đẹp nhưng vì giá cao nên khách cũng không đông.
Nhận lời mời của Dương Tiệp Dư nhưng trong lòng Dương Thần hơi lo lắng, không biết bà ta muốn nói gì với mình, hơi sợ một chút nhưng lại có chút mong chờ, tâm trạng rất phức tạp.
Sau khi ngồi yên trong phòng làm việc đợi khoảng nửa tiếng, Dương Thần liền xuất phát đến quán cà phê Mộng Chi Lam.
Vì là trong khu vực thành phố nên đỗ xe trên phố cũng không tiện lắm, Dương Thần quyết định không đi xe tới, có thể đi xe buýt công cộng từ trạm xe trước cổng công ty Ngọc Lôi đi tầm mười phút là đến nơi.
Vừa đợi được khoảng năm phút thì có một chiếc xe buýt dán tờ quảng cáo toàn một màu đỏ đi đến, vì giờ này là giờ sau bữa trưa, rất nhiều thành phần trí thức ăn cơm xong đang đi xe quay lại công ty nên xe khá đông không có chỗ ngồi, cả xe mọi người đều đứng chen chúc.
Dương Thần cũng không để tâm lắm, về nước lâu như vậy cũng đã hiểu được về vấn đề dân số ở Hoa Hạ.
Lên xe rồi hắn lấy từ trong túi quần ra một xấp tiền, rút lấy hai tờ cho vào hộp thu tiền rồi đi vào giữa đám hành khách đang đứng chen chúc.
Vì chỉ qua hai trạm xe buýt là xuống xe nên Dương Thần tiến thẳng đến chỗ bậc xuống xe ở sát cửa dưới.
Hắn bám chặt tay vào tay cầm, ngửi thấy toàn mùi khó chịu của xe buýt, hắn nhăn mặt, tự nhiên thấy hơi hối hận, chẳng bằng tự mình đi bộ tới, dù sao thì trời cũng không nóng lắm, hầu như cũng không bị toát mồ hôi.
Đúng lúc Dương Thần đang bực mình thì có một giọng nói trong trẻo cất lên ngay bên cạnh:
- Đại ca ca ơi, anh không thoải mái à, hay tại em đứng sát anh quá?
Dương Thần quay đầu lại nhìn, là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu chắc khoảng 10 tuổi, mái tóc tơ dài đen bóng buông xõa xuống vai, nước da trắng bóc, khuôn mặt nhỏ bé nhưng lanh lợi, đặc biệt nhất là đôi mắt to tròn với hàng mi dày cong vút đang nhìn hắn với vẻ áy náy khiến hắn thấy thương thương.
Cô bé mặc chiếc áo khoác cũ màu nâu, chiếc quần bò đen bó sát lấy người, trước người đặt một thùng nhựa, bên trong toàn là một thứ giống như dầu thực vật.
Mặc dù cô bé có vẻ xinh xắn lanh lợi nhưng vừa nhìn đã biết không phải kiểu trang điểm của người ở đây, trên người cô bé có mùi của đủ loại thức ăn, đa phần mọi người vừa nhìn là đã muốn giữ khoảng cách xa nhất có thể.
Dương Thần cười lắc đầu:
- Không phải, là anh thấy hơi bí bách, không phải tại nhóc đâu.
Cô bé sợ hãi gật gật đầu:
- Ôi, vậy em phải mở thùng dầu ra một chút mới được.
Cô bé vẫn tưởng Dương Thần vì thùng dầu của cô nên mới khó chịu nên chuyển chiếc thùng màu trắng nhạt để sang một bên người.
- Ôi cái quần của tôi.
Một phụ nữ thuộc thành phần tri thức với lớp trang điểm đậm đúng lúc đứng đó thì ống quần màu vàng nhạt cọ phải một ít dầu, dù không để lại dấu vết gì nhưng cũng đủ làm bà ta nổi giận lôi đình trút xuống đầu cô bé một tràng mắng mỏ:
- Đồ con hoang đáng chết, sao lại có đứa được bừa bãi mang đồ lên xe thế hả? Bẩn quần tao rồi đây này, mày có đền được không? Đồ hèn hạ... Xui xẻo chết đi được.
- Cháu xin lỗi ạ, xin lỗi ạ...
Cô bé sợ tới mức toàn thân run rẩy, miệng liên tục xin lỗi, lại còn cúi đầu xin bà kia, đến lúc xe phanh lại, cô bé không cẩn thận bị ngã đập đầu vào thanh bám trên xe.
- Á...
Cô bé bị đau bưng lấy đầu, khóe mắt đỏ lên như sắp khóc.
- Đáng đời, ai bảo mày để cái đồ bẩn thỉu của mày làm bẩn quần tao, quần này mấy nghìn tệ đấy, con nhóc mạt hạng như mày có đền nổi không.
Người phụ nữ có vẻ trí thức kia dường như tâm trạng rất không tốt, thấy con bé bị thương lại còn chế nhạo nó vài câu.
Dương Thần thở dài, không nói gì chỉ kéo cánh tay cô bé nói:
- Nhóc dựa sát vào anh đây này, nào, để anh đứng ra đằng sau.
Con bé vội xua tay:
- Không được đại ca ca, anh đã đang khó chịu rồi, em đứng đây được mà.
- Nhóc mà cứ thử động vào quần người ta nữa xem, người ta mang dao ra giết nhóc đấy, lại đây.
Dương Thần kéo cô bé lại sát bên mình rồi gập người kéo thùng dầu nặng trịch xuống dưới chân.
Co bé cảm kích nhìn Dương Thần liên lục nói cảm ơn:
- Cảm ơn anh.
Dương Thần cười ôn hòa:
- Sao nhóc mang theo nhiều dầu thế này, để nấu ăn à?
Khuôn mặt trắng bóc của cô bé ửng đỏ, cô bé nói nhỏ:
- Là để bán lẻ, dầu của cửa hàng đó rẻ lắm, thế nên em bắt xe đi mua.
- Ồ... Mới bé một tẹo thế này mà đã đi buôn bán rồi thật không dễ gì.
Dương Thần nói.
- Vâng...
Cô bé khẽ đáp một tiếng, mặt hơi buồn buồn không nói gì thêm.
Dương Thần quay đầu lại,trên miệng hé một nụ cười hơi đắn đo.
Năm phút sau, xe dừng ở một điểm, cô bé khom người nhấc thùng dầu, vẫy vẫy tay với Dương Thần:
- Đại ca ca, cảm ơn anh ạ, em xuống xe đây.
- Thế hả, anh cũng xuống điểm này.
Dương Thần và cô bé cùng nhau nhảy xuống xe.
Trạm xe búyt này trống không, chỉ có Dương Thần và cô bé đứng bên đường, chiếc xe buýt chậm chạp lăn bánh đi tiếp.
Cô bé thấy Dương Thần cũng xuống xe, sắc mặt không được tự nhiên, khẽ cười hỏi:
- Đại ca ca, anh cũng xuống ở đây ạ? Anh đi đâu thế?
- Có phải anh đi đâu thì nhóc đi theo đấy không hả?
Dương Thần cười hỏi.
Mặt cô bé trắng bệch, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, nụ cười hồn nhiên biến mất, khuôn mặt chuyển sang vừa lạnh lùng vừa băn khoăn.
- Chú à, chú giỏi thật đấy.
Cô bé trong giây lát đột nhiên như biến thành một người khác, nói thẳng thừng.
Dương Thần sờ vào túi quần lật lên xem, phía dưới túi có một lỗ thủng.
- Cô bé, trả lại tiền và điện thoại cho anh, anh đang vội nên không muốn phiền phức đâu.
Cô bé cũng thẳng thắn lấy điện thoại và xấp tiền mặt từ trong túi áo khoác ngoài trả lại cho Dương Thần.
- Thẳng thắn thế sao?
Dương Thần hơi ngạc nhiên, vừa nhận lại đồ vừa hỏi.
Cô bé khẽ hừ lên một tiếng:
- Trên xe chú đã nhìn thấy tôi làm những gì mà không giao tôi cho cảnh sát, là tôi nợ chú, bây giờ trả lại chú, coi như chúng ta không nợ gì nhau nữa.
- Ôi ôi, cô bé, em cũng đáng yêu đấy chứ.
Dương Thần thấy con bé này thú vị thật.
Ban nãy khi ở trên xe, cô bé thử thái độ thông cảm của Dương Thần rồi khiến người khác tức giận để Dương Thần chủ động làm thân với nó, sau đó bằng thủ đoạn tinh vi làm rách túi quần Dương Thần lấy trộm đồ mà thần không biết quỷ không hay, tất cả hành động đều rất hoàn hảo và chuyên nghiệp, đáng tiếc là các giác quan của Dương Thần đều nhạy bén hơn nhiều so với người khác nên dễ dàng phát giác cách làm của con bé.
- Đừng gọi tôi là cô bé, tôi hai mươi tuổi rồi đấy, theo pháp luật thì đã có thể kết hôn rồi, tôi hỏi chú, từ đầu chú đã biết tôi là móc túi sao?
Cô bé đương nhiên không hiểu được lý do thất bại của mình nên nghi ngờ hỏi Dương Thần.
Dương Thần nhún vai nháy mắt với cô bé:
- Bí mật.
- Xí, không nói thì thôi, hẹn không bao giờ gặp lại.
Cô bé vẫn thẳng thắn, hành động không dứt khoát quay người, nhấc thùng dầu lên sải bước, cô bé nhẹ nhàng nhấc thùng dầu lên không chút khó khăn, tất nhiên hành động ban nãy khi ở trên xe cũng là giả vờ.
Dương Thần nhìn theo bóng cô bé xa dần tự mỉm cười một mình, thế giới này phải có đủ loại người mới thú vị, nếu như bạn tiếp xúc nhiều một chút bạn sẽ phát hiện ra rất nhiều điều thú vị.
Còn gần mười phút nữa là đến giờ hẹn với Dương Tiệp Dư, Dương Thần cũng không trì hoãn thêm thời gian để nghĩ về cô bé kia nữa, bước nhanh về phía quán cà phê Mộng Chi Lam.
Khi chỉ còn chừng khoảng hai phút thì Dương Thần bước vào quán, hỏi nhân viên phục vụ, Dương Tiệp Dư quả nhiên đã đặt chỗ sẵn.
Dương Thần bước về phía cửa sổ phía Nam được trang trí cầu kỳ của quán cà phê, Dương Tiệp Dư đã ngồi ở đó từ lâu, bà ta mặc một chiếc áo khoác màu đỏ tía, áo bên trong trắng tinh, trang điểm kiểu thanh niên thời thượng, thái độ ung dung đang thưởng thứ tách cà phê có vị thơm đậm.