Hoạt động bán đấu giá từ thiện chẳng qua là việc tiêu một số tiền lớn của những người có tiền.
Ở xã hội này, nếu bạn không có tiền thì bị người ta xem thường, nhưng nếu bạn giàu có thì họ sẽ có lý do để chửi bạn. Bạn keo kiệt chỉ biết nắm chặt tiền mình dùng cũng sẽ bị chửi, quyên góp tiền cũng sẽ bị người khác nói bạn khai hóa đơn khống. Vì vậy nếu giàu có mà không chịu quyên tiền thì sẽ bị chửi, chi bằng đi quyên tiền lại tốt hơn.
Việc bán đấu giá từ thiện của Liễu gia chẳng qua là phô trương danh tiếng. Liễu gia có phòng đấu giá của riêng mình, nói cách khác những đồ vật dùng để bán đấu giá đều là vật quý giá hàng thật giá thật, đáng được mọi người tranh nhau mua.
Cho nên rất nhiều người giàu có có mặt ở đây, tất cả bọn họ đều là vì muốn tìm kiếm một món hàng nào đó từ dạ tiệc lần này.
Theo hướng dẫn của đám phục vụ, các vị khách đi vào trong phòng bên, thà nói là một hội trường lớn khác còn hơn nói là phòng bên.
Chẳng qua là trong hội trường bàn ghế đã được sắp xếp rất ngay ngắn, trên bàn bày biện các loại hoa quả và rượu ủ cùng với các thẻ số đầy màu sắc.
Theo con số ghi trong thiệp mời, Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi xuống chiếc bàn được chuẩn bị riêng cho hai người.
Thật trùng hợp, chỗ ngồi của hai người ở đằng sau vợ chồng nhà họ Viên, sau khi ngồi xuống, vợ chồng Viên Hòa Vĩ liền quay lại đằng sau, họ nở nụ cười với Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không hiểu tại sao Dương Thần lại quen thuộc với người nhà họ Viên đến như vậy, mặc dù lần trước Dương Thần nói có tổ chức sinh nhật cho Viên Dã nhưng Lâm Nhược Khê biết, gia tộc như thế này, quan hệ xã giao của con cái không giống với quan hệ xã giao của cha mẹ, ít nhất là trước khi ở vào vị trí chủ nhà, quen biết với con trai người ta không đồng nghĩa với việc cha mẹ người ta có quan hệ tốt với bạn.
Nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Dương Thần có lý do để quen biết với vợ chồng Viên Hòa Vĩ, mặc dù rất tò mò nhưng Lâm Nhược Khê cũng không định đi hỏi Dương Thần.
Dương Thần cố ý nhìn ra xung quanh, thấy chị em nhà họ Thái đang ngồi ở chiếc bàn của dãy đầu tiên, nhưng khiến Thái Ngưng chú ý đến là những người khách nước ngoài, ngồi ở những chiếc bàn đối diện phía sau, đang nói cười vui vẻ, bộ dạng rất thoải mái.
Phòng đấu giá của Liễu gia là công ty chính quy với quy mô lớn, những thứ được lần này được đem ra đấu giá đều không phải là những đồ vật bình thường, sau khi người chủ trì buổi đấu giá mặc chiếc áo đuôi én màu đen bước xuống sàn nhảy thì lập tức bắt đầu bày ra món đồ đầu tiên.
Chiếc đèn Led cực lớn rọi lên trên màn chiếu, bỗng xuất hiện hình ảnh một bộ gốm hoa thời Thanh đang xoay tròn.
Đồ vật này vừa xuất hiện đã khiến không ít người ồ lên kinh ngạc, chắc giá rất cao.
Người chủ trì buổi đấu giá giới thiệu:
Thưa quý khách, món đồ đầu tiên mà hôm nay tập đoàn Liễu Thị muốn đem ra bán đấu giá là một bộ gốm hoa thời Nguyên Thanh. Không ít người ở đây đều là những nhà sưu tầm đồ cổ, cũng không cần tôi nói nhiều về giá trị của món đồ này nữa. Gốm hoa thời Nguyên Thanh là loại gốm thời Thanh còn rất ít trên thế giới, tiêu biểu cho giai ðoạn chuyển từ gốm sứ trõn sang gốm sứ màu của thời Trung Hoa cổ đại. Họa tiết trang trí lộng lẫy, trình độ phức tạp, là vật báu hiếm có trên thế giới.
Bộ đồ cổ này được bảo quản rất cẩn thận, do một người bạn ở nước ngoài tặng, giá khởi điểm là năm triệu nhân dân tệ, bắt đầu ra giá!
Sau khi âm thanh “Bắt đầu” vang lên, không ít nhà sưu tầm đồ cổ ở đó đã bắt đầu giơ bảng số của mình lên.
Sáu triệu!
Tám triệu!
Chín triệu tám trăm nghìn!
Tôi ra mười hai triệu!
Âm thanh trả giá cứ vang lên, giá của bộ sứ hoa thời Nguyên Thanh đó rất nhanh đã tăng lên hai mươi triệu.
Dương Thần nghe tiếng trả giá của đám người ném tiền qua cửa sổ, cười hỏi Lâm Nhược Khê ở bên cạnh đang im lặng:
Bà xã à, sao em không nói gì vậy, giá của món đồ này có khả năng sẽ tăng lên nữa.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói:
Không có hứng thú.
Dương Thần đương nhiên biết cô ấy không phải không có tiền mà là mắc cỡ không dám trả giá trước mặt nhiều người như vậy, cũng không nói thêm nữa.
Trong chớp mắt, đã có bốn người hô lên:
Bốn mươi ba triệu!
Số tiền đó bằng với tổng tài sản của vài công ty nhỏ rồi!
Mặc dù bộ đồ gốm hoa đắt giá đó có thể được bán ra với giá trên trời nhưng cuối cùng lúc này chất lượng của món đồ đó không phải là là thứ nổi tiếng tiêu biểu nhất, vì vậy rất nhiều nhà sưu tầm và ông chủ lớn cũng đã tiếc nuối mà thu chiếc bảng của mình về, cảm thấy không nhất thiết phải cạnh tranh nữa.
Những người có thể đến đây chứng tỏ họ đã khẳng định được địa vị xã hội, không cần thiết vì chút tiền đó mà khiến mọi người không vui.
Người chủ trì buổi đấu giá bắt đầu hô to:
Vị khách mang số năm mươi bảy đã đưa ra giá là bốn mươi ba triệu, bốn mươi ba triệu lần thứ nhất, bốn mươi ba triệu...
Không đợi ông ta hô tiếp, Viên Hòa Vĩ ngồi bên trên nhìn mọi người ra giá, gã liền giơ bảng lên, trịnh trọng nói:
Tôi ra giá năm mươi triệu.
Âm thanh này vừa thốt ra thì vị khách hô giá bốn mươi ba triệu lập tức im lặng, không cần nói có tiền để tăng giá lên hay không, ít nhất, đi tranh giành món đồ với Viên gia thì rõ ràng là không muốn tồn tại ở Trung Hải rồi.
Hơn nữa Viên Hòa Vĩ ra giá năm mươi triệu, không phải món đồ này đáng giá như vậy, chỉ mang tính tượng trưng cho sự tham gia dạ tiệc đêm nay của Viên Gia... giá cao mua được món đồ này chỉ chứng minh phong độ của đại gia tộc đệ nhất mà thôi.
Không thể ngờ tới, mọi người đã chọn sự im lặng, sau ba tiếng của người chủ trì bán đấu giá thì Viên Hòa Vĩ đã có được món đồ đó.
Vòng đầu tiên kết thúc, Viên Hòa Vĩ xoay người lại, nói với Dương Thần:
Tôi không hiểu chút nào về đồ cổ, không chừng nhiều người cười tôi cho rằng tôi coi tiền như cỏ rác.
Dương Thần lắc đầu:
Qua nhiều năm thì sẽ đáng giá năm mươi triệu thôi, đem về nhà trưng bày đi!
Ồ! Hay là anh hiểu được nó.
Viên Hòa Vĩ tò mò hỏi.
Lâm Nhược Khê và Dương Tiệp Dư nghi ngờ nhìn Dương Thần.
Dương Thần thản nhiên cười nói:
Trước kia tôi có ở nước ngoài, lúc nào thấy chán thì có nghiên cứu một chút, đủ các trường phái, không học vấn không nghề nghiệp, đó là con người của tôi.
Điều này đương nhiên là giả rồi, Dương Thần biết giá cả của không ít đồ cổ, chỉ là nhiều người đã từng tặng cho hắn không ít gốm hoa Nguyên Thanh, nên bản thân có chút kiến thức về chúng thôi, còn về việc các món đồ đó đang ở đâu thì Dương Thần không quá để ý, nhất định có người giúp hắn thu thập rồi.
Ha ha! Đây không phải là không có học không nghề nghiệp rồi, đều là văn hóa cả.
Viên Hòa Vĩ cười nói:
Không ít người ở đây dựa vào trực giác để kinh doanh rồi phát triển cho đến ngày hôm nay, đến đây để tham gia buổi bán đấu giá này thật sự là dùng tiền mua danh tiếng, bọn họ vẫn hâm mộ cái gọi là “không học vấn không nghề nghiệp”
Trò chuyện một hồi, buổi đấu giá lại tiếp tục.
Món đồ thứ hai, món đồ thứ ba, liên tục được đem ra bán đấu giá.
Món trang sức bằng đá Ru-bi, bức tranh sơn dầu thời trung cổ của phương Tây, cùng với bức thư pháp thời Trung Hoa Hạ cổ đại, không có cái nào là không đáng giá trên mười triệu cả.
Chỉ có điều, sau khi có được món đồ thứ nhất, Viên Hòa Vĩ không ra giá nữa, Lâm Nhược Khê trước sau vẫn im lặng không nói gì, xem như không có gì liên quan tới cô.
Dương Thần cảm thấy nhàm chán, trò vui của người có tiền thật sự rất đơn điệu, số tiền này không biết sẽ đi về đâu, ngoại trừ việc giúp họ vui vẻ trong chốc lát thì chỉ để lại một khoảng không lớn hơn.
Nói khó nghe một chút còn chưa kịp hút một điếu thuốc thơm để được kích thích.
Nhưng mà, khi đến món đồ thứ năm, trong nháy mắt Dương Thần cảm nhận được một chút khác thường.
Chỉ thấy trên màn chiếu lớn xuất hiện một chiếc ly rượu Tiểu Xảo màu vàng nhạt, đây là chiếc ly mang phong cách Gothic, thường dùng để đựng rượu nho.
Ly rượu có hình trụ, miệng ly khá lớn, chân cao, thân của nó mang phong cách cổ xưa, có vài nét vẽ mờ mờ, có một số vết xước của kim loại, nhưng nhìn chung có thể nhận ra, hẳn là có pha thêm vàng trắng và kim loại quý để đúc nên được ly rượu này.
Dương Thần lập tức hiểu ra, thảo nào Thái Ngưng đến đây, thảo nào hắn cảm thấy những người da trắng kia quái lạ đến như vậy.
Theo thông tin trên mạng Inte, xem ra sự tình bên Macedonia là thật, chỉ là không thể nào nghĩ tới, “chén Thánh” trong truyền thuyết này lại xuất hiện tại buổi bán đấu giá từ thiện lần này.
Gần như cùng lúc đó, Dương Thần cảm nhận được một luồng khí lạnh di chuyển trong hội trường, nó như vực sâu mênh mông, Dương Thần lập tức kết luận được thân phận của đám người da trắng đó.
Chậc chậc!
Đúng là một vụ làm ăn lớn, những người như vậy đều đến...
Dương Thần nhủ thầm.
Anh nói cái gì?
Lâm Nhược Khê nghĩ Dương Thần đang nói chuyện với mình, cô nhíu mày nói.
Dương Thần cười hì hì:
Bà xã yêu quý à, cái ly này thật không tồi chút nào đâu, buổi tối uống một ly rượu nho sẽ giúp em ngủ ngon hơn, da dẻ cũng mịn màng hơn, em mua nó về đi.
Muốn mua thì anh tự đi mà mua, lên giá hai triệu đi, dù sao cũng chẳng quý lắm.
Dương Thần lãnh đạm nói.
Dương Thần bĩu môi, hắn làm gì có tiền.
Lúc này người chủ trì buổi bán đấu giá nói:
Thưa các vị, món đồ này cách đây vài ngày có người đã cung cấp cho chúng tôi và yêu cầu giữ bí mật, đó chính là ly rượu thời Tây Nguyên này đây. Có lịch sử lâu đời, nguồn gốc có chút thần bí là đặc điểm nổi bật của nó, danh tiếng của người đó không thể nào tiết lộ, giá khởi điểm của ly rượu này là hai triệu, nhưng giá trị thực của nó khó mà tính toán được, hy vọng mọi người tận dụng thời cơ…
Không đợi ông ta nói xong, một cô gái ngồi ở phía sau hội trường, với mái tóc màu vàng, mắt xanh, mặc bộ lễ phục màu đỏ, dáng người nóng bỏng, nói tiếng hoa không được lưu loát:
Mười triệu!