Lâm Nhược khê không hề sợ hãi và cũng không né tránh mặc dù Hứa Trí Hoành đã chĩa nòng súng vào cô, nhưng trong thâm tâm gã ta cũng không muốn nổ súng ngay lập tức .
Sau phút thần kinh căng thẳng, Dương Thần cũng không lập tức ra tay giải trừ vũ khì trên tay Hứa Trí Hoành, tình hình lúc đó có chút căng thẳng.
Mặc dù đối diện với nòng súng nhưng Lâm Nhược Khê không có một phản ứng gì, ánh mắt cô rất phức tạp, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Dường như cô có vẻ xúc động bởi lời nói điên cuồng của Hứa Trí Hoành.
Sao, cô đã biết sai lầm của mình rồi chứ? Nhưng tất cả đều đã quá muộn, Hứa gia giờ không còn tồn tại nữa rồi, bố mẹ tôi uống thuốc tự sát cũng chính là vì cô. Cô có biết rằng trong thời gian tôi bỏ trốn ra nước ngoài, tôi phải sống trong cảnh như thế nào không. Có cơm ăn, có áo mặc, có nơi để ở, đúng vậy không sai. Nhưng liệu cô có biết rằng trái tim tôi đau như thế nào không, bất kể lúc nào tôi cũng cảm thấy như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim, máu chạy không ngừng. Ánh mắt Hứa Trí Hoành tràn đầy thù hận. Giọng nói rít lên:
Cô cho rằng chỉ có mình tôi hận cô thôi sao, cô nghĩ kĩ lại đi. Để Quốc Tế Ngọc Lôi phát triển đến ngày hôm nay, cô đã hạ được bao nhiêu đối thủ, cô đã hủy diệt biêt bao nhiêu gia đình, cô nghĩ rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho cô hay sao? Hôm nay tôi cho cô trả món nợ này.
- Anh muốn giết tôi?
Lâm Nhược Khê hỏi.
- Giết cô thì cái giá mà cô phải trả là quá rẻ.
Hứa Trí Hoành cười ha hả nói:
- Có lẽ trước khi giết cô chúng tôi phải chơi cô đã, dù gì tôi cũng đã từng có những năm tháng theo đuổi cô.
Lâm Nhược khê không nói gì.
Dường như cô không quan tâm đến tất cả mọi việc, chỉ là không lùi bước nhìn vào Hứa Trí Hoành.
Hứa Trí hoành nhìn thấy ánh mắt ấy, cười với vẻ đầy giận dữ:
- Cô có biết không, chính ánh mắt này, ánh mắt coi thường người khác của cô tôi thực sự rất căm ghét, cô nghĩ rằng cô là nữ thần sao? Cô dựa vào cài gì mà dám nhìn tôi bằng ánh mắt ấy chứ!
Tăng Tâm Lâm vỗ vai Hứa Trí Hoành thở dài nói:
- Hứa thiếu gia, sự việc hôm nay nên bình tĩnh, không cần phải quá kích động như vậy đâu, đợi tôi xử lý xong xuôi mọi việc, người phụ nữ này giao cho anh xử lý.
Nói xong, Tăng Tâm Lâm lấy tập tài liệu từ trong tay một tên tay sai ở phía sau, rồi nói với Lâm Nhược Khê:
- Lâm tổng, trước khi cô bị mọi người dẫn đi, hi vọng cô kiên nhẫn kí hết những tài liệu này, như vậy cũng là tốt cho công ty của cô sau này đấy.
- Cái gì cơ?
Lâm Nhược Khê hỏi.
- Đây là tài liệu chuyển nhượng cổ phần của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, tôi nghĩ rằng cô sắp phải rời xa thế giới này rồi như vậy nên giao cho nhà nước 90% cổ phần của công ty cô, cùng với vài tỷ tài sản của cô như thế thi giao cho tôi có phải sẽ tôt hơn không, tôi nhất định sẽ giúp cô quản lý sự nghiệp mà cô đã gây dựng lên.
Nói xong gã cười ranh mãnh.
Lâm Nhược Khê cười chế nhạo nói:
- Xem ra cuộc sống của anh khó khăn đến thế cơ à, làm như vậy lẽ nào không sợ chịu những tin đồn không hay, đừng bắt ép tôi chuyển nhượng cổ phần cho anh, bởi vì tôi đem thất bại đến cho anh , làm anh mất đi sự ủng hộ của đại gia đình, phải bước đến đường cùng, nên anh mới liên kết với Hứa Trí Hoành đúng không?
Sắc mặt Tăng Tâm Lâm lặng xuống.
- Anh có biết không hả, tôi rất căm ghét loại người như anh, cũng giống như tên họ Hứa, bình thường không hay nói, nhưng lại luôn nghĩ đến gái, lời anh nói khiến tôi thật mất mặt.
Sự thất bại lúc trước của công ty truyền thông Trường Lâm, thực sự đã khiến Tăng Tâm Lâm mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tăng, mặc dù cũng có một vài người bề trên trong nhà họ Tăng rất tín nhiệm gã, nhưng đại đa số đều bắt đầu hoài nghi về gã. Tăng Tâm Lâm không còn một chút hi vọng nào nữa, không còn hi vọng gì về sự ủng hộ của đại gia đình nữa.
Trong lòng đầy oán hận, Tăng Tâm Lâm liền liên lạc với Hứa Trí Hoành ở nước ngoài, cùng Hứa Trí Hoành sau khi lên được kế hoạch báo thù Lâm Nhược Khê và Dương Thần, Tăng Tâm Lâm liên hệ với cục hải quan và các anh em của gã đưa Hứa Trí Hoành về nước.
Sau khi đem số vốn lớn giao cho Tăng Tâm Lâm, gã dựa vào uy lực của Tăng gia bao che thân phận của Hứa Trí Hoành, âm thầm đợi chờ cái ngày hôn nay.
- Tôi thật may mắn, anh không thích tôi. Lâm Nhược Khê nói:
- Nếu anh muốn tôi chuyển nhượng cổ phần và tài sản cho anh,cũng được thôi, nhưng anh phải đáp ứng với tôi một việc.
Tăng Tâm Lâm nhíu mày:
- Nói!
- Các anh hận tôi,thì có thể giết tôi, nhưng không được giết Dương Thần, có giết anh ấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với bọn anh.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Khê, hắn không thể tin được vẻ mặt không chút thay đổi của cô.
Người phụ nữ này, tại sao đến lúc này rồi mà không nghĩ đến việc cứu bản thân mình trước đi!?
Chẳng lẽ cô ta không hận chính hắn đã làm cô tổn thương rất nhiều lần hay sao, lẽ nào cô ta cho qua những việc mà hắn đã giấu diếm cô, lừa dối cô bao nhiêu lần?
- Ha ha,thật là tình nghĩa vợ chồng sâu đậm!
Tăng Tâm Lâm nhìn Dương Thần với ánh măt căm phẫn, nói với Hứa Trí Hoành:
- Hứa thiếu gia, anh thấy thế nào.
Hứa Trí Hoành cười quái dị:
- Hắn cũng chỉ là một tên bán thịt dê xiên nướng, lại còn coi như bảo bối, ha ha, không giết hắn à, cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng phải cho hắn kiếp sau không thể làm đàn ông được nữa...
Mắt Tăng Tâm Lâm mở to trắng dã:
- Một đề nghị không tồi.
- Không được!
Lâm Nhược Khê nóng giận nói:
- Người làm công ty các anh phá sản, làm cho các anh đến bước đường cùng chính là tôi, chứ không phải Dương Thần, nếu như các anh làm hại anh ấy, tôi chết cũng không kí tên vào những tài liệu này.
- Mẹ kiếp, con nhãi ranh thối tha này, không ký tên, chết rồi triện dấu vân tay cũng được thôi!
Hứa Trí Hoành dường như không nhẫn nại được nữa, nhấn cò súng!
- Pằng!
Tiếng súng nổ kinh động trong phòng, Vú Vương đứng bên cạnh Lâm Nhược Khê sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng,viên đạn bay ra không phải là vào trán Lâm Nhược Khê!
Mà thấy chiếc súng nằm trên tay Hứa Trí Hoành bị một lực mạnh đập vào, trong nháy mắt viên đạn bắn lên trần nhà, một vệt sáng hiện lên.
Lâm Nhược Khê nhắm mắt đợi chờ cái chết, cô cũng không nghĩ sự việc lại thay đổi như vậy, đã khiến cô như trong hôn mê, đôi mắt cô mở to hết cỡ.
Thấy Hứa Trí Hoành phẫn nộ nhìn về phía Dương Thần:
- Dương Thần, ngươi nghĩ rằng, nhà ngươi đánh bay súng của ta thì hôm nay các ngươi có thể thoát chết hay sao? Bên ngoài còn có 20 ngưới anh em giết thuê của ta, chúng có thể giết người trong chớp mắt, các ngươi không thoát khỏi tay ta đâu.
- Ngươi cứ thử xem!
Dương Thần điềm nhiên nói.
Hứa Trí Hoành ra lệnh cho đàn em tiến vào.
Mao Cầu đứng cách đấy không xa đã tiến tới, gã ta lúc đó trong bộ dạng đầu tóc bù xù, chiếc áo khoác bên ngoài của gã bẩn thỉu, râu ria rậm rạp.
Diện mạo này thật kinh khủng, thân hình cao lớn, một tên đầy tớ bẩn thỉu, gã rất trung thành với chủ nhân Hứa Trí Hoành, cho dù có chết gã cũng không rời xa Hứa Trí Hoành.
- Mao Cầu, không phải là ngươi luôn luôn muốn đánh nhau với Dương Thần sao, hôm nay trước khi cho nó chết, ta cho phép ngươi hành hạ nó.
Hứa Trí Hoành cười lạnh nhạt nói.
Mao Cầu cười ha hả, nói với Dương Thần:
- Trước đây mày được yên ổn cũng chỉ vì thiếu gia ngăn cản tao, mấy ngày trước tao còn bị hai vợ chồng mày hại đến bước đường cùng, một ngày thật đáng buồn, hôm nay chúng mày đã đến ngày tận thế rồi, tao phải xử lý chúng mày.
Lâm Nhược Khê phục hồi lại tinh thần, cô đã biết lúc nãy là do Dương Thần cứu cô, tâm trạng cô lúc này hết sức phức tạp, thấy Dương Thần đang chuẩn bị đọ sức với Mao Cầu, cô liền kêu lên:
- Không được đánh, gã trước đây là quân binh đặc chủng, anh đánh không lại được gã đâu.
- Hừ, sao lại không thể chứ, muốn chạy cũng không được, lời chúng tao nói hôm nay chúng mày cũng đã rõ.
Hứa Trí Hoành mỉn cười nói.
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê cười, để cho cô cảm thầy yên tâm hơn.
Hôm nay hắn phải làm mọi việc công khai trước người phụ nữ này. Cho dù hai người sau này có ra sao, nếu hắn cứ giấu diếm quá khứ của bản thân thì hắn thấy mình thật sự quá ích kỷ.
Lâm Nhược khê không hiểu được vẻ mặt điềm nhiên như vậy của hắn, tim cô đập loạn lên, mỗi lúc một mạnh hơn, theo linh cảm của cô như sắp có chuyện xảy ra.
Mao Cầu cởi chiếc áo khoác vung lên,bên trong gã mặc chiếc áo lót hiện rõ thân hình vạm vỡ, chuẩn bị tư thế tấn công Dương Thần.
Dương Thần liếc mắt nhìn gã một cái:
- Ngươi tuy rằng hơi lôi thôi một chút, nhưng ngươi đúng là một tên hết sức trung thành với chủ nhân của ngươi. Xem tư thế của ngươi, đúng là một cao thủ, nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta đâu, ta nghĩ ngươi hãy từ bỏ ý định này đi. Ta có thể cho ngươi một con đường sống, để tí nữa còn nhặt xác cậu chủ của ngươi nữa chứ.
Mao Cầu sửng sốt, dường như ngay lập tức bị Dương Thần nhìn thấu mọi việc, gã không ngờ được, nhưng vẫn cười rồi nói:
- Ngươi cũng đã nói rồi đấy thôi, ta là ngươi luôn luôn trung thành với cậu chủ, mạng sống của ta cũng là do cậu chủ ta trao cho ta vậy, nếu hôm nay ta thật sự thua dưới tay ngươi,thì coi như ta bán mạng sống của mình vậy.
- Vậy cũng được!
Dương Thần thở dài nói. Giơ tay trái ra hướng về phía cổ Mao Cầu.
Hắn định tấn công lấy mạng gã luôn, như vậy sẽ giảm bớt được cho gã phải nếm thêm những trận đòn đau khác.
Lâm Nhược Khê và Vú Vương đứng bên cạnh thấy Dương Thần trở thành một con người khác, điềm đạm, chắc chắn, cảm giác ấy khiến hai người đứng im tại chỗ, ánh mắt lờ đờ nhìn Dương Thần, dường như họ cảm thấy Dương Thần trở nên xa lạ trong mắt họ.
Cùng lúc đó, trong nháy mặt Mao Cầu cảm nhận được một lực rất mạnh từ phía Dương Thần, chỉ nghĩ thôi gã cũng thấy khó thở rồi.
Gã lấy hết sức mình để chống trọi với sự tấn công hết sức bình thường của Dương Thần, gã có chút hoảng loạn, định lùi bước.
Tay Dương Thần nhanh như chớp túm cổ Mao Cầu trong lúc gã đang định bỏ chạy.
Hai tay Mao Cầu tấn công đánh vào cánh tay của Dương Thần.
Nhưng, khi tay gã đánh vào tay của Dương Thần, mới giật mình phát hiện cánh tay của Dương Thần cứng chắc như hợp kim, gã bị chính đôi tay của mình phản lại mình một lực, đôi tay Dương Thần không động đậy!
Không thể như vậy được!? Trong thâm tâm gã nghĩ, gã quen Dương Thân cũng đã lâu, vốn dĩ định đùa giỡn với Dương Thần, nhưng bây giờ gã mới nhận ra sự chênh lệch giữa gã và Dương Thần, gã không phải là đối thủ của Dương Thần! Khoảnh khắc ấy, Mao Cầu không còn cơ hội để suy nghĩ thêm gì nữa.
- Rắc…
Dương Thần trong chốc lát bẻ gẫy cổ Mao Cầu, gã đã tắt thở.
Người đàn ông lần đầu tiên gặp đã thề trung thành với Hứa Trí Hoành, đi cũng y bao nhiêu năm nay, đã chết dưới hình thức vừa dễ dàng vừa đơn giản như vậy.
Mao Cầu!?
Hứa Trí Hoành sợ hãi kêu lên, dường như gã không thể tin nổi, tên tay sai trung thành nhất của gã, trong giây lát bị Dương Thần bẻ gãy cổ!
Trước đây Tăng Tâm Lâm cũng là một chiến sĩ đặc chủng ưu tú, vì thế gã cũng biết rõ khả năng của Mao Cầu, cuối cùng gã cũng nhận thức được rằng muốn bắt nạt người khác không phải là điều dễ dàng. Gã nắm tay Hứa Trí Hoành đẩy mạnh ra ngoài, giơ tay ra hiệu hai mươi tên lính giết thuê đang mai phục xung quanh ngôi biệt thử tiến lên hành động. Những tên lính giết thuê dần dần xuất hiện, vác súng tập trung ở cửa! Hai tên bảo kê đứng trước bảo vệ Tăng Tâm Lâm và Hứa Trí Hoành, lo lắng nhìn Dương Thần đứng ở phía bên cửa.
Ở phía trong Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần giết người trong giây lát, mắt trợn trừng không nói lên lời, trước mắt cô Dương Thần hoàn toàn khác lạ, cô cảm thấy dường như mình đang ở một thế giới khác.
Còn Vú Vương khi thấy Dương Thần giết người trong nháy mắt như vậy đã hôn mê bất tỉnh.
- Bắn! Bắn! Lập tức giết thằng nhãi ranh này cho ta.
Lúc này Tăng Tâm Lâm không còn nghĩ đến việc tranh giành tài sản của Lâm Nhược Khê nữa, mà gã muốn giết chết Dương Thần!