Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 329: Máu thù hận.


Nhìn thấy Cửu Vĩ cứ như vậy chết đi Cửu Miêu lập tức tức giận, mà Tokugawa cũng biết tình hình chiến đấu đã không còn con đường nào. Nhìn Bát Nhã và Hồ Ly phía sau quát lớn:

- Muốn sống thì cố hết sức ứng phó.

Bát Nhã và Hồ Ly vẻ mặt đều nghiêm trọng, nghe thấy mệnh lệnh cũng không nhúc nhích, đến Tokugawa cao thủ như vậy cũng là chứng chọi đá, không thể tấn công, bọn họ có thể làm được gì.

Dương Thần bước từng bước đến gần, Tokugawa cuối cùng không thể giữ lại thực lực của mình.

Chỉ thấy y giơ Yêu đao lên, diệu pháp Thôn Chính, dựa vào đôi rồng đã nhiễm máu của Dương Thần lại sống lại lần nữa.

- Có lẽ anh không biết, máu càng mạnh, càng có thể phát huy sức mạnh của Yêu đao. Để anh nếm thử một chút Yêu đao uống máu của anh.

Cả người Tokugawa đầy sát khí, Yêu đao tỏa hào quang một vùng, giống như Địa ngục Tu la, được đầu bạc chiếu rọi rực rỡ.

Dương Thần lẳng lặng nhìn y ngưng tụ hết sát khí, cũng không nhúc nhích.

- Anh sẽ hối hận!

Tokugawa cũng không có bất kỳ hành động nào, chỉ là giơ Yêu đao lên.

Không cần bất kỳ một kỹ xảo gì, với cảnh giới của Tokugawa, đã đạt đến mức tối giản, trực tiếp xuất chiêu, rất có thể bày ra một chiêu hùng mạnh.

Tất cả sát khí đều bị tập hợp lại trong một đao, đôi rồng trên đạo cảm thấy như phát ra tiếng rên, diệu pháp liên hoa kinh mãnh liệt.

Cửu Miêu và hai người của Bát Nhã đứng gần đều biết, đây đã không phải là Yêu đao thôn chính vừa rồi.

Khi Tokugawa đâm đao về phía Dương Thần. Một vệt sáng màu đỏ cao chừng năm mét lướt qua, mang theo tiếng động như sấm, bổ vào đầu Dương Thần.

Bởi vì lưỡi đao quá mức thô bạo hống hách, lại cao năm mét khí mở ra về bốn phía. Ba người đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau.

Ba người chấn động, Tokugawa không ngờ còn ẩn nấp một sát chiêu siêu việt như thế. Mọi người cảm thấy hi vọng, có lẽ… lại có thể giết Dương Thần một lần nữa.

Khi màu đỏ lao xuống, vốn là nóc nhà cũng bổ đôi là, vách tường cũng bị đổ hoàn toàn.

Gian nhà vốn là nhà hàng trăm năm nay của tổ tiên Tokuđã bị Tokugawa chém thành hai nửa không thương tiếc.

Mưa lớn bên ngoài rơi xuống mặt mọi người, đất đá bụi mù.

Vẫn không có động tác gì, cũng không có tiếng gì. Im lặng chơ đợi vệt đỏ rơi xuống Dương Thần. Hắn đột nhiên phát ra tiếng cười nhạo…

Theo tiếng cười nhạo này, khiến mọi người cảm thấy may mắn lại tan biến một lần nữa.

- Sát khí ngưng đao, chiêu này không tồi, đáng tiếc, tôi đã không còn là tôi khi nãy…

Mây dầy đặc, duy nhất chỗ Dương Thần đứng không có một hạt mưa nào. Trêu tức người vừa dùng hết sức mình.

Phía sau Dương Thần, nửa tường phía sau đã sụp xuống, nóc nhà cũng bay mất hơn một nửa, chỉ có duy nhất vị trí của Dương Thần chưa chịu chút ảnh hưởng nào.

Tokugawa mặt xám như tro tàn, hoảng hốt lui mấy bước, vẻ điềm tĩnh ban đầu đã mất. Hiển nhiên không biết làm thế nào.

- Trên, trên, mau lên.

Tokugawa bật người chỉ huy Bát Nhã và Hồ Ly. Lúc này y hận không thể đem toàn bộ hội Bát Kỳ tập trung ở một chỗ. Tuy rằng biết gọi mọi người đến cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ có cao thủ thật sự mới có thể tham dự, nhưng có nhiều người ngăn Dương Thần cũng tốt.



Hồ Ly thấy tình hình không ổn, Tokugawa đã không thể phản kháng, y chỉ có thể chạy trốn mới tốt. Mặc khác phải cố ẩn nấp. Thầm nghĩ Dương Thần chưa chắc có thể bắt được y, huống chi còn có Tokugawa, Cửu Miêu ở đây.

Nghĩ đến đây, Hồ Ly lui một bước, chờ cơ hội, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu.

Gã lại không biết rằng, toàn bộ khu vực này đã nằm trong tay Dương Thần, nghĩ Dương Thần không nhìn thấy.

Không đợi Hồ Ly rời khỏi phòng ở, Dương Thần giơ tay ra phía sau.

Một luồng nội công vô hình nhưng cứng rắn lôi Hồ Ly xuống đất.

- Bịch.

Ly không hiểu tại sao cả người mình bị một luồng khí ngăn lại khó có thể xuyên qua. Cơ thể chấn động mãnh liệt, từ không trung rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Dương Thần đi đến trước mặt y, nhếch mép cười.

- Lúc trước ở Trung Quốc. Tôi thấy không vừa mắt với anh. Khi đó không tiện ra tay. Giờ thì tốt rồi.

Nói xong, cũng không nói thêm một lời nào nữa. Trực tiếp giẫm chân lên người Hồ Ly.

Bởi vì có bước nhảy vọt hơn quá khứ cho nên Dương Thần giết người không có cảm giác gì, ngược lại còn nhìn về phía ba người còn lại.

Tokugawa tay nắm Yêu đao bắt đầu run rẩy, nhìn Dương Thần chăm chú, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ có cận kề cái chết mới có thể làm cho người ta cảm nhận được thế nào là sợ hãi.

Mặc dù cả đời giết người vô số nhưng bây giờ Tokugawa vẫn sợ chết.

Đây không phải là vấn đề có dũng khí hay không có dũng khí, đây là bản năng của con người.

- Bát Nhã, cùng tiến công. Liều chết tấn công.

Tokugawa nhìn Bát Nhã đứng phía sau nói.

Vẻ mặt Bát Nhã lạnh lùng, rút là một đao ngắn đem theo, đưa mắt nhìn:

- Vâng, thưa cha nuôi.

Dương Thần hơi kinh ngạc, không nghĩ Bát Nhã là con nuôi của Tokugawa. Chả trách lần trước đến Trung Quốc, tuy rằng thực lực Thiên Cẩu mạnh nhất, nhưng Bát Nhã lại là người cầm đầu.

- Cửu Miêu, cô cũng đừng mong chạy trốn, cùng lên đi.

Tokugawa nhìn Cửu Miêu đang do dự. Y biết, nếu không nói đến, người đàn bà này có lẽ muốn chạy trốn.

- Hừ,

Cửu Miêu thật sự nghĩ đến việc chạy trốn. Dù sao sức chiến đấu của Dương Thần thật sự quá mạnh, khả năng thắng gần như không có. Nghĩ đến việc chạy trốn không thể, nghe thấy Tokugawa nói, biết chỉ có thể kiên trì chiến đấu.

Tokugawa vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Dương Thần không dám lơi lỏng một giây. Thôn Chính trên tay lại một lần nữa sáng lên ánh hào quang. Chẳng qua lần này y hiển nhiên không còn dùng sát khí múa may. Chỉ có thể vận tỉnh ủy vi, dùng một chút sức còn lại tỏ thái độ chiến đấu.

- Bát Nhã, con tiến công trước đi.

Tokugawa suy nghĩ rất đơn giản, trước tiên để Bát Nhã làm lính hầu. Y và Cửu Miêu đang tìm cơ hội đánh lén. Đây là cơ hội duy nhất của y.

Bát nhã vẻ mặt không hề thay đổi một chút nào, chiếc đao ngắn cũng phát ra ánh hào quang, ngưng tụ sát khí, dùng lực.

- Vụt!



Chỉ nghe được một tiếng xuyên qua không khí, lưỡi đao đột nhiên từ phía sau đâm xuyên qua ngực Tokugawa.

Thay đổi này, tình hình lại một lần nữa trở nên kỳ lạ.

Tokugawa vẫn đang chăm chú nhìn Dương Thần. Cũng không nghĩ đột nhiên bị Bát Nhã đánh lén phía sau, một đao xuyên thấu, máu từ ngực theo lưỡi đao chảy ra.

- Mày…

Tokugawa chậm rãi xoay người, thấy Bát Nhã đã lui đến vài bước, hiển nhiên là đề phòng Tokugawa phản công.

Trong mắt Bát Nhã hiện lên chút khoái chí và hận thù. Khuôn mặt cổ điển lộ ra nét độc địa.

- Thấy lạ sao, tôi đã chờ ngày hôm nay mười năm rồi.

Bát Nhã lạnh lùng nói.

Tokugawa cũng đã già, thân thủ siêu phàm cũng là dựa vào cả đời tích lũy. Lúc này vừa mới tiêu hao một lượng lớn sát khí, lại bị Bát Nhã đâm xuyên vào vị trí trí mạng, trong chớp mắt hiểu ngay, rốt cục không chịu được, ngã xuống đất chết.

Yêu đao Thôn chính cũng theo đó mà rơi xuống đất, ánh hào quang cũng tiêu tan.

Dương Thần cũng không hề nghĩ đến tiết mục con giết cha vừa rồi. Nhưng cũng không quá để ý, cười nhìn Bát Nhã nói:

- Nếu cô cảm thấy giết chết cha nuôi cô tôi sẽ bỏ qua cho cô, cô sai rồi, tôi không phải là người như vậy.

Bát Nhã lắc đầu:

- Minh Vương muốn mạng của tôi, tôi không có lời nào để nói. Tôi chỉ báo thù người giết hại cả nhà tôi. Từ nhỏ làm nhục tôi, không phải vì muốn anh tha thứ.

Dương Thần giật mình, hóa ra là có mối thù sâu nặng, lại còn bị Tokugawa lấy danh nghĩa cha nuôi làm nhục. Nên đã nhân cơ hội báo thù.

Chỉ tiếc Tokugawa thực lực quá mạnh, hôm nay bị Dương Thần làm cho hết cách Bát Nhã mới có cơ hội đánh lén thành công.

Đúng lúc này, Dương Thần di chuyển, đi vào sân nhà qua bức tường đổ.

Cửu Miêu vừa muốn chạy trốn kinh ngạc, vừa thấy Dương Thần và Bát Nhã nói chuyện liền muốn thừa cơ chạy trốn không nghĩ bị Dương Thần ngăn lại.

- Người chị em của cô đã chết, Tokugawa cũng đã chết, tôi thấy cô cũng nên chết đi.

Dương Thần cười, hình như không phải muốn giết người mà muốn đưa người ta đến một nơi khác.

Cửu Miêu kinh hoàng rút lui, không ngừng lắc đầu, cũng không có nổi ý niệm phản kháng trong đầu, xoay người muốn bỏ trốn.

Dương Thần không nói những lời vô nghĩa với cô, xoay người dĩ nhiên là dừng phía trước cô, dùng một chưởng vào đầu vô.

Cả người Cửu Miêu rung lên, lát sau chân tay và ngực phồng lên…

Một tiếng thịch vang lên, máu tươi bắn ra bốn phía, cả người bị Dương Thần đánh vỡ tan.

Cũng không có cách nào, Dương Thần biết Cửu Miêu có năng lực khôi phục rất mạnh. Tuy rằng chết như thế này khó coi nhưng cũng chỉ là dùng nội lực đánh cho dập nát.

Khi Bát Nhã ở trong phòng nhìn thấy cảnh tượng này mặt trắng bệch ra. Cô đã từng giết không ít người, cũng không chịu nổi cách chết như thế này.

Dương Thần cũng không để ý, xoay người bước vào phòng trong. Một hồi cực kỳ nguy hiểm, chiến đấu mãnh liệt, cuối cùng cũng kết thúc, chỉ để lại một người phụ nữ đang run rẩy phía kia.