Ngô Lương Trụ ánh mắt sa sầm đủ để Lâm Nhược Khê lập tức hiểu ra sự việc!
Dương Thần rõ ràng là trong lòng có linh tính điều gì, nên sớm đã phòng bị!
Vừa mới cùng Dương Thần cụng ly, Tiểu Lưu cũng vừa đi tới cửa phòng, đứng
luôn ở đấy chặn lối Lâm Nhược Khê.
Vẻ mặt của hai người còn lại là phó giám đốc và chủ tịch công đoàn cũng đều lộ
rõ thái độ bất mãn, cho rằng chế độ đãi ngộ đối với chức vụ của họ là không tương xứng,
ánh mắt gian tà, tham lam dán chặt vào bộ ngực và khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược
Khê.
- Đại ca, con bé này mới xinh đẹp làm sao, trước khi bỏ trốn chúng tôi còn có thể
chơi đùa một chút với cô em xinh đẹp này. Xong rồi có khi lại không lỡ bỏ đi nữa. Mạnh
Phàm cười gian tà liếm môi nói.
- Hay là trói lại cùng đi với bọn ta cũng được!
Lâm Nhược Khê nghiến răng, trừng mắt nhìn mấy người.
- Bọn họ căn bản không phải là cán bộ của nhà máy, có phải hay không!?
Mấy người trước mặt lộ rõ vẻ thô bỉ, ghê tởm không thể nào là cán bộ tri thức
trong công xưởng được. Trả trách khi nãy hỏi tên Mạnh Phàm kia về mấy khoản nợ hắn lại
tỏ vẻ sững sờ không hiểu gì hết, hóa ra là một tên kế toán giả mạo!
- Bây giờ cô mới phát hiện ra thì đã quá muộn rồi!
Ngô Lương Trụ loạng choạng say đứng dậy, một tay tì vào mép bàn một tay đưa
lên vuốt vuốt tóc Nhược Khê.
- Lâm Nhược Khê, là cô tự mình đến nhé, lẽ ra chúng tôi chỉ muốn tháo chạy thôi
nhưng mà cô đã tự mình dẫn thân đến thì chúng tôi đây cũng không khách sáo nữa.
Lâm Nhược Khê trong lòng cứng rắn, ra sức hích hích Dương Thần ở ngay bên
cạnh, hy vọng Dương Thần có thể tỉnh lại, nhưng dùng sức đẩy một cái, Dương Thần liền
ngã luôn xuống đất, tiếp tục ngủ mê man.
- Vô dụng thôi, hắn đã trúng thuốc mê rồi ít nhất cũng phải ngủ tới vài tiếng đồng
hồ nữa. Lẽ ra người nằm đấy phải là cô, ai mà biết là tên ngốc đó một mực đòi uống rượu
giúp cô, vậy cũng được, các cô ai ngã xuống cũng đều là một việc tốt.
Thấy Ngô Lương Trụ càng tiến sát lại, Lâm Nhược Khê dứt khoát đứng dậy, lùi hai
bước, cảnh giác nhìn gã.
- Ngô Lương trụ, anh dám làm xằng bậy, tôi sẽ khiến cho anh nửa đời sau phải ở
trong tù!
- Ha ha! Ngồi tù?
Ngô Lương Trụ cười gian đạo.
- Đợi anh đây xử lý xong cô em sẽ lập tức dẫn theo các anh em cùng trốn ra nước
ngoài du ngoạn, làm gì còn đợi ở đây cho cô đến em bắt?
- Hoá ra toàn bộ tiền đều là anh nuốt hết...
Lâm Nhược Khê cuối cùng hiểu được vì sao lại thâm hụt tiền lương, thậm chí lợi
nhuận nhiều như vậy cũng không cánh mà bay. Đúng là Ngô Lương Trụ muốn ôm tiền
chạy qua biên giới! Tuy rằng không biết gã muốn đi đâu, nhưng chỉ cần để cho gã trốn đi
trót lọt muốn bắt lại sẽ rất khó.
Huống chi, Ngô Lương Trụ lần này đã sớm có âm mưu chạy trốn, có lẽ đã sớm có
sắp đặt sẵn ở nước ngoài rồi. Gã lẩn trốn như vậy có muốn truy bắt cũng không hề dễ
dàng.
Ngô Lương trụ hừ lạnh nói:
- Nếu như không phải vì con đàn bà thối như cô làm sao tôi phải mạo hiểm ôm
tiền chạy trốn như thế này. Tất cả là do cô!
Chính là báo ứng đó! Cuối cùng cô cũng phải nằm dưới bàn tay của tôi.
Nhìn vào ánh mắt ghê tởm của tên Ngô Lương Trụ Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng
có chút sợ hãi, làm sao mà có thể bình tĩnh được, dù sao Nhược Khê cũng chỉ là một cô gái
trẻ mà thôi. Đối với các hoạt động giao tiếp bên ngoài cô lại càng ít tham gia, lúc này khi
phải đối mặt với bốn tên lưu manh hung hãn hai chân cô dường như muốn sụm xuống.
- Ruốt cuộc tôi đã làm gì nên tội? Tại sao các người lại thù hận tôi như vậy?
Lâm Nhược Khê thật sự không hiểu vì nguyên cớ gì mà Ngô Lương Trụ lại đặc biệt
muốn đối phó với mình. Theo lý thì gã đã chuẩn bị kỹ càng để tháo chạy rồi, đáng ra phải
chạy càng nhanh càng tốt chứ, tại sao khi nghe thấy mình tới đây liền ở lại không đi nữa?
Ngô Lương Trụ trong mắt tràn đầy ngọn lửa thù hận, nhe răng cười độc ác nói:
- Cô còn làm bộ không biết sao? Cô cẩn thận nghĩ lại coi, ba năm trước đây, cô đã
đối xử với gia đình chúng tôi như thế nào?
- Ba năm trước đây?
Lâm Nhược Khê suy nghĩ một lát rồi nhíu mày nói:
- Ba năm trước tôi đã mua lại xưởng may mặc Lương Ngọc của gia đình anh đổi
tên thành Ngọc Bình trực thuộc công ty Ngọc Lôi, lẽ nào đó lại là lí do mà anh hận tôi hay
sao?
- Đồ tiện nữ! Cô thì hiểu cái quái gì?!
Ngô Lương Trụ rít lên:
- Cô có biết là cái công xưởng may mặc Lương Bình ấy là tâm huyết cả đời của
ông nội tôi và các anh em tôi trải qua bao nhiêu cực khổ mới làm nên được! Từ nhỏ tôi đã
chứng kiến cảnh ông nội tôi, cha tôi vì nó mà đau ốm sinh bệnh. Con đường đá trong công
xưởng là do ông nội tôi đích thân cùng các công nhân lên núi lấy đá về xây, hàng cây trong
công xưởng cũng là do tôi và cha tôi trồng. Tất cả! Tất cả những thứ đó đều là tâm huyết
của gia đình tôi!!!
Lúc ông nội tôi qua đời, đã đặc biệt giao nó cho tôi, dặn tôi nhất định phải giữ gìn
cho tốt cho cái sản nghiệp này, nhất định không được để xảy ra bất kỳ sơ suất nào…
Từ trước tới nay tôi chuyên tâm làm việc cũng vì muốn cái công xưởng này có thể
tiếp tục tồn tại, không thể phụ lại sự vất vả của tổ tiên hai đời.
Ba năm trước, đang lúc kinh tế khó khăn, tôi bất đắc dĩ phải vay ngân hàng mấy
triệu đồng, chỉ là muốn quay vòng tài chính tiếp tục duy trì phát triển.
Nhưng mà cô? Đường đường là tổng giám đốc của công ty quốc tế Ngọc Lôi lại đi
lợi dụng mối quan hệ với các lãnh đạo địa phương, lại còn thông đồng với giám đốc ngân
hàng tăng áp lực đối với các khoản nợ, ép tôi phải đem công xưởng sát nhập với các công
xưởng cấp thấp của Ngọc Lôi.
Ngọc Lôi cần phát triển tại sao không tự dựa vào khả năng của chính công xưởng
mình mà lại dã tâm chiếm đoạt tâm huyết ba đời nhà chúng tôi?
Lẽ nào lương tâm của cô bị chó tha mất rồi? Cô có biết rằng chỉ vì bọn lãnh đạo
đều muốn nịnh bợ cô mà đến cả chủ tịch thị trấn, cả các cán bộ đảng viên đều tới tận nhà
gây áp lực ép cha tôi phải ra quyết định phải sát nhập công xưởng vào Ngọc Lôi?
Cha tôi năm đó cũng không ngờ là bị ép tới mức tức quá sinh bệnh mà chết, lúc
lâm chung ông còn dặn tôi nhất định không được tính toán với cô nữa, nói tôi không thể
đấu lại cô. Đúng! Tôi đấu không lại cô, cái xã hội này thật ai có tiền người ấy là đại gia.
Ngọc Lôi của các cô chỉ muốn đầu tư, chỉ muốn bành trướng, đừng nói là các thành phần
nhỏ bé như chúng tôi ngay cả các cán bộ thành ủy Trung Hải vẫn phải phần nào dè chừng
sắc mặt của các người.
Vậy thì sao? Cô bất quá cũng chỉ là một kẻ lòng lang dạ thú không có tính người!
Ngô Lương Trụ mắng chửi đến nỗi đỏ mặt tía tai, rồi lại chuyển sang cười lạnh:
- Tôi nhầm, cô xinh đẹp như thế này, thế nào mà làm cầm thú được… cứ như bây
giờ cũng tốt, ba năm nay, tôi đã ra sức tìm cách cắt xén hơn phân nửa số tiền được cấp,
nay đang lúc tình hình xấu đi, số tiền này cũng đủ để tôi chạy ra nước ngoài sống nửa đời
còn lại tiêu pha hưởng thụ. Cô đã làm cho Ngô gia chúng tôi khuynh gia bại sản, chả khác
gì chó rơi xuống nước phải quỳ dưới chân cô xin tha mạng, kết quả bây giờ cô lại phải nằm
trong tay tôi?
Lâm Nhược Khê nghe đến đó, tâm trạng đã bình tĩnh hơn phân nửa, vẻ mặt có
phần thương cảm.
- Những việc anh nói, cũng không hoàn toàn là như vậy…
Lâm Nhược Khê nói:
- Đối với cái chết của cha anh tôi rất lấy làm tiếc, nhưng anh dù có tin hay không
cũng được, năm đó tôi quyết định thu hồi công xưởng của nhà anh cũng vì cảm thấy việc
kinh doanh tư nhân nhỏ lẻ như thế sẽ dẫn đến ngưng trệ không phát triển được, chi bằng
sát nhập vào Ngọc Lôi, hoạt động dưới sự quản lý của chúng tôi.
Hơn nữa công xưởng của nhà anh tự mình hoạt động độc lập không những lãng
phí nguyên liệu mà hiệu suất lại không cao, nếu như chỉ đứng một mình thì khả năng bị
đóng cửa vì vỡ nợ là rất cao.
Tôi chỉ là muốn bỏ tiền ra đầu tư vào đó, không ngờ chỉ vì mấy câu nói đó mà bên
lãnh đạo ngân hàng lại làm như vậy với các anh. Quả thật đấy không phải là chủ ý của tôi,
tôi không cưỡng ép gì, sai sót của bọn họ tôi cũng không hề hay biết.
- Hừ, cô đừng có mà có mà chối quanh nữa, suy cho cùng cũng tại cô, mấy tên
cẩu quan đó mới biết đường đối phó với chúng tôi.
Ngô Lương Trụ oán hận nói.
- Nhưng anh cũng thấy là hai năm nay chả phải là công xưởng rất phát triển hay
sao, nhờ vào các hoạch định của tôi mà công nhân của công xưởng tăng thêm năm sáu
lần, vốn dĩ các anh một năm lợi nhuận chỉ có vài triệu đồng, bây giờ doanh thu có thể tăng
thêm mấy lần, hơn nữa Ngọc Bình đã là một công xưởng may mặc lớn nhất cái thị trấn
này, như vậy không phải là không phụ lòng tổ tiên nhà anh rồi hay sao?
Lâm Nhược Khê nói.
Ngô Lương Trụ ha ha cười lớn:
- Cô ngu thật hay giả vờ ngu vậy? Công ty may mặc Ngọc Bình… Cái mà tôi cần,
cha tôi, ông tôi cần chính là xưởng may Lương Ngọc! thuộc sở hữu của gia đình mình, cái
chúng tôi cần là sự tôn nghiêm của mình, chứ không phải là mấy thứ máy móc sắt thép
hỗn tạp đó, không phải là cái công xưởng ngổn ngang như thế! Cô có biết khi phải tận mắt
chứng kiến cảnh cha ruột mình phải quỳ xuống dưới chân giám đốc ngân hàng van xin tâm
trạng đứa con này là như nào không? Kẻ vô tình máu lạnh như cô chỉ biết khoa trương,
Tiện nữ chỉ biết kiếm tiền như cô có hiểu được hay không?
Nghe gã nói nói một tràng dài, Lâm Nhược Khê khuôn mặt lạnh tanh, hai mắt mở
to, không nói được nửa lời, xem ra những lời tưởng như hoang đường như này lại có thể
khiến cô bối rối không biết phải phản bác như thế nào.