Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 391: Uy phong của chủ thần


Cảnh tượng kì lạ này, giờ chẳng còn ai thưởng thức, vì đám người của Thái Ngưng đã chạy khỏi căn cứ địa, chỉ còn lại Dương Thần và Ares, cùng với Lâm Chí Quốc đang hôn mê trong căn cứ địa rộng lớn.

Ares cười khẩy nói:

- Không tồi, khiến tao cảm thấy hứng thú hơn, sử dụng Không Gian Gấp Khúc rất là có tài tình.

- Mới dùng lần thứ 2, nhưng, những thứ này thật ra không có cách nói quen thuộc hay là lạ lẵm, mà chỉ là như vậy thôi.

Dương Thần nói.

- Nếu đã như vậy.

Ares liếm môi, rất là hào hứng, nói:

- Thì chúng ta bắt đầu…

Dương Thần nhìn vào màn hình lớn đang chiếu trên tháp cao trước, thấy 2 tên chiến sĩ Bão Cát trong đó không chút động đậy, chỉ ôm lấy cục đá thần, mới yên tâm quay lại nói với Ares:

- Sẽ không đột nhiên cho thuộc hạ của mày giết người nhà của tao khi chúng ta đánh được 1 nửa chứ.

Ares cười khẩy nói:

- Mày coi tao là đám ngu đần kia sao? Trong từ điển của Ares này, từ trước đến giờ không có từ “uy hiếp”, món đồ mà tao muốn có, thì tao sẽ dùng sức mạnh để đoạt lấy, tao muốn lấy đá thần, không ai ngăn cản được tao, hôm nay, chỉ là tiễn mày đi luân hồi, tiễn mày xong, tao sẽ đem đá thần về Trung Đông.

Dương Thần bĩu môi.

- Hình như không phải vậy, 5 trăm năm trước, Athéna tiễn mày 1 lần, sau đó không lâu, cổ cũng đã “luân hồi”, giờ mày đã tỉnh lại, không chừng cổ cũng lặng lẽ tỉnh lại rồi, nếu chẳng may cổ lại đến để giành giật với mày nữa thì sao?

- Hừ, con tiện nhân đó, mày tưởng tao sợ nó sao? Nó chẳng qua dùng “Dự Ngôn Thuật” của nó, chiếm lấy thế thượng phong mà thôi, nếu xét về sức chiến đấu, vốn không phải là đối thủ của tao.

Ares gào thét nói.

- Chuyện của bọn mày ta không biết, nhưng, đá thần bị Chiến Thần điên cuồng như mày lấy đi, chắc chắn không phải là chuyện tốt, chủ thần khác mặc kệ bọn mày, là vì bọn họ không thể nào đánh lại bọn mày, tao thì lại không cảm thấy như vậy, tao sẽ tiếp mày mấy chiêu, không chừng sau đó, mày lại đồng ý tiếp tục để đá thần ở chỗ của tao đó.

Dương Thần tự tin cười nói.

- Ha ha, mày thực sự nghĩ rằng, dựa vào tên tuổi “giết thần” của mày, thì có thể ngang hàng với tao sao? Đừng tưởng tao không biết, lão già Hardies đó chỉ là chán sống rồi, nên tự bỏ đi “chức thần” của mình, gã là tự sát, tuyệt đối không phải bị mày giết chết.

Ares nói.

- Có ngang hàng không, không phải mày định đoạt, muốn đánh thì đánh, sao mày còn nói nhảm hơn cả tao nữa, có phải gã chiến thần như mày đã bị rỉ sét vì ngủ 5 trăm năm không?

Dương Thần cười chọc tức.

Ares nổi giận đùng đùng, không thèm nói thêm lời nào, 2 mắt nhìn thằng vào Dương Thần, gào thét 1 tiếng, nguyên cái căn cứ mẫu hạm rộng vài chục ngàn mét vuông trong lòng núi, đều bị chấn động.

Những tấm thép trông vô cùng kiên cố, đều bắt đầu xuất hiện vét nứt, mặt đất cũng trở nên rạn nứt.



Dương Thần nhíu mày, lách mình từ chỗ đứng di chuyển hơn trăm mét.

Chỗ đứng lúc đầu, chính là nơi Dương Thần lách người tránh ra không nháy mắt, 3 cây cọc bằng kim loại và đá hoa cương như bụi măng nhọn bén lồi thẳng lên mặt đất mấy chục mét, như kiến trúc kỳ quan đột ngột mọc lên từ mặt đất.

- Cừ lắm, vừa mở màn đã chơi sau lưng rồi.

Dương Thần mỉm cười, di chuyển 1 vòng với tốc độ vừa phải.

Mỗi lần Dương Thần di chuyển đến 1 chỗ, thì có đủ loại tường đá rắn chắc mọc lên từ mặt đất, hoặc là những tảng đá khổng lồ rơi xuống từ trên đầu.

Dương Thần cũng không rãnh rỗi chỉ lo né tránh, cũng dùng phương pháp gấp lại và làm đứt không gian, khiến cho đủ loại đá và kim loại ở trên đỉnh và mặt đất của căn cứ địa biến thành vũ khí của hắn, như đang biểu diễn ảo thuật, không ngừng biết thành biến thành đủ loại vật thể to lớn đùng vào nhau.

Bức tường làm bằng tảng đá và thép kim loại đó, ít nhất cũng nặng vài chục tấn, nếu người thường bị đánh trúng, thì sẽ biến thành đống thịt vụn ngay tức khắc, trọng lượng cả ngàn ký, nhưng trong cuộc chiến của 2 người, lại dường như nhẹ tựa lông hồng.

- Chỗ này nhỏ quá, ra ngoài đánh đi.

Ares hô lớn, cả căn cứ địa dường như là không gian kiên cố không thể phá hủy, bỗng rạn nứt từ chính giữa rồi gãy làm 2.

- Rất đúng ý của tao.

Dương Thần liếc mắt nhìn lên tháp cao, Lâm Chí Quốc vẫn hôn mê ở đó, chợt lóe lên 1 suy nghĩ, 2 cánh cửa bằng thép đã được kê ngang trên đầu của Lâm Chí Quốc, tạo ra tác dụng bảo hộ.

Kế tiếp, Dương Thần và Ares cùng bay đến nơi không gian rộng lớn, làm cho căn cứ địa vốn đã bị nứt là đôi, lại bị nứt thêm 1 lần nữa.

Cũng lúc đó, ở cảng biển hơn 1 dặm, 3 người đã chạy thoát là Vân Miểu sư thái, Thái Ngưng, Ngọc Ki Tử, lại ngẩn người nhìn tình hình của căn cứ địa bí mật.

Bọn họ không dám tin, từ chỗ vách núi phía trước, kéo dài đến đầu kia của quả núi, lại bị 1 luồng sức mạnh cổ quái, cắt ra làm 4 mảnh.

Tiếp theo, vô số đá sỏi, đất cát và cây cỏ đều biến thành mảnh vụn, chìm nghỉm vào những con sóng thủy triều mãnh liệt.

Bọn họ đứng cách xa đến như vậy, cũng có thể nghe thấy tiếng va chạm ầm ầm như long trời lở đất.

Phải biết, bên trong căn cứ địa mẫu hạm được xây bằng cách đổ bê-tông cứng! Nhưng lại chỉ vì cuộc chiến của 2 người đó, đã bị dánh vỡ thành 4 miếng dễ như ăn cháo, mà toàn bộ còn bị nát bấy nữa chứ?

Đám người Thái Ngưng cuối cùng cũng hiểu, vì sao “Chư Thần Minh Ước” giới hạn chủ thần, không được “gỡ bỏ phong ấn” với người không phải cấp thần, luồng sức mạnh đó, phải chăng nên tồn tại trên thế gian này?

Nếu chỗ của bọn họ không phải là trong lòng đất, mà là 1 chiếc hàng không mẫu hạm, vậy thì không phải mẫu hạm sẽ bị hủy bỏ luôn sao?

Thậm chí, nếu chủ thần trong thành phố, trong đám người, cắt vụn cả không gian, chưa kể rất nhiều người sẽ vô cớ biết mất, cả thành phố sẽ bị phát hủy hoàn toàn, cũng chỉ trong tích tắc mà thôi.

- Đây… đây chính là cảnh tiên phật chiến đấu trong truyền thuyết…

Ngọc Ki Tử lẩm bẩm.

- May mà mẫu hạm của chúng ta không có ở đây, nếu không, cho dù có chắc chắn hơn, cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Thái Ngưng nói.



Vân Miểu sư thái chợt nhớ Lâm Chí Quốc còn ở chỗ đó.

- Tiêu rồi, tôi phải đi cứu ổng.

Vân Miểu sư thái vội vàng bay người về hướng căn cứ địa, cho dù có cãi cọ ra sao, ổng cũng là chồng của cổ.

Thái Ngưng và Ngọc Ki Tử nhìn nhau, dĩ nhiên không thể bỏ mặc, vội vàng chạy theo.

Trên biển rộng, trăng sáng trên bầu trời, gió lạnh thấu xương, không thấy đám mây nào.

Biển cả màu đen sẫm cuốn lấy thủy triều cuồn cuộn ngất trời, trên mặt biển, ở chỗ cách đó hơn trăm km, 2 bóng người đứng trên không trung, chính là Dương Thần và Ares.

Cả 2 đều có thể vận dụng Bình Hành Không Gian, nắm bắt phương pháp không gian, tự nhiên, đứng yên giữa không trung, lại có vẻ rất là ung dung dễ dàng.

Chỉ là, cả 2 đều nắm rõ tình hình của không gian, giống như muốn đối phó với bọn Brahma, tùy ý phá nát không gian, khiến cho đối thủ phải tan nát theo, hoặc là bóp méo, cắt đứt đối thủ, là chuyện không thể nào, việc có thể làm, chỉ là làm cho phương pháp không gian va chạm vào nhau không tạo ra gió, làm tiền đề tiêu diệc đối thủ, buộc đối thủ phải luân hồi tái sinh, hoặc là phá hủy triệt để thần thức của đối thủ, nhưng đó là điều khó thực hiện được.

Đúng vậy, 2 người đã phá hủy căn cứ địa trong lòng đất, đánh đến nỗi trời đất u ám, khí thế chiến đấu thực sự chỉ chiếm phần nhỏ trong đó, phần lớn là so tài về cách vận dụng phương pháp không gian của đối phương, phải chăng có sơ hở, để có thể làm bàn đạp cho cuộc chiến về sau mà thôi.

- Xem ra, mày thực sự đã kế thừa sự lĩnh ngộ về pháp trắc của lão Hardies, nhưng, Hardies già không phải là đối thủ của tao, mày cũng sẽ không phải.

Ares vừa nói dứt lời, cả cơ thể liền dùng phương pháp gấp không gian, trong nháy mắt gấp đến trước mặt Dương Thần.

1 quả đấm có tính chất đập tan không gian chợt đánh vào bụng của Dương Thần.

Dương Thần 1 tay chụp lấy, làm cho không gian bị vỡ nát đông lại trong nháy mắt, đồng thời 1 tay đỡ nắm đấm của Ares, dùng con dao của mình, chém vào cổ của Ares.

Ares khom người, rút lại nắm đấm, né tránh cú chém bằng dao xem ra rất bình thường của Dương Thần.

Chỉ là, Ares nén được cú chém, nhưng lại không né biển cả phía dưới, chỉ thấy 1 cái rãnh biển sâu mấy chục trượng, kéo dài trăm trượng bỗng dưng xuất hiện ở giữa biển, chính là con dao đó của Dương Thần có tính “cắt đứt không gian”, tạo nên sự hủy diệt.

Ares dĩ nhiên cũng không khách sáo, tung mấy chưởng liên tục, nhanh như tia chớp, tuy trông có vẻ chỉ là chiêu thức bình thường, với tốc độ cực nhanh, nhưng lại ẩn chứa trong đó vô số không gian pháp tắc, chỉ cần đối phó không cẩn thận, thì dễ dàng tan thành tro bụi.

Dương Thần tiếp từng chiêu 1, vừa không ngừng giữ thăng bằng không gian xung quanh người, vừa phá vỡ hiệu quả là kẻ thù dùng không gian pháp trắc tạo ra, và tìm cơ hội đánh trả bất cứ lúc nào.

Không gian pháp tắc của 2 người va chạm, tuy rằng tạm thời không thể làm nhau bị thương, nhưng vận dụng vô số pháp tắc, làm cho ở phía dưới bị cắt thành nhiều rãnh biển, thủy triều, dòng nước hỗn loạn vô cùng.

Nước biển dường như bị trút ra, tạo ra vô vàng cơ sóng lớn, khí thế cuồn cuộn, lập tức hình thành cơn sóng lớn dâng trào như cơn sóng thần, đánh vào cảng biển.

Dương Thần và Ares thì không rảnh để lo cảnh tượng tàn phá khủng khiếp mà bọn họ đối đầu nhau tạo thành, tiếp tục lần lượt sử dụng không gian pháp tắc, xoay vòng vòng trên không trung.

Còn Vân Miểu sư thái, và Thái Ngưng, Ngọc Ki Tử đang theo sau, đã trở lại gần chỗ căn cứ địa, vừa lúc cơn sóng như sóng thần ập đến, nhất thời sợ hãi không biết chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn từ xa, họ tuy thấy tình hình chiến đấu kinh khủng, sức tàn phá kinh người, nhưng cũng chịu đựng nổi, không ngờ khi đến gần hơn, mới cảm thấy cái gì gọi là long trời lở đất, luồng sức mạnh như phá hủy trời đất.

May mà khinh công của 3 người rất khá, lúc nhìn thấy sóng thần sắp ập đến, đã tránh khỏi nơi đó, nên không bị cuốn đi, mà chỉ bị ướt như chuột lột thôi.

Khi 3 người vào bên trong của căn cứ địa, chỗ đó đã trở nên đổ nát cực kỳ, hoàn toàn nhìn không ra đây là nơi này còn chỗ nào nguyên vẹn như trước, tìm kỹ mới tìm thấy chỗ mà Lâm Chí Quốc ngồi, chỉ là… trước đó không hề thấy Áo Xám, nhưng lúc này lại xuất hiện bên người của Lâm Chí Quốc.