Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 398: Kết bè ức hiếp tôi


Không bao lâu kể từ khi lái xe ra khỏi nhà, Dương Thần phát hiện đèn báo xăng chiếc BMW của mình phát sáng.

Lúc lái xe đến cây xăng đổ đầy xăng và nhân viên thối tiền lại thì Dương Thần bỗng nhiên nghĩ tới tiền mình tiêu, xe mình ngồi, nhà mình ở những thứ này đều là của Lâm Nhược Khê.

Lúc trước hắn nửa muốn nửa không muốn kết hôn cùng người con gái đó, vốn dĩ do quan hệ trong hợp đồng, nghĩ mình cũng bị xem là món hàng được người ta thuê mà thôi, hắn cũng không để ý cho lắm.

Nhưng cho tới ngày hôm nay, hắn đã định cùng người con gái đó đi tiếp con đường sau này, toàn dùng đồ của người ta, có vẻ không hay cho lắm.

Không phải do Dương Thần cảm thấy mất thể diện, cũng không sợ người khác nói hắn ngồi mát ăn bát vàng, từ lâu hắn đã không để ý đến những chuyện đó, chỉ có điều hắn không để ý, còn Lâm Nhược Khê thì sao?

Từ trước tới nay đều hi vọng mình sẽ nổi bật xuất chúng, không phải là cảm thấy mình không chịu thua kém sao?

Tuy rằng gần đây bộ mặt thật của hắn đã lộ ra và Lâm Nhược Khê cũng đã không còn thúc giục những chuyện linh tinh công việc của hắn như trước đây nữa, nhưng nếu người ngoài biết mối quan hệ đó thì chắc hẳn sẽ có chút ý kiến.

Ý thức được mình từ trước đến nay đều được người ta bảo bọc, Dương Thần dở khóc dở cười, mặc dù không phải là chủ ý của mình nhưng thật sự không chỉ đồ dùng, ăn uống, nhà ở đều là của Lâm Nhược Khê mà hắn còn luôn khiến cô ấy tức giận, thật sự có lỗi với người ta.

Hay là thương lượng với lão Ron kia, đào lên vài món đồ tốt tặng để bà xã vui?

Dương Thần vừa lái xe vừa suy nghĩ nhưng càng nghĩ thì càng cảm thấy mấy món đồ đó cũng không có giá trị lắm, Lâm Nhược Khê vốn không thiếu tiền, mặc dù không được coi là người giàu nhất nhì thế giới nhưng tiền tiêu cả đời cũng không hết.

Thay vì đưa cho cô ấy vài món báu vật cổ quái, không có tác dụng gì, nên làm chút chuyện khiến cô ấy thoải mái vui vẻ, chẳng hạn như đạt được một số thành tích trong công việc, hay là sau này đêm không về cũng sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.

Đầu Dương Thần lại càng rối tung hơn, cảm thấy áy náy rồi lái xe về trụ sở Ngọc Lôi.

Vì là đêm giao thừa nên trong công ty cũng chỉ có một số người làm, Dương Thần liền đi lên tầng cao nhất của tòa cao ốc, bỗng giật mình khi không thấy ai quen, không gặp một ai.

Hắn đến trước cửa văn phòng Lâm Nhược Khê rồi gõ cửa, nhưng phát hiện không có động tĩnh gì cả.

- Vơ… Chủ tịch Lâm... Tôi là Dương Thần, mở cửa đi!

Dương Thần la lớn.

Bên trong vẫn im lặng.

Dương Thần nhíu mày, đang muốn mở cửa thì nghe được tiếng bước chân ở đằng sau.

Quay đầu lại nhìn, là một đôi nam nữ đang vừa đi vừa cười.

Người phụ nữ là trợ lý của Lâm Nhược Khê, bị Dương Thần trêu đùa bằng cái tên “Sân bay” chính là Ngô Nguyệt, người kia hình như đã gặp vài lần, nhưng Dương Thần không nhớ rõ lắm, tên đó rốt cuộc là ai, trông khoảng ba lăm ba sáu tuổi nhưng khuôn mặt tuấn tú, nho nhã khiến người ta không thể có ác cảm với gã được.

- Sao anh lại ở đây?

Ngô Nguyệt nhìn thấy Dương Thần, cảnh giác nhìn hắn, giống như Dương Thần tới đây ăn cắp cái gì vậy.

Dương Thần buồn bực:

- Hai người có thể ở đây, tại sao tôi lại không được?

- Hừ, lén lén lút lút, cứ tưởng Chủ tịch cho anh làm Giám đốc thì anh sẽ có dáng vẻ cao quý, tại sao vẫn mang bộ dạng của kẻ lưu manh khiến người ta chán ghét vậy?

Ngô Nguyệt khinh thường nói.

- Em à, người này là ai?

Tên trung niên nho nhã kia nhìn Dương Thần bằng ánh mắt tò mò, hỏi Ngô Nguyệt một cách thân thiết.

Ngô Nguyệt hiếm khi đỏ mặt, cảnh lạ muôn đời này khiến Dương Thần ngẩn ngơ.



- Người này là Giám đốc của công ty giải trí, tên là Dương Thần, không phải là người tốt đâu.

Ngô Nguyệt nói nhỏ nhẹ.

Người đàn ông đó giật mình, sau đó cười với Dương Thần.

- Chào anh, từ lâu đã nghe nói cấp dưới của Chủ tịch Lâm gồm hai người tài giỏi là Trưởng ban Mạc và Giám đốc Lâm, lúc trước có gặp Trưởng ban Mạc vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp Giám đốc Lâm, rất hân hạnh, rất hân hạnh!

Dương Thần bắt tay gã, hơi nhíu mày:

- Ông nịnh bợ nhiều như vậy làm gì, ông là ai?

- Hừ! Một chút lễ phép cũng không có.

Ngô Nguyệt khó chịu nói:

- Đây là ông Lý Minh Hòa, được tập đoàn Mộ Vân đưa sang nhận chức Phó chủ tịch công ty chúng ta.

Dương Thần giật mình, lần trước có gặp Lâm Nhược Khê tại công ty, không phải nói là đi đón Phó Chủ tịch mà tập đoàn Mộ Vân đưa tới sao? Bề ngoài giống như chuyên gia liên hệ phụ trách thị trường vật liệu, không ngờ trẻ trung như vậy, lại còn không già giống như trong tưởng tượng.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Nguyệt, lại nhìn thấy Lý Minh Hòa lễ độ khiêm tốn như vậy, Dương Thần hiểu rõ nhưng không muốn nói thêm, hắn tiếp tục mở cửa văn phòng Chủ tịch.

- Này, anh làm gì vậy? Ai cho anh tùy tiện vào?

Ngô Nguyệt chắn ngang trước mặt Dương Thần, giống như con bò mẹ che chở cho đứa con vậy.

- Tôi tìm Chủ tịch Lâm, hình như điều này không liên quan đến cô.

Dương Thần bĩu môi nói.

Ngô Nguyệt nhíu mày:

- Chủ tịch Lâm đến tòa nhà Ngọc Tông thị sát rồi, anh muốn tìm thì tới đó mà tìm, văn phòng Chủ tịch là nơi anh có thể tùy tiện bước vào à?

- Tòa nhà Ngọc Tông?

Dương Thần ngây người, hắn biết tòa nhà đó, đó cũng chính là tòa bách hóa tổng hợp chuyên bán đồ đắt tiền thuộc công ty Ngọc Lôi, được gọi là Ngọc Tông là bởi vì nơi đây bán rất nhiều đồ bằng ngọc cao cấp của Myanmar, những thứ trị giá bạc triệu cũng được giao dịch và trưng bày tại đây.

- Cô không gạt tôi chứ? Vậy tại sao các người lại tới đây?

Dương Thần nhìn Ngô Nguyệt bằng ánh mắt hoài nghi.

Ngô Nguyệt trừng mắt, căm giận nói:

- Lừa anh làm gì? Tuy rằng tôi rất ghét anh nhưng tôi cũng không có ý lừa anh, lúc nãy Chủ tịch Lâm có ghé qua đây và hỏi tôi tình hình tiêu thụ cuối năm, cô ấy tự mình đi khảo sát, điều này rất kỳ lạ sao?

Lý Minh Hòa nói thêm:

- Không sai đâu! Nguyệt không hề lừa ngài, Giám đốc Lâm à, Tổng giám đốc Lâm thật sự đã đi đến tòa nhà Ngọc Tông, hồi nãy tôi có thấy cô ấy, khoảng thời gian cuối năm đối với nhiều công ty đều là mùa mua sắm, Ngọc Lôi cũng không ngoại lệ, một người lãnh đạo đầy trách nhiệm như Tổng giám đốc Lâm, tự mình đi khảo sát cũng là chuyện bình thường.

Dương Thần suy nghĩ nên hay không nên gọi điện thoại cho Lâm Nhược Khê, nhưng gọi rồi cũng không biết nói gì với cô ấy, vì thế hắn đứng ở ngoài cửa, cẩn thận cảm nhận tình hình trong văn phòng, rõ ràng là không có ai, hắn mới tin lời nói của hai người đó.

Suy nghĩ lại, Dương Thần hỏi:

- Tại sao các người không vào? Không phải nói Tổng giám đốc Lâm không có ở bên trong sao?

Ngô Nguyệt hừ lạnh nói:



- Phó tổng giám đốc Lý phải đi kiểm tra một số tài liệu, Tổng giám đốc Lâm đã đồng ý và dặn tôi chỉ dẫn mình ông ấy vào thôi.

Dương Thần cười giả tạo:

- Kỳ nghỉ lớn như vầy mà người trợ lý như cô lại đi làm, đến công ty kiểm tra tài liệu cùng Phó tổng giám đốc đốc, đừng vất vả như vậy, mệt mỏi sẽ tổn hại cho sức khỏe...

Nhìn Dương Thần nở nụ cười không có ý tốt, Ngô Nguyệt có chút không rõ. Lý Minh Hòa tất nhiên là người từng trải, nhưng không nhiều lời, chỉ cười hiền hòa mà thôi.

Dương Thần không phản ứng với những biểu hiện của bọn họ, hắn ngay lập tức đi xuống lầu dưới.

Khi lái xe đến tòa nhà Ngọc Tông, các tiệm bách hóa ven đường đều đang triển khai một số hoạt động khuyến mãi, đám người huyên náo, dòng xe ồn ào khiến Dương Thần cảm nhận được không khí đón Tết, nếu đến Ngọc Tông, Lâm Nhược Khê lại đi thị sát ở chỗ khác, lúc đó phải là sao đây?

Vướng phải nạn kẹt xe thê thảm, đi một mạch đến giữa trưa, Dương Thần mới tới được Ngọc Tông, lái xe vào bãi giữ xe theo sự hướng dẫn, hắn thở dài.

Trước đây ở nước ngoài, hắn chưa từng thấy hiện tượng người ta tập trung đông đúc tại thành phố, cho dù là New York ở Mỹ cũng không thấy xe chạy trên đường.

Bãi giữ xe của tòa nhà Ngọc Tông không có nhiều xe cho lắm, dù sao số lượng người có thể tới đây mua sắm cũng có hạn, trong bãi giữ xe lớn như vậy, phóng tầm mắt cũng chỉ có không quá một trăm chiếc xe Limousine.

Dương Thần vừa mới tìm chỗ dừng xe thì nhìn thấy cách đó không xa đã thấy chiếc Bentley màu đỏ.

Đó không phải là xe của Lâm Nhược Khê sao? Xem ra còn chưa đi.

Dương Thần nhìn xung quanh, đang định đi thang máy để lêu lầu trên thì không ngờ, chỗ thang máy đúng lúc có người, người đi xuống chính là Lâm Nhược Khê mà hắn đang tìm.

Buổi sáng khi ra khỏi nhà mặc chiếc váy công sở chuyên nghiệp, mái tóc Lâm Nhược Khê vốn tuyệt đẹp nhưng hơi rối, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên, giống như là tốn rất nhiều sức lực.

Lại nhìn thấy trên hai tay cô đang mang năm sáu túi giấy lớn, chắc là do mang chúng đi qua nhiều nơi nên mới như vậy.

Lâm Nhược Khê đi ra thang máy, đang định trở ra xe thì bỗng Dương Thần xuất hiện trước mặt, hắn đang cười hì hì, nhìn chằm chằm vào cô.

Dương Thần có thể không cười sao? Trên tay Lâm Nhược Khê là bộ đồ đàn ông hiệu Versace và Baab, những thứ này nếu là người thường mua có lẽ sẽ xót của cả ngày mất, ai lại dám nhặt bừa như mua rau giống Lâm Nhược Khê chứ.

Vốn dĩ sáng nay, Quách Tuyết Hoa có tùy tiện nói ra một câu nhưng không cố ý, cũng không nghĩ Lâm Nhược Khê thật sự mua đồ Tết cho hắn, làm cho Dương Thần vô cùng cảm động, lại nhìn khuôn mặt trắng mịn của Lâm Nhược Khê càng làm cho cô thêm đáng yêu.

Lâm Nhược Khê bỗng giật mình, giấu những thứ đang cầm trên tay vào trong người nhưng túi vừa nhiều lại vừa lớn, không thể giấu được, cô cúi đầu thẹn thùng, vội vàng trở ra xe.

- Cần gì phải trốn tránh, không phải là mua quần áo giúp anh à?

Dương Thần mỉm cười đi về phía trước.

Lâm Nhược Khê cắn răng, không lên tiếng rồi mở thùng sau xe, nhét mấy cái gói vào trong.

- Đi tới công ty tìm em, Ngô Nguyệt nói em đã đi thị sát, không ngờ em yêu của anh lại đi mua đồ cho ông xã mình, ai da, cứ tưởng em giận rồi, ai biết em vẫn nghe lời mẹ đi mua quần áo, chi bằng thưởng cho em, ôm một cái nha?

Dương Thần cười đùa nói.

Lâm Nhược Khê lập tức tránh né, bởi vì lúc đi đường đã tốn khá nhiều sức lực, cô thở hổn hển, nhưng vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị trừng mắt nhìn Dương Thần:

- Anh thử bước lên xem!

Động tác của Dương Thần cứng ngắc, cười dịu dàng:

- Không ôm nữa, không ôm nữa, anh chỉ là muốn cảm ơn em, em xem, những gì anh ăn, anh mặc, anh ở đều là của em, đồ Tết cũng nhờ em chuẩn bị, điều này không cảm động sao, anh muốn làm một điều gì đó vì em.

Lâm Nhược Khê cười lạnh, giống như là nghe thấy việc không có gì thú vị:

- Cảm động? Cảm ơn sao? Chỉ cần mẹ con anh đừng kết bè kết phái ăn hiếp tôi là tôi cám ơn lắm rồi!