Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 417: Đều hồi hộp


Đại chủ tịch Lâm đột nhiên “ân sủng” đã khiến Dương Thần giật mình, một câu “em cũng đi”, trực tiếp khiến Dương Thần choáng váng.

Lưu Minh Ngọc đối diện thấy Dương Thần trợn to mắt, vẻ mặt không hiểu ra sao, di động rơi trên mặt đất, không khỏi hoài nghi Dương Thần có trúng tà hay không?

- Anh có việc gì không?

Lưu Minh Ngọc thân thiết hỏi.

Dương Thần nhặt lấy di động trên mặt đất lên, khoát tay ra hiệu mình không có việc gì, hướng đầu kia Lâm Nhược Khê tiếp tục nói:

- Vậy, bà xã, bảo bối ơi, em hôm nay thân thể có phải không thoải mái? Không giống em!

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:

- Em quan tâm cuộc sống của công nhân viên chứng, cùng công nhân tham gia một số hoạt động, không được sao? Hay là nói, anh không hề muốn cho em thấy vài thứ?

Dương Thần vội cãi lại:

- Tuyệt đối không có, em đi anh vui mừng còn không kịp nữa là!

Dương Thần cười khổ.

- Vậy quyết định rồi, tan tầm anh đón em, em sẽ gọi điện cho anh.

Lâm Nhược Khê nói xong, trực tiếp tắt máy.

Tan tầm đón cô? Vậy chẳng phải là muốn cho những người khác biết họ đi cùng nhau? Chẳng lẽ muốn công bố quan hệ?

Dương Thần suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp, cũng không biết ý tưởng cụ thể của Lâm Nhược Khê là gì, nhưng với bản thân Dương Thần mà nói, hết thảy đều không sao cả, chỉ cần Lâm Nhược Khê không sợ phiền toái, hắn cũng không có gì che giấu.

- Bà xã anh mang thai?

Lưu Minh Ngọc đột nhiên tò mò hỏi.

Dương Thần cười cứng:

- Sao lại mang thai, ai nói thế!

- Vậy sao anh hỏi cô ấy thân thể có phải không thoải mái không?

Lưu Minh Ngọc cười giảo hoạt.

Dương Thần cảm thấy đối với người phụ nữ của mình không có gì giấu diếm, sớm muộn gì cũng được biết, vì thế nói:

- Bà xã anh nói, cũng muốn tham gia buổi gặp gỡ đêm nay, đến lúc đó, em có thể gặp chính thất thần bí kia.

Lưu Minh Ngọc tươi cười tiêu tan, lo lắng nói:

- Vậy... em có cần chuẩn bị một chút không?

- Chuẩn bị gì?

- Chuẩn bị cái lễ gặp mặt, hoặc là... hoặc là bà xã của anh, cô ấy thích cái gì?

Lưu Minh Ngọc nhỏ giọng hỏi.

Dương Thần cười quái dị nói:

- Cũng không phải tiểu thiếp đi gặp chính thất trong xã hội cũ, em sao lại có bộ dáng sợ hãi như vậy!

- Em có thể không sợ hãi sao? Anh tính tình nóng nảy chíp bông như vậy không sao cả, nhưng em kỳ thật vẫn khá lo lắng, mọi người không vui, anh chịu tội, em cũng chịu tội, hơn nữa vốn chính là em chen chân, em đương nhiên không có lý rồi.

- Không cần chuẩn bị cái gì, chờ em thấy cô ấy, em sẽ hiểu, chuẩn bị cái gì đều không có ý nghĩa.

Dương Thần nói.

Không phải vậy sao, công việc là do người ta giao, tiền lương cũng do người ta phát, chuẩn bị cái gì chẳng khác nào hoàn lại cho người ta.

Lưu Minh Ngọc cũng không biết có nghe vào hay không, bản thân trầm tư, cũng không đáp lại Dương Thần.

Dương Thần thấy Lưu Minh Ngọc tâm tư đè nặng đã không còn ý làm chuyện khác, cũng rất tức thời đi ra khỏi văn phòng.

Buổi chiều đảo mắt liền trôi qua, tới giờ tan tầm, Dương Thần đúng giờ lái xe đến chỗ hẹn cùng Lâm Nhược Khê.



Vừa dừng xe lại, liền nhìn thấy Lâm Nhược Khê một thân mặc áo khoác lông ngắn màu rám nắng, váy ngắn dày màu đen, phối hợp với bít tất dài tơ tằm, trong tay mang theo một túi nhỏ màu cà phê đang từ từ đi tới.

Trong ngày thường thoạt nhìn Lâm Nhược Khê nghiêm nghị lạnh lùng, cách ăn mặc lúc này thoạt nhìn trẻ trung gợi cảm hơn rất nhiều.

Đương nhiên, đánh giá đơn giản như vậy cũng chỉ là Dương Thần giống như thói quen suy nghĩ của người đàn ông khi thấy bà xã của mình, nếu là người đàn ông tầm thường thấy cảnh tượng này, tất nhiên sẽ ngơ ngẩn một hồi lâu mới đem ánh mắt chuyển đi được.

- Không tồi không tồi, còn biết thay cách ăn mặc phù hợp buổi tối gặp gỡ, bảo bối Nhược Khê của anh cũng không phải cái gì cũng không biết!

Dương Thần khen ngợi nói.

Lâm Nhược Khê dường như bị đâm đúng chỗ đau, cắn môi dưới, vừa ngồi vào trong xe, vừa nhẹ giọng nói:

- Là hỏi Thiện Ny nên mặc thế nào, cô ấy nói cho em biết nên mặc như vậy.

Vẻ mặt Dương Thần cứng đờ, trách không được Lâm Nhược Khê đột nhiên có cách ăn mặc chưa từng thấy bao giờ, hóa ra là trưng cầu ý kiến Mạc Thiện Ny.

Nói như vậy, Mạc Thiện Ny đã biết mình sẽ mang theo Lâm Nhược Khê đến, như vậy có thể hay không, đem quan hệ giữa mình và Lâm Nhược Khê nói cho Lưu Minh Ngọc?

Nghĩ đến đêm nay hai tình nhân sẽ cùng ở một chỗ với vợ mình, Dương Thần không khỏi trong lòng thiếu tự tin.

Địa điểm gặp gỡ được chọn là Tử Nguyệt Hiên ở Trung Hải tương đối nổi tiếng, là một hộp đêm xa hoa, tập hợp các loại phương tiện giải trí, có thể làm karaoke, cũng có thể thành nhà hàng đêm, bao hàm hương vị toàn diện.

Sau khi đưa xe cho bồi bàn, Dương Thần cùng Lâm Nhược Khê song song đi vào đại sảnh hộp đêm ánh sáng u ám.

Vì thời gian không còn sớm nên đã có không ít khách, nhân viên phục vụ qua lại không ngớt, ân cần đưa hai người Dương Thần tới phòng lớn tốt nhất.

Mà trước lúc Dương Thần và Lâm Nhược Khê đến, trong phòng riêng lớn đã náo nhiệt tiến hành các loại thảo luận, phần lớn đều xung quanh tin tức Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc mang đến – Lâm tổng không ngờ cũng muốn tham gia buổi gặp gỡ đêm nay?

Đối với viên chức trẻ tuổi của ban Quan hệ xã hội và bộ Tài chính mà nói, trong ngày thường nhìn thấy Lâm Nhược Khê cũng không dám ngẩng đầu đưa mắt nhìn, giống như nữ thần băng sơn, dường như chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể không tôn trọng.

Mà hiện giờ, bọn họ cảm thấy nữ thần không ngờ giáng lâm đến bên bọn họ, cùng bọn họ ngồi một chỗ liên hoan,điều này làm bọn họ sao có thể không mừng rỡ như điên, mà lại vừa mừng vừa lo?

- Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, tôi vốn đang muốn ca hát, tôi lo ngồi gần Lâm tổng, liền sợ hãi há mồm cũng không hát được.

Một nữ Quan hệ xã hội thẹn thùng nói.

Chàng trai bộ Tài chính cười ha hả nói:

- Chúng ta gọi Lâm tổng hát cho chúng ta nghe, tôi thật sự hiếu kỳ Lâm tổng ca hát như thế nào?

- Cẩn thận làm Lâm tổng tức giận, giảm tiền lương của anh.

Một người phụ nữ nói.

- Dù là bảo tôi lấy ít một tháng tiền lương, cũng muốn nghe Lâm tổng hát...

Lúc này cửa bị bên ngoài đẩy ra, Dương Thần đi trước mỉm cười vào phòng, theo sau, bóng dáng thướt tha của Lâm Nhược Khê mới bước tới.

Trong phòng riêng lớn, mười mấy người nam nữ trẻ tuổi lập tức trầm mặc đến mức cái kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, nhìn thẳng chằm chằm Lâm Nhược Khê một thân trang phục gợi cảm, dung nhan nữ thần mơ hồ, giờ phút này nhìn rõ làm bọn họ không thể tưởng tượng.

- Lâm...Chào Lâm tổng!

Một nam viên chức nhìn thấy Lâm Nhược Khê, vẫn hồi hộp, thẳng nghiêm cúi đầu.

Mấy viên chức khác đều cố nhịn cười, nhưng vẫn hướng Lâm Nhược Khê chào hỏi.

Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc đang ngồi một bên thì thầm nói chuyện, thấy Lâm Nhược Khê đến, Mạc Thiện Ny rất tự nhiên hướng Lâm Nhược Khê nháy mắt mấy cái, Lưu Minh Ngọc không dám nhìn thẳng ánh mắt Lâm Nhược Khê, dường như chột dạ cái gì.

Dương Thần nhìn thấy cảnh này, lập tức xác định, lúc trước Lưu Minh Ngọc chưabiết quan hệ vợ chồng giữa mình và Lâm Nhược Khê, phỏng chừng sẽ dọa cô.

Lâm Nhược Khê lúc đầu có chút khẩn trương, nhưng đến đây thấy nhóm người so với cô còn hồi hộp hơn, liền bình thường trở lại, thản nhiên cười nói:

- Đều ngồi xuống đi, tôi hôm nay chính là đến xem, không phải đến giám sát cái gì.

- Không nghe thấy cho mọi người ngồi xuống sao?

Lúc này mọi người mới chú ý đến Dương Thần bước vào cửa trước, tò mò nghĩ, vì sao tổng giám đốc Dương và Lâm tổng đến cùng nhau?

Tuy nhiên, vấn đề như vậy hiển nhiên không có người nghiên cứu sâu, không ai tin tưởng, Dương Thần chính là chồng của Lâm Nhược Khê, nhiều lắm liền bát quái một chút, có phải hay không hai người có quan hệ lén lút thôi.

Vài viên chức tránh ra nhường một chỗ trống, để Lâm Nhược Khê ngồi giữa mọi người, cạnh Mạc Thiện Ny, Dương Thần không có đãi ngộ tốt như vậy, ngồi trên một cái ghế nhỏ bên cạnh, bốc hạt hướng dương, rất có hứng thú nhìn mấy viên chức đang xum xoe bên Lâm Nhược Khê.



Giờ phút này Lưu Minh Ngọc đang hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thần, sau đó lại lộ ra bộ dáng uất ức.

Dương Thần nghĩ rằng ánh mắt phụ nữ thật có thể biết nói, Lưu Minh Ngọc nhìn mình liếc một cái như vậy, ngay lập tức khiến mình cảm thấy ngượng ngùng, giấu diếm người ta lâu như vậy, hóa ra bà xã của mình lại chính là người lãnh đạo trực tiếp của cô.

- Mọi người đừng vòng quanh Lâm tổng nữa, mọi người tới đây là vui vẻ liên hoan, không phải đến vuốt mông ngựa, nhanh lên bắt đầu hát thôi, bạn nhảy nhanh đi bạn nhảy.

Mạc Thiện Ny chỉ huy vài cấp dưới.

Vài người trẻ tuổi vây quanh Lâm Nhược Khê lập tức ngượng ngùng cười, cổ vũ mãi có người bắt đầu hát, vài cô bé ban Quan hệ xã hội trong lòng vui vẻ cũng theo âm nhạc đứng lên nhảy theo nhịp.

Lưu Minh Ngọc thấy mọi người không chú ý, vươn bàn tay dài nhỏ trắng nõn nhéo trên đùi Dương Thần một cái, nói âm thanh chỉ có Dương Thần nghe được :

- Anh là đồ tồi, sao không nói sớm, giấu diếm tôi lâu như vậy, tôi cảm thấy rất mất mặt.

- Có gì mất mặt, em cũng không hỏi anh bà xã của anh rốt cuộc là ai mà!

Dương Thần bất đắc dĩ nói.

Mặt Lưu Minh Ngọc mang theo thần sắc chua xót:

- Nhưng Lâm tổng cô ấy nhất định biết em với anh ở cùng một chỗ... Cả ngày trước mắt cô ây lắc lư, tôi bây giờ nghĩ lại thật mất mặt.

Dương Thần giơ tay cầm bàn tay có chút lạnh lẽo của Lưu Minh Ngọc, Lưu Minh Ngọc lạnh lẽo run rẩy, khẩn trương nhìn về phía chỗ ngồi Lâm Nhược Khê, thấy Lâm Nhược Khê không nhìn qua, mới không giãy ra khỏi tay Dương Thần.

- Không cần run sợ trong lòng như thế, anh nếu dám đưa Lâm Nhược Khê đến đây, sẽ không sợ cô ấy với em đối diện, em là người phụ nữ của anh, đây là sự thật không thể thay đổi.

Dương Thần an ủi nói.

Tuy rằng cảm giác nói như vậy có chút có lỗi với Lâm Nhược Khê, nhưng để điều tiết quan hệ giữa các hồng nhan tri kỷ của mình, đành phải hi sinh một chút địa vị của Lâm Nhược Khê, cùng lắm thì chính mình thương yêu cô, đùa cô vui vẻ nhiều hơn, Dương Thần hổ thẹn nghĩ.

- Ai...

Lưu Minh Ngọc bỗng nhiên buông một tiếng thở dài, lộ ra vẻ thê lương nói:

- Nói thật, em có suy nghĩ, có thể có cơ hội hay không, làm được bà xã thật sự của anh, sau đó anh sẽ cưới em... tuy rằng biết đó là mơ mộng hão huyền, có thể hiện tại là tốt lắm rồi, em cảm thấy không chỉ có em, có lẽ Thiện Ny cũng vì nguyên nhân này, hoàn toàn không trông cậy vào anh có thể sửa được tính lăng nhăng.

Dương Thần lơ đễnh mỉm cười, hắn biết rõ, Lưu Minh Ngọc giống rất nhiều công nhân của Ngọc Lôi, có ý nghĩ tôn sùng Lâm Nhược Khê, cho nên nói ra như vậy cũng bình thường.

Lúc này vài người trẻ tuổi đã theo bài hát “giải thoát”, tình cảm nồng nàn hát lên bài hát tiếng Anh “home”, mấy nam viên chức giọng không tồi, thay nhau mỗi người hát vài câu, nhưng muôn hình muôn dạng, mang chút bộ dáng tang thương.

Khi Microphone đến Dương Thần bên này, nhóm công nhân tràn đầy chờ mong chờ Dương Thần hát vài câu, Dương Thần không từ chối, ca khúc được yêu thích trong nước Hoa Hạ hắn không hát được, nhưng hát ca khúc nước ngoài hắn là chuyên gia.

"another summerday have and gone a arisorrome

But i wanna go home...

Uhm home..."

Sau khi lưu loát hát hết vài câu, Dương Thần chuẩn bị đưa microphone truyền đi, nhưng vài viên chức nghe thấy giọng Dương Thần hơi khàn khàn hát lên tiếng ca thuần khiết, đều mãnh liệt yêu cầu Dương Thần tiếp tục hát.

Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc đều cổ vũ nhiệt tình vỗ tay cho Dương Thần.

Nhưng thật ra Lâm Nhược Khê ngồi trên sô pha, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.

Nguyên nhân cô tới đây ban đầu, ngoại trừ muốn cùng nhóm công nhân giao lưu thêm, chủ yếu vẫn là lo lắng những tình nhân của Dương Thần sẽ liên kết lại, Mạc Thiện Ny tốt xấu cũng chính là bạn bí mật của mình, nếu cùng Lưu Minh Ngọc thân thiết quá, đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt, cho nên, cô cần thời điểm thích hợp lộ diện, đồng thời, cũng có thể tạo áp lực cho Dương Thần, khiến hắn đừng quá phong lưu.

Nhưng cho tới bây giờ, Lâm Nhược Khê mới phát hiện một thất sách lớn – cô, không am hiểu ca hát, hơn nữa, tiếng hát cực độ khiêu chiến sức chịu đựng của con người tuy rằng lúc trước có cùng Dương Thần học một chút, nhưng cuối cùng vì động tác “gấu trúc đối chọi ” rất ngốc, Lâm Nhược Khê bỏ dở giữa chừng.

Mắt thấy tiếng hát Dương Thần được một trận hoan hô, gần như mỗi người ở đấy đều đã hát, Lâm Nhược Khê biết, rất khả năng sẽ bị mọi người yêu cầu mình hát...

Lâm Nhược Khê tuy rằng không nghĩ thừa nhận, nhưng nhất định phải hiểu được, nếu chính mình ca hát, một đời thanh danh toàn bộ quét hết, về sau trước mặt công nhân, làm sao còn ngẩng đầu lên được?

Tính tình Lâm Nhược Khê tuy đạm bạc, nhưng không có nghĩ là không biết xấu hổ, kiêu ngạo của phụ nữ cô cũng không thể mất.

Đang lúc Lâm Nhược Khê đứng ngồi không yên, Lưu Minh Ngọc rời khỏi chỗ ngồi, đinh đi ra cửa đi toilet, chẳng qua vì không dám đối mặt Lâm Nhược Khê, lúc đi ra đều cúi đầu.

Trước mắt Lâm Nhược Khê sáng ngời, vội nói:

- Ai, Minh Ngọc, em đi toilet, tôi cũng đi.

Không đợi Lưu Minh Ngọc đáp lại, Lâm Nhược Khê xông pha đi trước ra khỏi phòng riêng.

Lưu Minh Ngọc cho là Lâm Nhược Khê cố ý tìm cơ hội, để mình ra ngoài nói chuyện, trong lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh, quay đầu thở phì phì trừng mắt nhìn Dương Thần, mới bước chân đi ra khỏi phòng.