Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 428: Danh tiếng


Vào tờ mờ sáng hôm sau, thị trường chứng khoán Nasda của Mỹ cuối cùng cũng chốt phiên.

Quốc Tế Ngọc Lôi rơi vào tình huống vô cùng khó khăn, cuối cùng nhờ có sự nỗ lực hết sức của nhóm Athéna đã cứu lại tình hình nên mới không bị mất trắng.

Cho dù ai cũng hiểu được rằng khi phiên giao dịch của một ngày mới lại bắt đầu, Ngọc Lôi sẽ lại gặp phải những khó khăn ngày càng chồng chất, nếu như Ngọc Lôi không thể có đủ tiền để tiếp tục chiến đấu thì khoảng cách từ đây đến sự sụp đổ của hệ thống phòng ngự chỉ còn trong gang tấc.

Chiến trường này đang diễn ra một cuộc đấu tranh về tài chính không hề vương màu khói súng, kỳ thực tất cả cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Trong căn phòng của tổng thống tại một khách sạn năm sao ở thành phố Trung Hải, khung cửa sổ rộng lớn sáng ngời có thể nhìn thấy mặt trời hồng đang dần nhô lên trong màn sương mù dày đặc.

Ánh sáng vui vẻ ấm áp chan hòa dần dần bao trùm lên không khí đang dần tấp nập của thành phố.

Một ông già râu tóc bạc phơ, tinh thần sảng khoái đang mặc bộ pijama màu trắng đứng trước cửa sổ, có vẻ như ông đã hoàn thành xong một bài kungfu từ lâu.

Ông quay người lại, ngồi xuống bên chiếc bàn kính trắng, trên bàn đã đặt sẵn một đĩa hoa quả tươi và cốc sữa nóng hổi cùng vài lát bánh mỳ nướng bơ tỏi.

Không để ông lão kịp cầm lát bánh mỳ lên thì bên ngoài có tiếng người nói:

- Lão gia, ông Cao đã đến rồi ạ.

Ông lão cau mày, có vẻ không hài lòng với người đã làm gián đoạn bữa sáng của ông, tuy vậy ông vẫn nói:

- Bảo anh ta vào đi!

Cửa được mở ra, một người đàn ông mặc vest, chân đi giày da tướng mạo đường hoàng bước vào trong phòng, trên mặt mang sẵn một nụ cười nịnh bợ, cúi người chào ông lão kia xong rồi mới cười nói:

- Làm phiền bữa sáng của bác Mậu rồi, Quốc Hùng thật sự không nên làm thế, ngày mai nhất định sẽ tới muộn hơn một chút vậy.

Ông già vừa bị gọi là bác Mậu đặt bánh mỳ xuống, hai tay đỡ ghế, nhìn Cao Quốc Hùng với vẻ mặt không rõ là có đang cười hay không:

- Có vẻ như có tin vui sao?

Mắt Cao Quốc Hùng ánh lên một tia lửa đằng đằng sát khí:

- Đúng thế ạ, thị trường chứng khoán vừa mới chốt phiên, đội cao thủ Đông Nam Á mà chúng ta mời đến hoàn toàn chiếm thế chủ động, hiện tại Ngọc Lôi đã thua ít nhất là ba tỷ rồi.

- Đánh phủ đầu để Ngọc Lôi không kịp trở tay, chiến tích này cũng vẫn chưa là gì cả.

Ông già nói mà như lẩm bẩm một mình:

- Cái quan trọng là còn phải xem tình hình tài chính hai ngày tiếp theo nữa, lại có cả sự phối hợp bên Malaysia các anh thì dám đảm bảo chắc thắng, hôm nay Ngọc Lôi lại chịu thêm nhiều áp lực nữa về tài chính, họ khó mà vay được tiền của ngân hàng… Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chuyện con bé Lâm Nhược Khê nhận thua cũng chỉ còn là chuyện một sớm một chiều nữa thôi.

- Bác Mậu thần thông quảng đại mới là điều chủ yếu, nếu không Cao Quốc Hùng tôi đây còn bị con tiện nhân Lâm Nhược Khê làm hại ngồi tù mạt kiếp, hơn nữa nếu cứ coi như tôi có chạy chọt đủ tiền thì cũng khó mà địch nổi thương hiệu chữ vàng của Ngọc Lôi.

Mắt Cao Quốc Hùng toát lên một vẻ tàn nhẫn, gã nói:

- Bác Mậu yên tâm, dù hiện nay Lâm Nhược Khê cũng đang có phương án kinh doanh thì cũng khó để lật lại thế cờ, thêm nữa chúng ta không chỉ có kế hoạch trên thị trường chứng khoán mà phải lật lại cả những thương hiệu thấp cấp, có lẽ Lâm Nhược Khê sẽ không chịu nổi việc chúng ta sắp cho Ngọc Lôi nổ tung.

- Cậu… Suy nghĩ của cậu xấu xa thật đấy.

Lão Mậu nhếch mép cười lạnh lùng cau mày nhìn tập tài liệu in đặt trên bàn nói bằng giọng cảm thán:

- Không ngờ Lâm Nhược Khê lại rơi vào cảnh này, cậu có thể nghĩ đến những tài liệu này cũng coi như có chút bản lĩnh đấy, mấy thứ này bình thường có lẽ cũng không có mấy tác dụng, nhưng bây giờ thì nó có thể giáng cho cô ta một đòn chí mạng đây.

Khóe miệng Cao Quốc Hùng nhếch lên một nụ cười hiểm ác, trong lòng gã đang nghĩ thầm: Lâm Nhược Khê, trước đây cô dám làm nhục tôi, giờ tôi bắt cô phải trả bằng hết cho những nỗi khổ cô đã gây ra cho tôi…

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng của vệ sỹ thông báo:

- Lão gia, công tử Ninh Quốc Đống của Ninh gia muốn gặp ạ.

- Ninh Quốc Đống ư?

Mắt ông già họ Mậu ánh lên một chút hồ nghi:

- Mời cậu ta vào.

Ninh Quốc Đống mặc bộ vest Versace thời thượng, sắc mặt hiền lành tuấn tú từ từ bước vào phòng, không hề liếc nhìn Cao Quốc Hùng đang đứng một bên như không muốn lãng phí ánh mắt của mình.



- Mậu Công, thật là bất ngờ, đột nhiên lại từ Yến Kinh đến Trung Hải, còn gây ra bao nhiêu náo động lớn như thế kia đấy.

Ninh Quốc Đống cười hiểm.

Ngón tay già nua của ông già gõ gõ mấy nhịp lên chiếc ghế mình đang ngồi:

- Tiểu tử họ Ninh, tôi rất tò mò, lão gia của nhà họ Ninh không có biểu hiện gì, tại sao hãy còn sớm mà cậu đã phát hiện ra vấn đề, chuyện gì đã xảy ra thế?

- Đơn giản thôi.

Ninh Quốc Đống chọn một quả chuối từ trong chiếc bàn tròn, lên tiếng như đang nói với chính mình:

- May sao mấy ngày nay tôi lại có hứng thú với Lâm Nhược Khê của Quốc Tế Ngọc Lôi, bởi vậy mà tôi quan tâm đến tất cả những việc có liên quan đến cô ấy, cuộc cạnh tranh trên thị trường tài chính đêm qua vừa mới xảy ra tôi đã sai người đi điều tra rồi, tình hình cụ thể thì sáng sớm này đã có người báo lại, là do những thủ hạ của Mậu Công làm sao? …. Ồ, còn có cả một lũ ô hợp nữa.

Sau đó tôi lại điều tra tại sao Mậu Công lại làm như thế thì phát hiện ra Lâm Nhược Khê có mối hận thì sâu sắc với gia tộc của ngài, Mậu Công, dù có nói thế nào thì ông cũng là bề trên, không nên ức hiếp một người con gái yếu đuối như thế.

- Không nói tào lao với cậu, cậu và bố cậu thật giống nhau.

Mậu Công lắc đầu nói:

- Nói đi, mục đích cậu đến đây là gì?

Ninh Quốc Đống cắn một miếng chuối tiêu cười ha ha nói:

- Thật ra cũng chẳng có gì, chuyện này nói lớn cũng không phải là lớn, nhỏ cũng không phải nhỏ, Ngọc Lôi bị ép đến mức không gượng dậy nổi cũng vì không có hậu thuẫn chính trị, các ngân hàng đều chịu tác động của ngài. Mậu Công biết rõ là nếu có so sánh thì sĩ diện của Ninh gia cũng vẫn còn lớn mà.

Mắt lão già sáng rực:

- Vậy thì sao nào?

- Đối với tôi, Ngọc Lôi nằm trong tay ai đều là chuyện không có liên quan.

Ninh Quốc Đống bước thong thả vài bước rồi nói tiếp:

- Bây giờ tôi chỉ cần một người phụ nữ đến làm thiếu phụ nhà họ Ninh là được, tôi không thể Lâm Nhược Khê xảy ra sơ suất gì, nhưng cũng phải để cho cô ta thần phục tôi.

Mậu Công im lặng một lát rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Cao Quốc Hùng vẫn đang đứng ở một bên.

Cao Quốc Hùng không nghi ngờ y lại được nhắc đến trong câu chuyện, ngoan ngoãn chạy đi lấy tập tài liệu cho Ninh Quốc Đống.

Ninh Quốc Đống tiện tay đón lấy tập tài liệu, vừa lướt qua một lượt thì trong đầu đã hiện lên một vài những nghi ngờ, cuối cùng lại giật mình.

Mậu Công híp mắt lại nói:

- Nếu không có thứ này thì tôi cũng không lặn lội đường xa từ Yến Kinh đến Trung Hải làm gì, tôi chắc chắn mình có thể thắng nên đến luôn Trung Hải, định chiến thắng trực tiếp luôn, nhưng nếu cậu đã để ý đến cô ta thì nhường lại cho cậu, đến lúc đó quyền sinh tử của cô ta là thuộc về cậu.

Hai tay của Ninh Quốc Đống run rẩy khẽ mở tập giấy.



Phía cổ thành phía Tây Trung Hải, bên một con đường nhỏ ven sông tĩnh lặng là một dãy biệt thự có lẽ được xây từ đầu năm ngoái.

Phía ngoài biệt thự là lan can bằng sắt tây được uốn lượn hình hoa lá, hình chạm trổ cũng là hình các loài hoa, phía bên trong các lan can lại là các bụi cây, ở một vài bị cây còn nở vài đóa hoa nhỏ màu đỏ, kéo dài vào tận trong là đám cỏ vừa mới xanh trở lại với những cây cảnh và hoa.

Trong số các biệt thự có một ngôi có sân nhìn ra phía bờ sông, Quách Tuyết Hoa vừa mới chuyển đến đây đêm qua, trời vừa sáng bà đã tỉnh giấc cầm kéo đi sửa sang đám hoa cỏ trong sân.

Tuy trong biệt thự có người chuyên dọn dẹp nhưng dường như họ chẳng hề động chạm đến đám cỏ cây bên ngoài, còn có vú Vương và Trinh Tú đang làm món canh để ăn sáng trong bếp, Quách Tuyết Hoa bỗng trở nên bận rộn và hoạt động một chút.

Đi đến chỗ con đường giáp ngôi biệt thự, Quách Tuyết Hoa nhìn thấy trong sân biệt thự bên cạnh cũng có một cô gái trẻ đang cúi người tưới nước cho mấy khóm hoa.

Cô gái kia chắc vào khoảng 23, 24 tuổi, nước da trắng nõn nà, mái tóc dài lượn sóng, ánh mắt long lanh hồn nhiên, thân hình đầy đặn thấp thoáng trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng căng tròn mơ hồ sau lớp áo.

Quách Tuyết Hoa nhìn thấy cô gái trẻ trung căng tràn sức sống mà như cảm nhận được cả hơi thở cô gái ấy, không kìm nổi cứ đứng ngắm nghía thêm một lúc.

Lúc này, cô gái kia dường như cảm thấy có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt Quách Tuyết Hoa.

Một khuôn mặt không trang điểm nhã nhặn thanh tú, dáng vẻ có nét uyển chuyển, quyến rũ, đôi mắt mơ màng như đang nhìn về nơi xa xăm.

Thật là một cô gái xinh đẹp, trong lòng Quách Tuyết Hoa thầm buông một tiếng thở dài, cô cười thân thiện:



- Chào!

Cô gái kia dường như có chút hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép cúi người:

- Chào bác ạ.

- Chúng tôi vừa mới đến đây, sau này là hàng xóm rồi.

Quách Tuyết Hoa cười nói.

Cô gái như bừng tỉnh, nói to rõ ràng:

- Thực ra cháu cũng mới chuyển đến đây thôi, đây là nhà cũ của cháu nhưng lâu rồi không ở đây, đợt này mới tìm được người ở cùng nên mới chuyển về đây.

- Thế à, xem ra chúng ta có duyên đấy.

Quách Tuyết Hoa khẽ cười, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt vui thích, không hiểu sao lại nghĩ tới cô con dâu lạnh như băng của mình, nếu mà Dương Thần con mình cưới cô gái ngay trước mắt thì không chừng mình đã sớm có cháu bế rồi, cô gái này hiểu biết lại lễ phép thật thà, so với cô ấy Lâm Nhược Khê còn kém vài phần, nhưng cũng vào hàng mỹ nhân khiến người ta thấy có cảm giác xa cách.

Nhưng ngay sau đó Quách Tuyết Hoa tự chế giễu suy nghĩ của mình, con trai mình cưới ai, người mẹ chẳng có quyền phát biểu như mình sao mà quản được.

Đúng lúc này có một chiếc xe máy dừng lại phía ngoài căn biệt thự của Quách Tuyết Hoa, một người trung niên gầy gò mặc áo khoác xanh lục lấy ra một bức thư hét lên bên ngoài cửa:

- Nhà có thư, ra nhận nào.

Lúc này ngoài đường cái đã không thấy bóng người tiếng gọi có thư vang lên rõ mồn một từng tiếng.

Quách Tuyết Hoa nhìn ra, cau mày thầm nói:

- Để thư vào là được rồi, người này cũng thật là.

Nhưng bà vẫn buông kéo bước về phía cửa.

Cô gái bên nhà hàng xóm ngước mắt nhìn người đưa thư một thoáng, đôi mi thanh mảnh chớp chớp, trong mắt hiện lên chút ánh mắt khác thường.

Quách Tuyết Hoa nhanh nhẹn bước đến phía cửa sắt, lấy chìa khóa ra, chiếc then cửa cũ kỹ được đẩy ra nhẹ nhàng.

- Sao có nhiều thư thế này, chúng tôi chỉ vừa mới chuyển đến đây thôi mà.

Quách Tuyết Hoa nhìn tập thư dày trên tay nghi ngờ hỏi.

Người đưa thư cúi đầu không nói lời nào chỉ bước đến gần Quách Tuyết Hoa rồi đột nhiên bổ nhào tới.

“Người đưa thư” nhanh chóng đưa chiếc khăn tay màu trắng trong tay vào mũi Quách Tuyết Hoa.

Quách Tuyết Hoa thất thần, sắc mặt trắng bệch, bản năng trốn chạy cũng không thoát khỏi sức mạnh của tên kia.

- Bịch.

Một tiếng động đột ngột vang lên, tên đàn ông đang giữ Quách Tuyết Hoa bị một đòn chí tử đằng trước, lão ta choáng váng rồi lập tức bất tỉnh nhân sự.

- Bác ơi, bác có sao không?

Cô gái kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Quách Tuyết Hoa, đá bay gã đưa thư.

Quách Tuyết Hoa suýt nữa thì lảo đảo ngã xuống đất thì được cô gái đỡ lên, dần dần mới hồi lại, nhìn cô gái với sắc mặt thất thần.

- Bác ơi, gã ngất rồi, không sao nữa rồi.

Cô gái cười hiền hậu.

Quách Tuyết Hoa thở một hơi thật dài, nhìn gã đưa thư đang nằm dài trên đất bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng hồ nghi, tại sao lại có kẻ đột nhiên đến bắt mình thế này? Nhưng lại nghĩ cũng nhờ hành động xuất thần của cô gái vừa mới gặp mới thoát thì lại vô cùng cảm động, vỗ vỗ vào lưng cô gái hỏi:

- Cảm ơn cháu, cô bé, bác còn chưa hỏi, thế cháu tên gì?

- Cháu tên Sắc Vi ạ.

Sắc Vi cười tươi như hoa.