Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 448: Anh không được phép nói cô ấy như vậy


Ở vùng ngoại ô thành phố Trung Hải, một khu dân cư xa hoa có an ninh nghiêm ngặt, Ninh Quốc Đống vừa mới trở về biệt thự nghỉ ngơi không được bao lâu.

Ngồi trên ghế nằm rộng rãi, chiếc TV treo tường đặt đối diện với Ninh Quốc Đống, lúc này là giữa trưa nên đều là tin buổi trưa hoặc là phát lại tin buổi sáng.

Khi Ninh Quốc Đống bật qua những kênh khác, y không khỏi căm tức khi nhìn thấy tất cả các kênh truyền hình đều phát tin tức tình hình tài chính tối hôm qua, nhân vật chính tất nhiên lại là công ty Quốc tế Ngọc Lôi và Lâm Nhược Khê.

- Chết tiệt.

Ninh Quốc Đống trừng mắt, cuối cùng không kìm nổi cơn thịnh nộ trong người, ném chiếc điều khiển đập vào TV trước mặt.

“Choang”, một âm thanh vang lên, màn hình TV bị điều khiển đập vào, bị lõm xuống, lập tức tắt phụt.

Ninh Quốc Đống cũng không quan tâm, đứng dậy, dứt khoát bước vào trong phòng, tự mình rót cho mình một ly rượu Vodka nhập khẩu từ Nga, đưa lên uống một hơi cạn sạch.

- A...

Ly rượu mạnh chạy xuống cổ họng, giống như con dao nhỏ cắt ra một đoạn, lúc này Ninh Quốc Đông mới cảm thấy thoải mái một chút, thở ra một hơi, thậm chí trong mắt còn có vài giọt nước mắt.

Đúng lúc đó, chuông cửa phòng vang lên.

Ninh Quốc Đống nhíu mày, nơi này là nhà riêng của mình, ngoại trừ người thân trong nhà, cũng chỉ có một vài người ngoài biết, nhưng bọn họ mà tới, sao lại không báo trước cho mình?

Ninh Quốc Đống cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, mà cũng không ai dám động tới y, bên ngoài lại có vệ sĩ đứng, y chậm rãi bước tới cửa, mở cửa ra.

Không ngờ rằng vừa mới mở cửa ra, người đó là cha của Ninh Quốc Đống - Ninh Quang Diệu.

- Cha?

Ninh Quốc Đống nghi hoặc hô một tiếng, theo những gì gã biết thì lúc này Ninh Quang Diệu hẳn là phải tới Yến Kinh, tham gia cuộc bầu cử quan trọng nhất của đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân mới phải.

Làm sao lại đột nhiên tới đây, lại không nói cho mình biết trước một tiếng?

Ninh Quốc Diệu mặt không chút thay đổi nhìn thằng con trước mặt:

- Không cho cha vào nhà ngồi sao?

- Ồ... tất nhiên là được.

Ninh Quốc Đống cảm giác bầu không khí không được đúng lắm, nhưng vẫn phải mời Ninh Quang Diệu vào nhà.

Ninh Quang Diệu không chỉ là cha của y, mà là chủ của Ninh gia, thủ tướng của Hoa Hạ, người mà y sợ nhất...

Ninh Quang Diệu cho thủ hạ đứng chờ bên ngoài, tự vào phòng, Ninh Quốc Đống ở phía sau lập tức đóng cửa lại.

Tính bảo mật của căn phòng rất tốt, trong ngoài cách âm tuyệt đối.

Ninh Quang Diệu đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy chiếc TV vừa bị đập vỡ, nhíu mày, nhưng không nói gì cả, mà chỉ nhìn cách bố trí trong phòng.

Ninh Quốc Đống im như thóc, gã nghĩ rằng ba sẽ hỏi vì sao đập TV, nhưng không ngờ cha lại không hỏi, điều này rõ ràng là vô lý, tuy nhiên y không đoán ra được suy nghĩ của cha y.

- Anh ở căn nhà này, tiêu tốn mất bao nhiêu tiền.

Ninh Quang Diệu đột nhiên hỏi.

Ninh Quang Đống sửng sốt, tỏ ra ngượng nghịu, cuối cùng cắn răng một cái, nói:



- Không mất tiền, là do công ty bất động sản tặng.

Ninh Quang Diệu gật đầu, dường như không cảm thấy bất ngờ, nói:

- Những món quà như vậy, anh đã nhận không ít.

Ninh Quốc Đống thấy cha mình không hề tức giận, lại cảm thấy cảm giác kỳ lạ, nói:

- Kỳ thật... cũng chẳng phải là nhiều, cha ạ, con cũng không phải không có đầu óc, cái gì không nên động vào thì con tuyệt đối không động vào.

- Thật không...

Ninh Quang Diệu quay đầu lại, trong mắt lộ vẻ khác thường:

- Anh nói rõ hơn một chút cái gì nên động, cái gì không nên động vào.

Ninh Quốc Đống sợ run lên, không dám chạm vào ánh mắt của cha, một áp lực vô hình phát ra từ người ông ấy.

- Tuyệt đối không gây hại cho quốc gia, gây tổn thất cho chuyện nề nếp gia phong của gia đình chúng ta.

Ninh Quốc Đông cắn răng nói.

Ninh Quang Diệu lại hỏi:

- Anh tự nhận thấy là đã làm được sao?

- Con...

Ninh Quốc Đống trầm ngâm một lát, nói:

- Con người không phải là thánh nhân, con người ai cũng thế, cha, con tin rằng cho dù không phải là toàn bộ nhưng tới hiện tại, cha hẳn rất rõ, không có gì bại lộ, trong chuyên môn cũng chưa có khiếu nại gì.

- Làm tốt hay xấu, không phải người khác viết vẽ ra, phóng đại lên, có thể nói là tốt hay xấu quan trọng là do lòng người.

Ánh mắt của Ninh Quang Diệu có chút u ám, nói:

- Cha luôn cho rằng cha là một người cha thành công, tuy nhiên anh cũng không phải đặc biệt có tài, không phải đặc biệt có trí tuệ, nhưng tốt hay xấu, anh là một con người, là đứa con biết nghe lời trên thế giới này, phàm là bất cứ kẻ nào, muốn trở thành một người lãnh đạo, quan trọng nhất trước hết là phải học được cách bị lãnh đạo.

- Anh trước đây luôn khiêm tốn nhận sự dạy dỗ của cha, điều này không có gì phải mất mặt cả, cha rất thích điểm này ở anh, những gia tộc khác sẽ rất ngưỡng mộ Ninh gia có được người con cháu như anh, nhưng... Quốc Đống ạ, anh có khăng khăng thế nào, thì lúc này, trong chuyện này, anh nhất định không nghe theo cha đâu?

Ninh Quốc Đống cảm giác lạnh ở sống lưng, cười gượng hỏi:

- Cha, con không biết... Cha đang nói chuyện gì, con nghĩ là liệu có sự hiểu lầm gì ở đây không?

- Hiểu lầm?

Ninh Quang Diệu bỗng nhiên thấy buồn cười, hừ một cái rồi cười:

- Anh còn muốn gạt cha? Hay là, anh thực sự đã trở nên bất nhân như vậy?

Đầu Ninh Quốc Đống nghĩ không ra, đờ đẫn đứng tại chỗ.

Ninh Quang Diệu quay lưng đi, cảm thán một tiếng rồi mới nói:

- Là ai cho phép anh, lại đi gửi cái thứ này cho giới truyền thông cả nước…



Gần như giật mình một cái, hai tay Ninh Quốc Đống phát run, cổ họng nuốt nước bọt, không nói ra lời.

- Anh cho rằng không nói lời nào là được sao? Anh cho rằng làm một chuyện như vậy rồi bỏ đi là được sao?

Ninh Quang Diệu quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứa con mình:

- Quốc Đống, chẳng lẽ trong lòng anh, con cháu Ninh gia, khi theo đuổi một nửa kia của mình lại không từ thủ đoạn sao? Giống như đi trả thù, đi hủy hoại, đi đả kích, theo đuổi một người con gái đã kết hôn sao?

Ninh Quốc Đống bỗng ngẩng đầu lên, dường như nghĩ tới điều gì đó, nghẹn ngào:

- Cha cho người theo dõi con?

Ninh Quốc Đống bây giờ mới lấy lại được tinh thần, gã đã giấu chuyện này rất kỹ cho tới tận hôm nay, chuyện đi gặp Lâm Nhược Khê và một loạt những chuyện khác, trước đó không hề nói cho Ninh Quang Diệu biết, cũng không nói với những người bên cạnh, khả năng duy nhất chỉ có thể là Ninh Quang Diệu đã cho người ở bên cạnh theo dõi nhất cử nhất động của y.

Bất chợt, Ninh Quốc Đống phát hiện, chính y thật sự không hiểu cha y, một người làm gì cũng công khai minh bạch, vậy mà cũng có lúc dùng cái cách mờ ám không muốn cho người khác biết? Thậm chí là theo dõi cả đứa con mình.

- Đúng thế thì thế nào, nếu không phải như thế thì chuyện lần này thực tình đã bị anh làm loạn lên, cha lẽ nào lại có thể để cho anh đi chùi đít cho người ta sao?

Ninh Quang Diệu trong cơn giận giữ không ngại nói lời thô lỗ.

Ninh Quốc Đống thở dốc, đứng lên, giọng như bị đè:

- Cha... Kỳ thực con vẫn có điều thắc mắc, vì sao... vì sao cha lại để ý tới đứa con gái kia như vậy? Cô ta cứ coi như là tổng giám đốc của công ty đa quốc gia, vậy thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là tiểu tiện nhân của một con tiện nữ với một gã đàn ông lén lút thông đồng sinh ra thôi.

- Câm mồm, không cho phép anh nói cô ta như vậy.

Ninh Quang Diệu trợn mắt quát lớn.

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Dường như là bị đả kích, Ninh Quốc Đống gào lên như điên:

- Cha, con là người cha sinh ra, từ nhỏ tới lớn con không dám làm trái ý cha bao giờ, cha muốn con thi được bao nhiêu điểm, con liền thi được bấy nhiêu điểm, cha muốn con tự mình nỗ lực thi vào Đại học Bắc Kinh, con cũng chăm chỉ thi vào Đại học Bắc Kinh, cha muốn con vào ngành nào con cũng chịu trăm cay nghìn đắng chọn lọc, không cần bất cứ kẻ nào giúp đỡ mà tự thi vào ngành đó, lượng công việc hàng năm, cha giao cho con, con đều nhiều lần tới gặp trưởng bối của gia tộc, ba trước giờ đều nghiêm khắc với con, con không hề oán hận, trước giờ không hề tức giận bởi vì con biết, cha làm như vậy đều là vì con là người kế thừa của Ninh gia.

Nhưng hôm nay con chẳng qua chỉ là muốn tìm người con gái cho nửa đời còn lại của mình, một nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không được sao? Lâm Nhược Khê kết hôn rồi thì sao? Cô ấy là chủ tịch của doanh nghiệp nhà nước thì sao? Lễ kết hôn của cô ấy cũng không có, như vậy thì kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau? Lẽ nào trong cái vòng luẩn quẩn của tầng lớp này, việc đoạt lấy một người con gái lại rất hiếm lạ sao? Ninh Quốc Đống con muốn một người con gái, lẽ nào rất quá đáng sao?

- Nghịch tử..., không ngờ mày lại nói ra được những lời này, quỳ xuống cho tao.

Ninh Quang Diệu giận dữ, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Ninh Quốc Đống miệng run rẩy, nhưng hai đầu gối vẫn quỳ dưới đất, ngẩng đầu đối diện Ninh Quang Diệu, nói:

- Con có thể quỳ ở đây nhưng là vì cha là cha con, người là quan chức cấp cao của chính phủ Hoa Hạ, chứ không phải vì con cảm thấy việc mình làm là sai, là đáng bị trừng phạt, con chỉ là dùng cách tương xứng với thân phận người con gái đó, đi làm tất cả những chuyện này.

Chỉ cần đem bản bệnh án kia đi công khai, Lâm Nhược Khê sẽ trở thành người có thân phận đê tiện, cô ta sẽ bị bãi bỏ quyền thừa kế hợp pháp của công ty Ngọc Lôi, cô và người tiện nữ đã chết sẽ bị gạt bỏ, cô ta sẽ xấu hổ vì sự lừa gạt của cô ta với mọi người trong xã hội cho tới tận ngày nay, mọi người đều cho là cô ta đã giết chết Lâm Khôn, hại chết lão Chủ tịch để đoạt lấy tất cả, lúc đó, Ninh Quốc Đống sẽ biến Lâm Nhược Khê thành người của mình, có ai biết được? Chẳng lẽ đó không phải là sự thật sao?

- Chát!

Một tiếng giòn vang, Ninh Quang Diệu xông lên, thẳng tay tát Ninh Quốc Đống một cái.

Trong mắt Ninh Quang Diệu nổi đầy tia máu, hạ giọng quát:

- Ta nói cho anh biết... cho dù đời này anh không kết hôn, ta cũng không cho anh chạm vào nửa ngón tay của Lâm Nhược Khê, anh còn dám gọi là loại tiện nữ, lại còn dám coi khinh mẹ cô ta, bố anh hôm nay sẽ giết chết anh.

Cũng không biết là có phải do bị ăn một cái tát mà choáng váng, hay là vì chưa từng nghe thấy ba mình nói những từ ngữ ác như vậy mà gã thật sự sợ hãi, Ninh Quốc Đống vuốt mặt, sững sờ tại chỗ, trong mắt u ám...