Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 458: Tôi không sợ cậu


- Đừng có lộ ra vẻ mặt không dám tin này, các bạn không nghe nhầm, chính là

chạy trốn. Chiến thắng cuối cùng mãi mãi thuộc về người sống sót, mà người có thể sống

sót, thường là người chạy trốn thành công. Chỉ cần người còn, thì còn cơ hội.

Dương Thần chỉ về bãi biển rộng lớn cách đó không xa.

- Ở đây đúng lúc có 1 cái sân không tồi, mấy ngày kế tiếp, Molins và Eydlin sẽ là

kẻ thù của các bạn, tiến hành “đuổi bắt” các bạn trên bãi biển này, các bạn có thể làm bất

kỳ chuyện gì, mục đích chỉ có 1, chính là không để 2 người bọn họ đánh bại, chạy đến đầu

kia của bãi biển.

Dương Thần mỉm cười.

- Báo cáo sếp, tôi cho rằng việc này căn bản không thể coi là 1 bài huấn luyện

chuyện được. Chúng tôi tổng cộng có 23 người, còn huấn luyện viên chỉ có 2 người, thì

không thể nào cản trở chúng tôi được.

1 gã đàn ông có khuôn mặt gày và dài hơi bất mãn nói.

Các đội viên khác hiển nhiên cũng cảm thấy bài huấn luyện này quá vô nghĩa. Bọn

họ có thể đánh bại hàng ngàn người để đến được nơi này, dĩ nhiên có đủ vốn để kiêu

ngạo.

Lần này Dương Thần không nói thêm gì nữa, ánh mắt ra hiệu cho Molins và Eydlin

ở bên cạnh, 2 người này bèn bước về phía trước.

- Các bạn, tiếng Trung của tôi không được tốt lắm, nhưng tôi nghĩ các bạn nghe

hiểu chắc chắn không có vấn đề gì.

Molins cười tủm tỉm nói với đám học viên:

- Bây giờ, với tư cách là huấn luyện viên của các bạn, tôi tuyên bố - chạy trốn, bắt

đầu.

Nói dứt lời, tất cả học viên đều không ai động đậy, phần lớn đều hơi khinh thường

nhìn Molins và Eydlin, ai cũng trong bộ dạng “làm gì được tôi”.

Bọn họ thực sự không tin, người có thể như Dương Thần dùng 2 ngón tay chỉ vào

đầu làm ngã Ba Nhĩ Lạc Cách, có mặt ở khắp nơi.

Nhưng mà 1 tíc tắc sau, tât cả mọi người đều hốt hoảng sợ hãi.

Chỉ thấy Eydlin vốn đang đứng ở cách đó hơn 3 mét, không biết làm gì sau 1 bước

chân nhanh như sét đánh, 1 cú thúc cùi trỏ đánh thẳng vào ngực của người học viên đứng

gần nhất.

- Á!

1 tiếng la thất thanh vì đau, gã đàn ông xem ra rất là khỏe mạnh đó bị thúc cùi trỏ

1 cái văng xa hơn 2 mét!

Eydlin vốn vĩ thân hình cao to, tràn đầy đường cong cháy bổng, lúc này liếc mắt

nhìn các học viên khác, khóe môi lộ ra 1 nụ cười gian ác.

- Đã bắt đầu rồi, chẳng lẽ chưa nghe thấy gì hả?

20 mấy người còn lại, 10 mấy người lập tức chọn con đường chạy trốn, còn lại 10

người, thì nghiêm chỉnh như đứng đợi ở đó tính liên thủ đánh bại Eydlin và Molins!

Thái Nghiên sau khi do dự trong nháy mắt, quay người rút lui về đầu kia của bãi

biển, quay đầu lại liếc Dương Thần 1 cái, nhưng không nói lời nào.

Rất nhanh sau đó, số học viên ở lại đã ý thức được họ đã tính toán sai lầm.

Tổ hợp của Molins và Eydlin tấn công vào chính giữa của bọn họ, hoàn toàn không

giống như cách đánh không né tránh của Dương Thần vừa rồi, như 20 mấy tia sét sau khi

lóe sáng, chia nhau ra đón đầu tấn công.

Tiểu đội Hải Ưng có thể ngang sức ngang tài chiến đấu với chiến sĩ sinh học ủa

Ares, dĩ nhiên phải có ý thức chiến đấu và thủ đoạn độc đáo, nói chi đối thủ có thực lực

chêch lệch không nhiều, nhưng về mặt kinh nghiệm lại không thể nào so sánh được.

Tuy là 2 người đều không nặng tay, nhưng cạch vận dụng khéo léo, cũng đủ đánh

ngã đám học viên mà bọn họ cho rằng toàn là gà mờ.

Chưa đầy nửa phút, 10 mấy người đã tạm thời bị đánh ngã xuống dưới đất, còn

Molins và Eydlin không chút do dự đuổi theo, tốc độ chạy của họ, so với đám học viên đã

bỏ chạy trước đó, nhanh hơn gấp nhiều lần!

Thái Vân Thành luôn theo dõi tất cả tình hình, nhíu mày trang nghiêm thở dài nói:

- Tốc độ như vậy, sức chiến đấu như vậy, đội viên chính thức của Long Tổ cũng

kém xa nữa là.

- Nếu Long Tổ không tu luyện võ thuật và nội công cổ, đích thực còn kém hơn cả

đặc công mũi nhọn.

Dương Thần thẳng thắn nói.

- Xem ra, đám học viên này muốn chạy trốn thành công, e rằng 10 ngày, thậm chí

là nửa tháng cũng khó.

Hải Khiếu lắc đầu cười.



- Chưa chắc, phải xem họ cố gắng đến mức độ nào.

Dương Thần nói.

Thái Vân Thành gật đầu, bước lên phía trước vỗ vào vai của Dương Thần, nói:

- Có chút chuyện, muốn nói riêng với cậu, có được không?

Nhìn người trung niên quyền cao chức trọng trong điệu bộ ôn hòa, Dương Thần dĩ

nhiên sẽ không từ chối.

Đi theo Thái Vân Thành, lặng lẽ bước vào sâu bên trong căn cứ, Hải Khiếu và 1 số

cảnh vệ cũng không đi theo, Dương Thần có dự cảm, chuyện mà Thái Vân Thành muốn

nói, chắc chắn có liên quan đến Thái Nghiên.

Đúng vậy, Thái Vân Thành vừa mở miệng đã than thở nói:

- Có phải cậu cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại để cho Thái Nghiên tham gia vào kế

hoạch của lần tuyển chọn này.

Dương Thần như cười nhưng không phải cười, nói:

- Ông có chuyện thì cứ nói thẳng, đâu cần phải cố tình hỏi khi đã biết rõ.

- Người thanh niên này…

Thái Vân Thành bị nói trúng tim đen cũng không ngần ngại, cười ha hả:

- Thực ra thì, chuyện của cậu và Nghiên Nghiên, tôi cũng biết sơ sơ.

- Ông là ba của cổ, biết cũng đâu có gì kì lạ.

Dương Thần nói.

- Sai rồi.

Thái Vân Thành có chút xấu hổ toát mồ hôi nói:

- Sở dĩ tôi biết, nói ra xấu hổ, không phải vì bản thân tôi quan tâm mà biết được,

là sau khi sự việc xảy ra, con gái lớn Thái Ngưng nói với tôi 1 số chuyện, tôi mới hiểu sự

tình từ đầu đến cuối.

Trong đầu lóe lên hình ảnh của người phụ nữ ngắm sao tối hôm qua, Dương Thần

không kìm được gượng cười nơi khóe miệng, trong thâm tâm của cô ấy, đúng là biết không

ít chuyện riêng tư của mình.

Thái Vân Thành khẽ cười, chậm rãi giải thích:

- Con gái lớn Thái Ngưng của tôi, vì từ nhỏ đã là 1 tâm gương sáng, có thể nói,

Nghiên Nghiên đã lớn lên trong vầng sáng bao trùm của chị. Mục tiêu từ nhỏ của Nghiên

Nghiên, chính là có thể như chị của nó, trở thành cao thủ đi mây về gió. Tuy rằng cho đến

gần đây nó mới biết chị nó cụ thể làm những việc gì, nhưng điều này không làm cho sự

sùng bái chị ít đi.

- Cũng có thể là do nhà họ Thái chúng tôi địa vị không tồi, lại có Ngưng Nhi là 1

trong số nhân vật của Bát Bộ. Từ nhỏ Ngưng Nhi đã hơi kêu ngạo, làm việc gì cũng hay

đắc tội người khác. Từ nhỏ đến lớn, không ít lần tôi đã thu dọn tàn cuộc cho nó. Nhưng mà

bản tính của Nghiên Nghiên thì lương thiện, có thể nói, lầ 1 đứa con rất dịu dàng. Chỉ là,

nó yêu cầu đối với bản thân quá cao, lại càng muốn đuổi theo bước chân của chị, cho nên

trong công việc và cuộc sống, đều hơi ẩu tả 1 chút.

- Tôi biết khoảng thời gian cậu vừa mới về nước, Nghiên Nghiên đã gặp mặt cậu

không ít, xem ra chắc là từ lúc đó, 2 người bắt đầu nảy sinh tìm cảm. Nhưng nói ra cũng

kỳ lạ, 2 người vốn như lửa với nước, Nghiên Nhi không ngờ lại thích cậu, thực sự khiến cho

người làm cha như tôi, biết được cũng cảm thấy khó tin.

Nghe Thái Vân Thành nói xong, Dương Thần kìm không được vuốt mũi 1 cái, khỏi

nói ổng, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy kỳ lạ nữa là, nhưng không biết tại sao, bây

giờ nhớ lại lúc Thái Nghiên thổ lộ tình cảm, lại không có chút gì xấu hổ.

- Dương Thần, lúc Nghiên Nhi muốn tham gia và lợt tuyển chọn đặc biệt này của

Long Tổ, tôi và mẹ của nó kịch liệt phản đối, chị Thái Ngưng của nó, cũng muốn cản nó.

Nhưng mà con bé đó tính tình bứng bỉnh, 100 con trâu cũng không ngăn cản nó được.

Nghiên Nghiên thậm chí không nhận cả họ hàng, cũng muốn chui vào cuộc thi này, điều

này khiến cho tôi về mẹ của nó, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thái Vân Thành thở dài lắc đầu.

- Về sau, Ngưng Nhi kể cho chúng tôi biết chuyện của cậu và nó, chúng tôi mới

bừng tỉnh ngộ, con bé này… không ngờ vì thất tình, mà chọn lực đi vào con đường gian

khổ để trốn tránh mọi thứ…

Dương Thần có chút sững sờ, nguyên nhân của sự việc, đúng là vì mình?

- Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ sao?

Thái Vân Thành mỉm cười, nói:

- Thực ra, không chỉ là trốn tránh mà thôi. Có lẽ là trong lòng của Nghiên Nghiên,

nó không xứng với cậu. Thực sự thì thực lực của nó chêch lệch quá xa với cậu, trong ánh

mắt của cô bé, thực lực có sức thuyết phục mạnh hơn tiền bạc, địa vị và quyền lực. Vì vậy,



trong tiềm thức của nó, chắc chắn là hy vọng có thể ở gần cậu hơn…

- Cậu biết không, từ khi nó tham gia vào cuộc tuyển chọn cho đến nay, trở thành

đội viên nữ duy nhất trong số 23 người, nhà họ Thái chúng tôi, kể cả chút xíu quan tâm nó

cũng không có.

Nền tảng của Nghiên Nghiên không phải là tốt nhất, nhưng sự liều mạng tập luyện

của nó, hoàn toàn không màng đến chuyện sống chết, khiến nó đi đến chặng đường ngày

hôm nay, đứng trước mặt của cậu…

Nghe lời kể chân thành của Thái Vân Thành, trong lòng Dương Thần không khỏi

có chút hối hận, bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự hơi tàn nhẫn, cho dù lúc đó không chấp

nhận tình cảm của Thái Nghiên, thì cũng không nên mặc kệ không thèm hỏi thăm.

Hắn là chuyên gia huấn luyện đặc chủng, dĩ nhiên hiểu rõ, nền tảng của Thái

Nghiên muốn bước đến chặng đường của ngày hôm nay, thực sự khó khăn cỡ nào, người

phụ nữ này… chịu bấy nhiêu là khổ cực, chỉ vì muốn đến gần mình thêm 1 chút xíu thôi

sao?

Thái Vân Thành nhìn thấy Dương Thần im lặng, trong ánh mắt có chút hài lòng và

bất đắc dĩ, chậm rãi nói:

- Tôi là cha của Nghiên Nghiên, đối với tôi mà nói, nếu đã không thể nào cản con

gái lựa chọn con đường gian nan đầy chông gai, vậy thì… tôi chỉ có thể ủng hộ nó, cố hết

sức để mà giúp nó.

- Dương Thần, tôi có nhờ cậu 1 việc không?

Dương Thần ngẩng đầu lên, gật đầu nói:

- Ông nói đi.

- Bất luận thế nào, hãy để cho Nghiên Nhi sống sót, tôi không hy vọng vì lần tuyển

chọn này, vì bài test thực chiến cuối cùng, nhà họ Thái chúng tôi, phải mất đi 1 trong 2

đứng con gái.

Thái Vân Thành trịnh trọng nói:

- Đây không phải lấy danh nghĩa là chủ nhân của nhà họ Thái, hay thủ trưởng của

quân đội, càng không phải lấy thân phận tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đây chỉ là

1 lời thỉnh cầu của người cha bình thường… bất luận cuối cùng cậu chọn lựa ra sao, đừng

để tôi và mẹ của nó, phải mất đi đứa con gái này.

Dương Thần lặng lẽ và Thái Vân Thành nhìn nhau 1 hồi, hỏi:

- Ông tin tưởng tôi đến như vậy sao, chắc ông biết là tôi có rất nhiều phụ nữ.

- Nhưng trước giờ cậu không hề phụ bạc người phụ nữ của mình, không phải sao?

Thái Vân Thành nói:

- Nếu Nghiên Nhi đã không thể nào yêu người đàn ông khác, vậy thì, cho dù nhận

được 1 chút yêu thương của người mình yêu, cũng là kết cục tốt nhất rồi.

Dương Thần không ngờ Thái Vân Thành lại bỗng nhiên phóng khoáng đến mức độ

này, hào phóng không thương tiếc đề nghị giao con gái làm tình nhân của mình.

- Ông thực sự có khí phách hơn cả Lâm Chí Quốc, ông ấy thực sự chăm chú đề

phòng tôi, ông cũng hay, mới lên nhậm chức, thì giao con gái ruột đến tận cửa.

Dương Thần mừng rỡ cười ra tiếng.

Thái Vân Thành không trả lời, mà chỉ nhìn về hướng bãi cát ở đằng xa, lúc này,

Molins và Eydlin đang đuổi bắt đội viên lính dự bị lần 2, bài huấn luyện đã triển khai trong

khí thế hừng hực.

1 hồi lâu, Thái Vân Thành quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Sở dĩ Lâm Chí Quốc luôn chăm chú đề phòng cậu, chính là vì ông ấy sợ cậu, ổng

biết là quyền quyết sách nằm trong tay cậu.

Còn tôi thì khác, tôi đã biết có các tiền bối “Hồng Mông” ở phía sau hỗ trợ, tôi có

thể buông tay tin tưởng cậu là người bạn tốt. Tôi không sợ cậu, dĩ nhiên cũng sẽ không suy

nghĩ nhiều, không dám vi phạm sai lầm cấp tiến. Đối với tôi mà nói, hợp tác với cậu là lựa

chọn tốt nhất.

Dương Thần híp mắt, xem ra người ở trên đó chọn Thái Vân Thành làm chủ nhân

mới của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đã suy xét kỹ lưỡng rồi, giờ đây xem ra, Viêm Hoàng Thiết

Lữ muốn phục hưng, chỉ còn là chuyện sớm muộn thôi.

Đúng vào lúc Dương Thần định hỏi xem người phụ nữ Thái Ngưng đó ra sao, có

khi nào vì giúp mình mà gặp phải phiền toái, thì điện thoại trong túi reo vang, Dương Thần

lấy ra xem, thì ra là Triệu Đằng ở trong công ty gọi đến.

Vì trước ngày diễn ra vòng loại Ngôi Sao Ngọc Lôi, rất nhiều việc đều tương đối

gấp, Dương Thần cũng không thể lo chuyện khác, bắt máy nghe trước.

- Phó giám đốc, có thể về công ty gấp không?

Trong điện thoại, Triệu Đằng hơi bất đắc dĩ và sốt ruột nói:

- Có vị khách quý muốn gặp anh.