Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 467: Nếu tôi có đứa con gái


Ăn sáng xong, lòng dạ có vài phần phức tạp, Dương Thần nghĩ nát óc cũng không ra. Lâm Nhược Khê đến gặp Sắc Vi đã nói những gì, dứt khoát sẽ không nghĩ thêm nữa.

Lái xe đến công ty, ngồi thang máy, đến thẳng phòng làm việc, lúc mở cửa ra, trong phòng có thêm một bóng dáng đã lâu không gặp.

Chỉ thấy An Tại Huân với bộ vest phẳng phiu, người phơi phới, đang đứng trước cửa sổ sát đất, dường như đang hát, tâm trạng rất tốt, mà thư ký An Tâm thường hay có mặt, lại không thấy bóng dáng đâu.

Nghe tiếng mở cửa, An Tại Huân liền quay đầu lại, thấy người đi đến là Dương Thần, lập tức lộ ra nụ cười có vẻ nịnh nọt, trên mặt hiện rõ lên những nếp nhăn, không khác gì như nhìn thấy người thân.

- Giám đốc Dương, đã làm phiền rồi.

An Tại Huân nói câu này thậm chí còn hơi khom lưng.

Dương Thần buồn cười khó hiểu, bộ dáng uể oải đi đến cái ghế xoay ngồi xuống, ra dấu cho An Tại Huân cùng ngồi nói:

- Đợi tôi ở trong phòng làm việc của tôi, câu nói của bác An hơi khó hiểu.

- Phải phải, tôi đã nói sai rồi, mạo muội quá sớm đến tìm Giám đốc Dương, hơi căng thẳng một chút.

An Tại Huân kéo ghế ngồi xuống, cười tủm tỉm nói.

Dương Thần hơi khó chịu với thái độ nịnh nọt của An Tại Huân, theo lý mà nói, người đàn ông này là cha của An Tâm, cũng coi như là một trong những ba vợ hờ, mình thật sự thiếu đi sự tôn trọng của bậc cha chú với ông ta, dù sao là người có thể bán con gái ruột của mình, mà từ khi mình quen ông ấy đến giờ, chưa từng làm lên một việc gì ra hồn.

Thậm chí Dương Thần cảm thấy, cả đời người đàn ông này có một việc đáng khen nhất, là đã sinh ra một đứa con gái tốt.

- Bác An hiện giờ đã thu nhận tập đoàn Bích Vân hồi trước, theo lẽ phải trăm công ngàn việc, rất bận rộn sáng sớm đến phòng làm việc của tôi chắc không phải thích đùa?

Dương Thần thẳng thắn hỏi.

An Tại Huân vội gật đầu, ông ấy cũng là kẻ buôn sành sỏi, đương nhiên nhận thấy Dương Thần không chút lòng dạ tán gẫu với mình liền nói:

- Chưa phải trăm công ngàn việc, chỉ là bận việc bậy bạ, sản nghiệp tiềm lực của Liễu gia này vẫn còn rất đáng sợ, dù sao cũng là một đại gia tộc vài chục năm, muốn nuốt cũng vào liền, hôm nay đến chủ yếu có chút việc muốn hỏi Giám đốc Dương…

Dương Thần nhíu mày, An Tại Huân này có vấn đề, sao không để An Tâm đến hỏi mình, chẳng lẽ muốn thừa dịp để cải thiện quan hệ giữa hai người?

- Xem ra chắc chuyện khá quan trọng, bằng không bác An sẽ không đích thân đến sớm để hỏi.

Dương Thần không phủ định mà nói.

An Tại Huân hơi cứng đờ, cắn răng hạ giọng nói:

- Giám đốc Dương, nghe nói…ngài cùng hội trưởng Lưu Thanh Thiên của hội Thanh Long…có chút quan hệ?

Dương Thần híp mắt im lặng, chỉ với ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn An Tại Huân.

Lưu Thanh Thiên, tất nhiên mới gặp vài hôm trước, cha của Lưu Minh Ngọc, lại một cha vợ hờ.

Trong quá khứ người đàn ông luôn ở Yến Kinh kia, hội Thanh Long có thế lực xã hội đen, Dương Thần cũng láng máng nghe thấy, mấu chốt là, Dương Thần cũng không hứng thú biết nhiều những chuyện này.

Chì biết rằng, hiện giờ Sắc Vi hợp tác với Lưu Thanh Thiên, tiến hành khuếch trương một vài thế lực, tiến trình cụ thể Dương Thần cũng không hỏi tới.

Hiện giờ, An Tại Huân như chẳng chút liên quan, lại đột nhiên hỏi về Lưu Thanh Thiên, khiến Dương Thần khó hiểu.

An Tại Huân dưới cái nhìn của Dương Thần, cảm thấy ớn lạnh thấu xương, đối với sự kinh khủng của Dương Thần đã sớm được chứng kiến khi ở Hokkaido của Nhật, nếu không xuất phát vì bất đắc dĩ, ông ấy không dám dễ dàng xuất hiện trước mặt Dương Thần, ông ấy rất rõ, mình dưới mặt Dương Thần không có vẻ gì tốt lành…



Một lúc sau, Dương Thần mới hỏi:

- Là có chút quan hệ, nhưng tin này, ông có từ đâu?

An Tại Huân thở nhẹ cười ngượng nói:

- Nói ra xấu hổ, trước đó, hội trưởng Lưu đến tìm tôi với mục đích là mong tập đoàn tài chính của An gia chúng tôi, có thể tiến hành hợp tác liên minh với hội Thanh Long và hội Hồng Kinh, tất nhiên…chỉ ở khâu vận hành và thao tác trên thương mại…

Dương Thần gật đầu:

- Chuyện này là tốt, xã hội đen đương nhiên không thể làm một số việc công khai, nói trắng ra, là nhờ ông giúp rửa tiền, lợi ích ông được cũng không nhỏ, sao vậy, ông sợ rồi, không dám bằng lòng?

An Tại Huân than, cười nói:

- Nói thật, tôi thật không dám ưng thuận, nhưng…nhưng lợi nhuận ở trong này lại khiến tôi động lòng…

Dương Thần gần như hiểu ra chuyện gì, không khỏi bùi ngùi, lão già này xem ra lại chỉ biết đến lợi lộc, một mẫu người điển hình, ăn trong bát nhìn trong nồi.

Hợp tác giữa Lưu Thanh Thiên và Sắc Vi, với ý đồ mượn hai thế lực xã hội đen kết tụ lại của hai nơi Yến Kinh và Trung Hải, gầy dựng thế lực lớn, trong đó đương nhiên cần vốn liếng để hậu thuẫn, như vậy, dùng lãi sinh ra lãi là sự chọn lựa tốt nhất.

Nhưng hội Thanh Long và hội Hồng Kinh, đều không phải làm đầu tư tài chánh, như vậy, hợp tác với tập đoàn tài hùng mạnh là sự lựa chọn tốt nhất, kết quả là, không có hậu thuẫn của chính phủ, và rất và hùng mạnh như An gia, sẽ trở thành nục tiêu hợp tác tốt nhất.

An Tại Huân dày dạn kinh nghiệm, cũng biết sự thu nhập kinh tế do việc rửa tiền có thể đem lại trong đó, cho dù là hoa hồng được chia, bởi sự đầu tư cũng là một số tiền cực lớn, đương nhiên ông ta không muốn miếng thịt mỡ tuột khỏi miệng.

Nhưng, đối phương là hắc đạo chuyên làm những việc mờ ám, nếu phải hợp tác, tức là coi như ông ta đã có trong danh sách đen của chính phủ, Hoa Hạ không giống Nhật Bản, hợp thức hóa xã hội đen, cũng không giống quốc gia Âu Mỹ, mafia tuy có bề dầy lịch sử, nếu thật sự một ngày nào đó chính phủ muốn diệt bọn họ, thì bọn họ chỉ có cách chạy vắt giò lên cổ.

Thêm vào điều khiến ông ấy cảm thấy không an tâm là, Lưu Thanh Thiên sẽ tuân thủ điều khoản hợp tác không? Pháp luật đối với xã hội đen, nào có trói buộc gì đáng nói? Nếu như Lưu Thanh Thiên bội ước mà đem An gia kèm chặt, An Tại Huân cũng không dám nói đủ năng lực phản kháng…

- Sau khi hôm đó hội trưởng Lưu đến tìm tôi, và tôi đã cho người lén điều tra về gia đình của hội trưởng Lưu…kết quả…tôi phát hiện con gái của hội trưởng Lưu hình như với ngài Giám đốc Dương…

An Tại Huân nói câu này trên trán thấm giọt mồ hôi liên tục, vẻ cười cứng nhắc nói:

- Ra vẻ quan hệ khá tốt…

Dương Thần mỉm cười:

- Ông không cần căng thẳng như vậy, tôi không xấu tính như vậy, không sai, Minh Ngọc là người phụ nữ của tôi, gia đình họ đã từng ăn cơm cùng tôi.

- Vậy…chuyện chúng ta…

An Tại Huân nhìn Dương Thần đầy vẻ mong đợi.

Dương Thần nhún vai:

- Tôi hiểu rõ ý ông, cứ mạnh dạn hợp tác với hội Thanh Long và hội Hồng Kinh, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, tôi sẽ ra mặt, nhưng tôi nghĩ…bác Lưu không phải loại người như thế, ông sẽ không mổ gà lấy trứng, về phần Sắc Vi, ông không cần nghĩ nhiều, cô ấy cũng là người của tôi.

An Tại Huân há to miệng, hắn thế mới đặc biệt, hội trưởng hội Hồng Kinh, không ngờ cũng là một trong những phụ nữ của Dương Thần.

- Làm sao vậy, giật mình hả?

Dương Thần cười hỏi.

An Tại Huân liền ngậm miệng, lắc mạnh cái đầu, cười ha hả nói:

- Không không không, người đàn ông như Giám đốc Dương, ba thê bốn thiếp là chuyện bình thường, người không có năng lực mới suốt đời sống với một bà vợ…



Nụ cười Dương Thần kìm nén, nhìn An Tại Huân một cách lạnh lùng.

Trong lòng An Tại Huân hơi bộp chộp, không hiểu câu nói mình có vấn đề gì.

- Bác An, tuy rằng tôi hơi phong lưu, bên mình có rất nhiều phụ nữ, nhưng tôi cũng không cảm thấy, người đàn ông suốt đời sống với một người phụ nữ là không có năng lực, ông sinh cũng là con gái, ông chỉ có một đứa con gái là An Tâm, chẳng lẽ ông cảm thấy, để An Tâm theo người đàn ông có ba thê bốn thiếp, là một việc rất hãnh diện sao? Nếu tôi có đứa con gái, người đàn ông mà nó chọn không phải đối với nó một lòng một dạ, tôi nhất định sẽ bất mãn đối với người đàn ông đó…tất nhiên, có thể làm những gì, thì sẽ liên quan đến năng lực của mình ít nhất tôi không cảm thấy tán thưởng như vậy là chính xác.

An Tại Huân yên lặng, sửng sốt một lúc, cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

- Ông có thể cảm thấy tôi đang giả vờ cao thượng, dù sao việc tôi làm tuyệt nhiên không liên quan đến chuyện tôi nói, cho dù ông tin hay không, đây là những gì tôi muốn nói.

Dương Thần nói xong, lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Những gì tôi muốn nói đã nói xong, nếu bác An không có chuyện gì khác, để tôi tiễn ông.

- Ai, không cần đâu.

An Tại Huân liền đứng dậy, ngượng ngùng phất tay, tự mình đi đến cửa:

- Tôi tự đi được, Giám đốc Dương cứ làm việc đi.

Lúc An Tại Huân mở cửa phòng, trước mặt nhìn thấy An Tâm mặc bộ trang phục công sở màu đen đứng ngoài cửa.

Hai cha con bốn mắt nhìn nhau một lúc, An Tại Huân quay đầu đi, giơ tay vỗ nhẹ trên vai An Tâm, lập tức tránh người qua đi ra ngoài.

An Tâm đi vào phòng đóng cửa lại, khuôn mặt sáng mịn không lộ ra vẻ vui buồn, thướt tha đi đến phía sau Dương Thần, hai tay ôm choàng qua cổ Dương Thần, kề sát vào mặt.

Dương Thần ngửi được mùi hương lan thanh nhã, hít vào sâu như cách thưởng thức hỏi:

- Sao đột nhiên đi theo hướng văn nghệ, không giống phong cách của em.

An Tâm không bị câu hỏi hóm hỉnh làm cho cười mà lại nhấp môi nói:

- Những lời anh nói vừa rồi, em nghe thấy rồi.

- Anh không biết, hiệu quả cách âm của phòng làm việc quá kém.

Dương Thần ra vẻ buồn bực nói.

- Vốn là cha em cho em đến để hỏi anh, nhưng em từ chối, em cho rằng nếu ông có bản lĩnh tự mình đến, bây giờ em cảm thấy làm như vậy rất chính xác, bằng không, em đoán suốt đời cũng không nghe được những câu nói vừa rồi của anh.

An Tâm với giọng hờn nói.

Dương Thần khẽ cười, vỗ nhẹ trên má An Tâm.

Đúng lúc này, di động trên bàn làm việc của Dương Thần vang lên.

An Tâm khéo léo buông Dương Thần ra, và đem điện thoại đến trước mặt Dương Thần.

Chẳng qua, vừa thấy tên người gọi đến trên điên thoại, An Tâm liền lộ sắc mặt tinh quái, có chút nghiền ngẫm mà nhìn Dương Thần.

Dương Thần sờ sờ cái mũi, cầm lấy điện thoại, ấn phiếm trả lời, nhẹ giọng nói:

- Đường Uyển hả, có chuyện gì?