Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 473: Giúp tiêu hóa


Trong phòng xép tổng thống trên tầng đỉnh của khách sạn Bích Vân Trung Hải, ánh đèn dịu chiếu lên tấm thảm bằng lông của cừu của Địa Trung Hải, hoa văn phức tạp xinh đẹp tựa như những đóa hoa tươi tắn.

Trong không khí tràn ngập hương thơm của phụ nữ nhàn nhạt, hơn nữa lẫn lộn mùi thơm ngọt của trà xanh, khiến cho người ta vui tươi thanh thản.

Christine mặc trên người chiếc áo ngủ sợi tơ màu xám với mái tóc dài xõa xuống, tựa như một điêu khắc cấp đại sư hoàn hảo nhất thế gian, mỗi một đường cong đều lộ rõ sức quyến rũ khiến người ta say sưa.

Ngồi trên ghế bằng da thật, Christine cầm tay cái tách sứ cao cấp với hình vẽ bông hoa, đang thưởng thức trà xanh Long Tỉnh do chuyên gia mang lên, đang hưởng sự tĩnh lặng của cuộc sống về đêm một cách đầy thỏa thích.

Tuyệt nhiên không phải vì trong phòng chỉ có mình Christine, mới có vẻ yên tĩnh như vậy chẳng qua một cô gái khác ngồi cạnh Christine lại im hơi lặng tiếng tựa như một cành hoa Bách Hợp dựng đứng dịu dàng.

Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế dành cho khách bằng vải dệt, trên tay cầm tách trà thơm nhưng lại chưa nhấp nháp nửa ngụm, dường như trong lòng có chút băn khoăn mà ngồi đó.

Hai người im lặng ngồi rất lâu, rốt cuộc Christine không chịu được mở miệng hỏi:

- Tôi phải xưng hô cô như thế nào? Lâm tổng? Em dâu? Hoặc là gọi thẳng cô Nhược Khê?

Lâm Nhược Khê hơi sửng sốt, há miệng ra hỏi:

- Cô…Rất thân với hắn, phải không?

- Có thể nói như vậy, sự thật chúng tôi cũng chỉ quen biết bốn hoặc năm năm, nhưng vì hắn mới ngoài hai mươi tuổi, mới sống được không bao lâu, cho nên, phải nói là dài.

Christine thản nhiên nói.

Lâm Nhược Khê nghe cảm thấy có chút không giống ai, cái gì gọi là “hắn mới ngoài hai mươi tuổi’’ “sống không bao lâu’’ người phụ nữ trước mắt chẳng phải cũng chỉ ngoài hai mươi mấy tuổi, không lẽ không phải sao?

Nhưng Lâm Nhược Khê lại không để ý nhiều đến cái này và nói tiếp:

- Tôi chưa từng gặp qua, bạn của hắn…Cô là người thứ nhất, người xuất hiện như người quen của hắn.

Christine nghe được câu này, không khỏi giật mình mà hỏi:

- Chẳng lẽ hắn không có dẫn cô đi gặp những người bạn cùng phe cánh với hắn? Theo lý bọn họ cần phải gặp cô vội mới đúng, cô là người vợ do hắn chọn.

- Bọn họ.

Lâm Nhược Khê hỏi dò:

- Bọn họ là người như thế nào?

Chritine cười lên khanh khách:

- Tôi hiểu rồi, hôm nay cô đến là muốn tìm hiểu người chồng thương yêu là người đàn ông như thế nào, hoặc là nói muốn biết về quá khứ của hắn phải không?

Gương mặt Lâm Nhược Khê ửng đỏ, thật sự cô có ý này, lúc trước là không cách nào, cô cũng không muốn trực tiếp hỏi Dương Thần, như vậy khiến cô cảm thấy áy náy, giờ đây rốt cuộc có người thân quen với Dương Thần đến Trung Hải, tuy rằng…Người này hơi đặc biệt, nhưng Lâm Nhược Khê không kìm nổi tính tò mò nên hỏi Christine vậy.

Christine càng lúc càng vui sướng:

- Không ngờ cô thẹn thùng, không ngờ xấu hổ, trời ơi, kẻ không thú vị đó lại tìm được người vợ thú vị như thế, chẳng trách hắn đã lựa chọn cô làm vợ của hắn, cô có ý tứ hơn nhiều so với Thập Thất đó.

Lâm Nhược Khê đang tự xấu hổ buồn bực, đột nhiên nghe nói đến một cái tên đặc biệt, lại ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:

- Thập Thất? Ai là Thập Thất?

Lần này, Christine không còn cười nữa ngược lại ngạc nhiên mở miệng hỏi:

- Cô không biết ai là Thập Thất?

- Tôi…Phải biết sao? Người đó là ai? Rất Quan trọng sao?

Lâm Nhược Khê không kìm được hỏi.

Christine đôi mày cong lại, trên gương mặt tinh xảo không tì vết lộ ra vài phần nghiền ngẫm:

- Chậc chậc…không ngờ hắn lại không nhắc đến Thập Thất với cô sao…Lúc tôi gặp cô lần đầu tiên, cho rằng nguyên nhân hắn chọn cô là vì trên người cô có hình bóng của Thập Thất, bề ngoài cô, tố chất của cô, đặc biệt là ánh mắt cô, dường như là một Thập Thất khác… Đương nhiên, cô còn xinh đẹp hơn Thập Thất rất nhiều, nhưng tôi tin rằng đó không phải là thứ hắn coi trọng.

- Không ngờ, hắn lại chưa đề cập tới Thập Thất với cô…Nếu hắn không nhắc đến, tôi đây cũng không nói nữa, bằng không hắn lại nói tôi nhiều chuyện.

Lâm Nhược Khê im lặng một lát, nhìn Christine với vẻ ươt át mà nói:



- Cho tôi biết, tôi muốn biết Thập Thất là ai, cô không có lý do gì để giấu tôi, vì cô nói ra rồi, tôi nghĩ, cô không phải là người thích giấu chuyện không nói ra, cô sẽ rất khó chịu, đúng không?

Christine hơi hoảng hốt, tiếp theo sau, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ…



“Răng rắc”

Theo tiếng giòn vang, cánh cửa bị đóng lại nhẹ nhẹ.

Một bàn tay thon nhỏ mò mẫn đến cái nút tắc mở trên vách tường, ấn vào, ánh đèn trong đại sảnh của căn nhà kiểu xưa chốc lát lại sáng lên.

Dưới ánh đèn vàng nhợt, Mạc Thiện Ny cởi ra đôi giày đen bóng quyến rũ cao ngạo, sau đó thở ra nhẹ nhàng, bĩu môi, dùng tay xoa nắn nhẹ gót chân hơi có chút mệt mỏi.

Đôi chân với vớ quần tơ tằm màu đen càng có vẻ vô cùng trắng mịn, Mạc Thiện Ny một tay vịn trên đầu tường, đưa cơ thể vào, tư thế không được tao nhã lắm, nhưng cũng đang ở trong nhà, nên cô ấy cảm thấy không sao cả.

Mỗi ngày sau khi làm về, Mạc Thiện Ny đều cảm thấy, mình phải chán ghét việc đi làm, chán ghét công việc mới đúng, thậm chí rất nhiều lần đều đã quyết tâm ngày mai cần phải về nhà sớm, ăn một bữa cơm ngon lành, nhưng mà, cái suy nghĩ ấy đến ngày hôm sau thì tan thành mây khói.

Bây giờ ở cùng Sắc Vi, Mạc Thiện Ny càng cảm thấy mình tựa như là có khuynh hướng “Bị ngược đãi điên cuồng’’ nhịp sống thong thả của Sắc Vi, so với mình thực sự là một trời một vực.

Tất nhiên, người ta lăn lộn trong mưa bom bão đạn, tới bây giờ, tuy công việc của mình vất vả, dù sao cũng không cần phải mạo hiểm mạng sống.

Mạc Thiện Ny xoa nắn xong bàn chân, tháo kẹp tóc trên đầu xuống, để một mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa xuống, đặt túi xách bên trên tủ gỗ, sau đó Mạc Thiện Ny ngẩng đầu, nhìn lên đồng hồ trên vách tường nhà, thời gian là mười giờ đêm.

Cũng không biết Sắc Vi đã đi ngủ chưa, Mạc Thiện Ny thở dài, cho dù có người “Bạn cùng phòng’’ thật sự trong ngày thường chẳng khác gì giống như lúc trước ở một mình.

Vào trong bếp, Mạc Thiện Ny mở ngăn đông lạnh, lấy ra bao lớn bao nhỏ rất nhiều thức ăn đông lạnh, tính nấu chút gì đó giống như bánh xếp, sủi cảo, cô không còn sức để nấu bữa cơm tối.

Đang tính mở ra bịch sủi cảo đông lạnh, Mạc Thiện Ny đột nhiên nghe thấy một tiếng quen thuộc phát ra từ sau lưng…

- Không ăn bữa cơm đàng hoàng, lại ăn thứ đông lạnh?

Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng thương xót nhiều hơn.

Mạc Thiện Ny quay đầu lại, quả là nhìn thấy, người đàn ông hư hỏng đã vài ngày không gặp lại đang đứng ở chỗ mình cách xa ba bước.

Dương Thần người đang mặc áo ngủ cotton, thật giống như là ở nhà mình vậy, tựa vào khung cửa với bộ dạng uể oải, đang mỉm cười nhìn vào Mạc Thiện Ny.

- Anh…Sao anh lại ở đây?

Mạc Thiện Ny không kìm lòng nổi mà hỏi, nếu không phải với giọng quá quen thuộc này, cô ấy đã nghĩ là đã có kẻ cướp vào nhà.

Dương Thần bước lên, đưa hai bàn tay nhéo một cái trên đôi má mơn mởn của Mạc Thiện Ny:

- Thiện Thiện, em không cảm thấy lúc này đáng phải lao thẳng vào lòng người đàn ông sau đó nói vài câu đại loại như ‘em nhớ anh’, ‘anh làm em sợ’, mà lại hỏi anh vì sao anh lại ở đây? Một cách nhạt nhẽo thế này.

Mạc Thiện Ny lườm hắn một cái, vừa cười dỗi vừa vỗ vỗ ngực Dương Thần:

- Em không xấu hổ như vậy, không phải làm em sợ sao, anh nghĩ muốn đến thế nào thì đến thế nào, em cũng không thèm hỏi anh nữa.

Sự thật, Mạc Thiện Ny nghĩ kỹ, theo bản lĩnh của Dương Thần, muốn vào nhà mình, chính xác là có vô số cách làm.

- Đã nói là hôn nhân là phần mộ của tình yêu, anh với em cũng chưa kết hôn, sao thứ cảm giác một tí không khí gì cũng không có.

Dương Thần cố ra vẻ buồn rầu mà nói.

Mạc Thiện Ny sẵng giọng:

- Đôi ba ngày thì không thấy bóng dáng, hở ra không thấy mặt hơn cả tuần, chẳng lẽ còn trông cậy vào được gặp một lần thì phải hầu hạ anh như hầu hoàng đế sao?

Nghe thấy những câu chua xót đến nổi răng cứng rơi rụng, Dương Thần liền muốn thối lui, cười ngọt ngào an ủi nói:

- Anh không phải đang bận việc sao, em không biết gần đây chuyện ngôi sao Ngọc Lôi khiến cho anh muốn xỉu, anh đâu có năng lực công tác mạnh mẽ như Tiểu Thiện vậy, công việc hơi nhiều một chút, thì anh đã tâm cùng lực kiệt.

Mạc Thiện Ny hừ nhẹ một tiếng nói:

- Hết rồi? Em muốn nghe anh khen nữa.

Dương Thần nghiêm túc nói:

- Anh cũng không nói nhảm nữa, vậy đi, anh làm một bữa ăn khuya thịnh soạn cho Tiểu Thiện yêu dấu của anh.



- Bữa ăn khuya?

Mạc Thiện Ny nhìn quanh, không hài lòng nói:

- Ở đây ngoài những thứ thực phẩm đông lạnh mà anh khinh thường ra, không có thứ gì khác, chẳng lẽ anh muốn nấu cơm sao? Chắc em sẽ đói chết.

Dương Thần lắc ngón tay cười nói:

- Đương nhiên anh đâu ngốc như vậy, cục cưng em ngoan ngoãn đợi ở đây, anh đi một chút sẽ về.

Nói xong, Dương Thần lắc mình một cái, ra đến đại sảnh mở cửa, xông ra ngoài, để lại Mạc Thiện Ny đứng trong bếp gương mắt nhìn.

Một hồi lâu, Mạc Thiện Ny định thần lại, dẫm chân, ngậm miệng nói:

- Ăn khuya cái gì, vụt đi một cái thì không thấy bóng dáng.

Nhìn thấy cánh cửa đại sảnh lại bị mở ra, Mạc Thiện Ny đành buồn bực đi đến đóng lại, nhưng vừa đi đến cửa, bóng dáng Dương Thần lại xuất hiện lần nữa trước mặt cô.

Chỉ là lần này, trên tay Dương Thần đột nhiên có thêm hai đĩa lớn.

- Ha ha, thế nào, đây là vú Vương nấu trong bữa ăn chiều với món gà xào ớt và thịt bò vỉ sắt, em cũng biết thói quen của vú Vương, chắc chắn nấu nhiều hơn so với chúng ta có thể ăn, chủ yếu những món này chưa đụng tới, anh mang thẳng đến đây, em cho vào lò vi ba hâm nóng lại, thì có thể ăn được.

Dương Thần đắc ý nói.

Nhìn thấy hai mâm thức ăn tỏa hương vị cay thơm phứt, Mạc Thiện Ny nuốt cổ họng một cái, ngạc nhiên hỏi:

- Vừa rồi anh…Là về lấy thức ăn?

Giữa khoảng thời gian này chỉ có mười mấy giây, người đàn ông lại chạy một vòng qua lại giữa hai nhà hơn nữa còn mang lại hai mâm thức ăn? Nên biết, chưa nói đến giữa lộ trình phải vượt qua mấy chục mét, còn phải trèo qua hàng rào, ra vào phòng nữa.

Dương Thần gật gật đầu, vào trong nhà, đặt hai mâm thức ăn trên bàn lại nói:

- Em hãy cho hâm nóng trước, anh đi bới chút cơm đến, rất nhanh.

Nói xong, Dương Thần lại chạy về.

Ánh mắt Mạc Thiện Ny nhìn theo Dương Thần đi ra cửa, lại quay qua nhìn thức ăn trên bàn, giống như đang nằm mơ.

Một thứ ấm áp phức tạp khó tả tràn ngập trong lòng…Trong chớp mắt biến ra món ăn ngon, có lẽ, lãng mạn như vậy, cũng chỉ có người đàn ông khác thường này có thể mang đến cho mình.

Chỉ chốc lát sau, Dương Thần lại mang đến một bát cơm và một đĩa rau cải, vốn là muốn đi lấy thêm một ít, nhưng Mạc Thiện Ny lại ngăn hắn lại, chuyện chuyển tải đồ ăn im hơi lặng tiếng này, nghĩ kỹ thật sự cũng còn chút quái đản.

Sau khi hâm nóng thức ăn trong lò vi ba, Mạc Thiện Ny ăn khuya tại bàn ăn lại không giống như ăn khuya, mà Dương Thần thì đầy thích thú ngồi ở đối diện, dường như nhìn phụ nữ ăn thì có thú vui không tầm thường.

Trong đại sảnh, ngoài tiếng lắc lư của chiếc đồng hồ kiểu cũ treo trên vách tường, im phăng phắc, tuy Mạc Thiện Ny rất đói, nhưng lúc ăn lại không phát ra âm thanh quá lớn, trái lại đang ăn cơm bị Dương Thần nhìn vào chằm chằm, trong lòng có chút ngọt ngào đồng thời, cũng khiến cô có cảm giác ngứa ngáy.

Gần hai mươi phút sau, Mạc Thiện Ny dưới sự yêu cầu của Dương Thần, buộc phải ăn hết hai chén cơm, khó lắm mới ợ được một cái, mặt mày đỏ thẫm.

Dương Thần rất là “Phục vụ chu đáo’’ lại đem tất cả thức ăn về, còn về phần sáng mai vú Vương nhìn thấy đồ ăn bị tiêu diệt, có khiến vú Vương sợ không, chuyện đó hắn không quan tâm.

Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần đem đồ ăn đi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không trở lại, đang tính đóng cửa, Dương Thần lại quay về trước mặt mình.

- Anh…Sao anh lại trở về?

Mạc Thiện Ny bĩu môi hỏi.

Dương Thần cười xấu xa hỏi:

- Bé ngoan, ăn no chưa?

Mạc Thiện Ny bĩu môi:

- Có thể không ăn no sao? Bị anh nhét đầy rồi.

- Nếu ăn no, chắc hẳn là sức lực dồi dào.

Nụ cười trên khóe môi Dương Thần càng hiện rõ:

- Bằng không…Hoạt động thể dục một chút giúp tiêu hóa?