Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 475: Đã lâu không gặp


Cả đêm ấn hương thơm mát, không thể khiến Dương Thần quên đi ngày mai phải đi làm việc chính, vả lại đây không phải là ngày bình thường, vừa lúc là Tuệ Lâm phải tham dự tuyển lựa vòng cuối của ngôi sao Ngọc Lôi.

Lượngđộc giả của Ngọc Lôi được cho là tăng lên nhanh, dù sao ở trong cái quốc gia nhân khẩu chiếm một phần tư của thế giới này, sau trà dư tửu hậu mọi người đều không thể thiếu là đề tài câu chuyện ngôi sao Ngọc Lôi, thời gian gần đây luôn chiếm cứ đầu đề trang báo giải trí, thậm chí Lâm Nhược Khê còn dùng số tiền lớn, trực tiếp để hàng loạt tạp chí thời trang thương hiệu đều bắt đầu mở chuyên mục.

Ở trình độ nào đó, đây cũng là một cách che chở của cô ấy đối với em gái mình, dù sao Lâm Nhược Khê tuy ủng hộ Tuệ Lâm lựa chọn con đường ca hát, nhưng lại không muốn Tuệ Lâm lọt vào trong cái giới giải trí vàng thau lẫn lộn với những thông tin tiêu cực, đổ tiền vào là một cách thức bảo vệ hữu hiệu và thực tế nhất.

Dưới sự chiếu cố của mọi quan hệ, bản thân Tuệ Lâm lại có sắc đẹp và chất giọng hơn người thu hút ánh mắt của quần chúng, có vẻ như không cần tốn hao nhiều sức lực.

Bản thân Dương Thần vốn là lần thứ hai đi vào phòng quay phim của đài truyền hình, lần trước đi đến là cùng An Tâm, chỉ vội vàng nhìn quanh một vòng, giờ lần này đến, lại là cùng những người chế tác và nhân viên công ty trong đài truyền hình cùng nhau trong phía sau đài, kiên nhẫn xem những diễn tập trên sân khấu, dự định đợi cho đến lúc tiết mục chính thức chấm dứt.

Tuy vài người phụ trách quan trọng trong đài truyền hình không quen với Dương Thần nhưng thông qua sự giới thiệu của Triệu Đằng và Vương Khiết hai người, mới biết được vị này có thể nói là một trong những người nắm quyền hiện giờ giống như chiếc hàng không mẫu hạm chỉ nhìn mà không với tới được, thứ tài sản vài chục tỷ đó chẳng phải giỡn chơi, đương nhiên coi Dương Thần như ông phật mà thờ, vô cùng niềm nở.

Sau lúc màn diễn chính thức bắt đầu, Dương Thần lẳng lặng ngồi trong phòng riêng của khách quý, bên cạnh chỉ có Triệu Đằng và Vương Khiết hai người, cả ba đều không nói chuyện.

Theo những lời khai mạc của người dẫn chương trình vừa kết thúc, mười hạng A của ngôi sao Ngọc Lôi bước lên đài từng người một, mà giám khảo cả vòng loại quan trọng lần này, Yeon-hee Lee tham dự cùng với hai nhạc sĩ đều trang phục lộng lẫy.

- Vòng chung kết, người phụ nữ họ Yeon ấy, vẫn là giám khảo sao?

Dương Thần đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Vương Khiết ở bên cạnh.

Vương Khiết hơi sửng sốt, theo Dương Thần đã một thời gian, cũng hiểu được sơ sơ với ý của cấp trên, mỉm cười:

- Sẽ không đâu, có cô Christine ở đây, không cần cô ấy.

Dương Thần rất hài lòng với câu trả lời này, trên thực tế, hắn tự cho mình có chút phong cách làm việc của tiểu nhân, người phụ nữ Yeon-hee Lee đã sớm bị đá ra ngoài rồi.

Bất thình lình, cánh cửa phòng khách quý bị đẩy ra, Dương Thần ngớ một chút, vì người đi vào không phải là người trong đài truyền hình, không ngờ là Lâm Nhược Khê với trang phục màu trắng nụ hoa tơ cách ăn mặc của phong cách Âu Châu.

Hiếm thấy Lâm Nhược Khê không mặc đồng phục làm việc, với bộ trang phục thư giãn tựa như tản bộ nghỉ mát trên bãi biển Địa Trung Hải của Tây Ban Nha, mùi hương hoa lài vừa đi vào cửa đã liền thấm vào lòng người thơm mát bốn phía.

Vương Khiết và Triệu Đằng hai người lập tức khẩn trương đứng lên vội thưa: “Chào chủ tịch’’, sau đó nhìn vào nhau, rất biết điều mà lui ra khỏi phòng riêng.

Vẻ mặt không chút thay đổi của Lâm Nhược Khê chỉ gật gật đầu, đợi hai người đi ra, mới chậm rãi bước đến cái ghế bên cạnh Dương Thần, kéo qua một cái ghế mây, đặt cái túi nhỏ trên tay xuống dưới thảm, sau khi vuốt vuốt tóc, song song ngồi xuống.

Dương Thần nhìn cô ấy liên tiếp những cử chỉ lịch sự tao nhã, không mang theo một chút mùi vị của người thường, lại càng đậm đà, thật không biết vợ mình có phải đang tu luyện lén lút những tiên pháp gì, ngày nào đó thành tiên nữ bay thẳng lên trời.

- Không nghĩ đến người bận rộn như em lại dành thời gian đến xem trận đấu.

Dương Thần cười nói, sự thật trong lòng rất muốn hỏi tối qua gặp cô ả điên Christine đã nói những gì, nhưng nghĩ lại cũng không cần thiết hỏi, Lâm Nhược Khê muốn nói tất nhiên sẽ nói, không muốn nói, hoàn toàn có thể đóng băng.

Lâm Nhược Khê thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, trước sau không nói lời nào, nhưng ý tứ hàm chứa trong ánh mắt lại rất rõ ràng—— Ngay cả anh cũng tới, đương nhiên em cũng phải tới.

Dương Thần nhún vai, sự thật giữa hai người cũng vẫn khá ăn ý, hắn liền hiểu được ý trong đó, cười khổ, không hỏi thêm nhiều nữa.

Trình diễn trên sân khấu đang hừng hực khí thế, mười cô nữ ứng cử viên còn lại mỗi người đều rất cứng về chất giọng, bản thân lại hội đủ điều kiện sắc đẹp, mùi thuốc súng giữa họ đương nhiên mãnh liệt, cho dù trên bề ngoài xưng nhau là "chị em'', cái đó cũng là trong tình huống không có cạnh tranh mà thôi.

Ai cũng hiểu rõ, vòng chung kết có Christine làm giám khảo, cái tỷ lệ theo dõi trên màn hình sẽ đạt đến mức nào, hạng 3A trước tương đương đã nổi tiếng, nếu như không phải những ca sĩ nổi danh không đủ tư cách đến tham dự, chừng nào mới tới lượt những lính mới tò te này, sớm đã bị loại.



Lúc Tuệ Lâm bước ra sân khấu, tiếng gào của khan giả cả hội trường lại hết sức tăng vọt, hiển nhiên, trong những ngày qua, tỷ lệ ủng hộ ở khán giả của Tuệ Lâm đã có hướng bộc lộ tài năng.

Đang lúc xét cho điểm Tuệ Lâm và một cô ứng viên khác, ở vị trí giám khảo, chỉ duy nhất Yeon-hee Lee cho điểm cao cô ứng viên khác.

Xem đến đây, Lâm Nhược Khê mày hơi nhíu lại, hiển nhiên, cố ấy không hài lòng cách làm này của Yeon-hee Lee.

- Xem ra người phụ nữ ấy đang ra oai với chúng ta, cố ấy biết rõ Tuệ Lâm có thể vào chung kết, nhưng cũng phải làm ra chuyện như vậy, tuyệt nhiên là biết chúng ta hiện giờ đang theo dõi trực tiếp, cho nên khiến cho lòng chúng ta không thoải mái.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê gật đầu, hiếm khi đồng ý với lời nói của Dương Thần.

Dương Thần ngáp một cái, nói thật, đối với tiết mục như vậy hắn không cảm thấy hứng thú nếu như không phải đã hứa với Tuệ Lâm là phải đến xem, hắn là không muốn tới nữa.

Đang lúc Dương Thần muốn nói thầm với Lâm Nhược Khê cái gì để bớt buồn bã đồng thời, thừa lúc kéo gần chút khoảng cách thời gian hai người, lại không ngờ, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí không thích thú xuất hiện ở ngoài cửa.

Dương Thần nhíu mày, quay đầu qua, cửa phòng riêng bị người ta từ ngoài đẩy ra.

Lâm Nhược Khê cảm thấy vẻ mặt Dương Thần không phải lúc, theo cái nhìn Dương Thần quay đầu qua, lúc nhìn thấy người đi vào, sắc mặt rốt cuộc có chút thay đổi, trong ánh mắt lộ ra vài phần hoảng hốt và bối rối.

Trên người mặc cái áo lông dê cổ thấp màu tím, quần bó sát người thẳng tắp, thoạt nhìn cách ăn mặc thư giãn của đàn ông vô cùng sức sống, kết hợp với khuôn mặt có vài phần sức hấp dẫn của nam tính đi trên đường, tất nhiên sẽ khiến cho đa số phụ nữ quay đầu lại…

- Thật sự ngại, xem ra, là đã làm phiền đến khoảnh khắc hạnh phúc của hai vị…Anh hai, chị hai, đã lâu không gặp…

Dương Thần lộ ra vẻ cười kỳ lạ, trong ánh mắt có vài phần buồn rầu, cứ như là mực không tan ra được.

Dương Thần chưa từng nghĩ, trên đời này sẽ không nhìn thấy lại người trẻ tuổi có quan hệ rất lớn với mình, thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn này lại gặp lần nữa.

Từ trước chỉ biết Ngọc Ki Tử mang theo Dương Liệt về Côn Luân an dưỡng, nay xem ra, Dương Liệt đã khôi phục, thậm chí hẳn là dựa vào thứ thuốc bổ linh đơn gì đó, đã nâng cao thực lực nhất định.

Sức chiến đấu trong qua khứ của Dương Liệt, đem đưa vào Viêm Hoàng Thiết Lữ, liền ngang hàng với cao thủ Thiên Long như vậy, này xem ra, cũng đã liệt vào trình độ đặc cộng đứng đầu thế giới.

Đương nhiên, sức mạnh như vậy, cho dù là ranh giới của ngưỡng cửa trời phú, cũng kém khá xa.

Nghe thấy Dương Liệt gọi “Anh hai, chị hai’’, Dương Thần không một cảm giác gì, trái lại khuôn mặt xinh đẹp Lâm Nhược Khê hơi đỏ, cô tuy biết Dương Thần và người em mới quan hệ không được tốt, nhưng ở vào vị trí của người phụ nữ mà nói, gọi “Chị hai’’ không có gì sai.

Chỉ có điều, rất nhanh thì Lâm Nhược Khê nhận thấy Dương Thần bên cạnh, vẻ mặt không mấy gì vui.

- Sự thật không lâu, tối thiểu tao cảm thấy rất ngắn.

Dương Thần bình tĩnh nói.

Dương Liệt buông lỏng tay, cười lạnh lùng nói:

- Thật không, mày đương nhiên không cảm thấy lâu lắm, bởi vì các ngươi đang đứng, mà tao trong những tháng ngày trên giường, thật là sống không bằng chết…

- Nếu mày chỉ muốn nói cái này, tao nghĩ tao nên đi rồi.



Dương Thần không muốn quan tâm, sự xuất hiện của Dương Liệt, khiến hắn tâm trạng thư giãn vốn có trở nên hỗn độn.

Cho dù mức độ của võ đạo không ngừng nâng cao, nhưng cái tu luyện nội tâm của mình, tóm lại chỉ là người trai trẻ hai mươi mấy tuổi mà thôi.

- Tôi đến để thăm người phụ nữ tôi yêu, anh không cần phải như vậy để tránh né tôi.

Dương Liệt châm biếm nói.

Dương Thần dừng bước chân lại, híp híp mắt:

- Đừng thử dùng sức mạnh đối với Tuệ Lâm, nếu để tao biết được mày dám đối xử với Tuệ Lâm thế nào…Tao có khả năng khiến mày từ trên giường đứng dậy, đương nhiên cũng có thể để cho mày nằm trên giường trở lại.

- Anh uy hiếp tôi?

Dương Liệt nụ cười vụt tắt, vẻ mặt âm trầm nói.

- Tao nói cho mày biết là sự thật.

Dương Thần thản nhiên trả lời, quay đầu đi ra khỏi phòng.

Trong tiềm thức mà Dương Thần nhận thấy được, Dương Liệt đột nhiên xuất hiện ở Trung Hải, tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ đến thăm Tuệ Lâm một cách đơn giản, liên tưởng đến trước khi liên quan tới sự việc tuyển chọn, một thứ phỏng đoán hiện lên trong đầu khiến hắn sốt ruột…

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đi ra, cũng đứng dậy theo sau, để cô một mình đối mặt với Dương Liệt, cảm thấy thật nặng nề, thậm chí hơi có phần sợ hãi —— người đàn ông này, giống như con báo đen bị tảng đá lớn đè lên, có thể thoát ra bất cứ lúc nào, cắn xé nát nội tạng của mọi kẻ thù.

- Cô nhất định sẽ hối hận, hắn không đem lại được hạnh phúc cho cô…..

Đột nhiên Dương Liệt cười nhạo nói.

Lâm Nhược khê vừa muốn bước ra cửa dừng một chút, nhưng không quay đầu lại.

Dương Liệt xoay người, trêu tức nói:

- Hắn sẽ kéo theo cô, cùng nhau hủy diệt…

Khắp người Lâm Nhược Khê hơi run nhẹ một chút, giống như bị không khí lạnh buốt xâm nhập vào toàn thân.

Hít thở sâu một cái, tâm trạng bị kích động của Lâm Nhược Khê mới bình phục lại quay đầu lại, nở ra một nụ cười hồn nhiên không hề gì:

- Thât không, nhưng trước khi gặp được hắn, tôi đã hủy diệt vài lần, cho nên, tôi không sao cả.

Dứt lời, Lâm Nhược Khê liền đi theo ra khỏi phòng.

Dương Liệt nghe thấy tiếng đóng cửa, một tay chậm rãi mò đến bàn tròn ở bên cạnh...

"Rầm "

Một tiếng kêu rên đau khổ, chất liệu gỗ của cái bàn tròn bị một sức nén mãnh liệt dập nát tan thành một vụn gỗ.