Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 553: Áp lực lớn của yêu tinh An Tâm


Hai người ở trong văn phòng chơi các loại trò chơi, cũng không phải ngày một ngày hai, cưỡi xe nhẹ nên quen rồi, cũng không nghĩ xem đám nhân viên bên ngoài có biết hay không, kỳ thực cũng sợ bị người ta biết, Dương Thần vốn không sao cả, An Tâm thì lại suy nghĩ thoáng, dù sao mình đi dụ dỗ một người đàn ông như thế này, cũng không phải lẳng lơ dâm đãng, không có gì phải giấu giếm.

Tuy nhiên dù sao cũng là phòng làm việc, Dương Thần cũng không thể chơi quá mức, cho nên một lượt nhanh rồi đột kích, sau nửa tiếng liền ngừng công kích.

An Tâm cố gắng không để cho âm thanh của mình quá lớn, nhưng sau khi nhận được sự thoải mái khuôn mặt nhộn nhạo xuân tình kia, cũng khó có thể dấu đi nét đẹp làm động lòng người.

Hai người dọn dẹp một chút, Dương Thần dự định quay về nhà tắm rửa, sau đó sẽ quay lại công ty cùng An Tâm đi ăn trưa, mấy ngày nay bị Lỗ Dân quấy rầy, lại bị An Tại Huân chọc tức, gầy đi rất nhiều, vuốt ve cũng thấy đau lòng.

Nhưng không đợi Dương Thần đi ra, điện thoại phòng làm việc liền kêu lên, nhìn số điện thoại đó liền biết là nhân viên trong công ty gọi tới.

Dương Thần nhận, chỉ nghe thấy trợ thủ Triệu Đằng của mình sốt ruột nói:

- Giám đốc, cảnh sát khu Tây đột nhiên đến, hơn nữa là Cục trưởng Lư tự mình tới, nói là muốn bắt người.

Nghe xong, Dương Thần nhíu mày, nói câu:

- Biết rồi.

Sau đó dập điện thoại.

Giọng nói trong điện thoại của Triệu Đằng rất lớn, An Tâm đương nhiên cũng nghe thấy, thoáng chốc khuôn mặt ửng đỏ tiêu tan, lo lắng hỏi han:

- Là tên Lỗ Dân kia sao?

- Hừ, còn có thể là ai.

Dương Thần hừ một tiếng cười.

- Tên này đúng là rất nhanh, trong nửa giờ đồng hồ ngay cả Cục trưởng của Cục cảnh sát đều gọi tới, còn trực tiếp xông vào công ty bắt người, đây coi như muốn làm to chuyện rồi.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, vài nhân viên cảnh sát hình sự mặc trang phục cảnh sát nối đuôi nhau tiến vào, một người đàn ông trung niên đứng đầu dáng người thấp, nhưng khá xốc vác, bộ trang phục kia rõ ràng là thanh tra cảnh sát, hẳn là Cục trưởng Lư.

- Anh chính là Dương Thần?

Cục trưởng Lư đánh giá Dương Thần vài lần, thấp giọng, hỏi.

Dương Thần gật đầu.

- Không biết các vị cảnh sát đến công ty chúng tôi có chuyện gì, tôi hình như không phạm pháp.

Dương Thần kỳ thật có chút ấn tượng với vị Cục trưởng Lư này, nhưng không phải đã từng gặp mặt, chỉ là lúc đầu, mình vì Lưu Minh Ngọc phát sinh xung đột với Tề Khải, Tề Khải liền gọi điện cho Cục trưởng Lư.

Chẳng qua, lúc đấy Thái Nghiên còn là Cục trưởng đồn cảnh sát khu Tây, tên này chỉ là phó, bây giờ Thái Nghiên vừa đi, hắn ta liền lên chức rồi.

Hiện tại cả nhà Tề Khải già trẻ đều bị giết rồi, bộ dạng thuận buồm xuôi gió của người này, có vẻ lăn lộn không tồi.

- Hừ, đừng giả bộ, có người tố cáo anh có ý định mưu sát chưa thành, hơn nữa đã đánh thương người ta, chứng cứ xác thực, muốn chống chế cũng vô dụng, bắt lại.

Cục trưởng Lư không nói hai lời, lập tức hạ lệnh bắt người.

Vài nhân viên cảnh sát nhảy lên, căn bản không khách khí với Dương Thần, liền còng tay Dương Thần lại.

An Tâm ở một bên nhìn rất lo lắng, nhưng không biết làm thế nào cho phải.

Dương Thần ngược lại không nghĩ tới chống cự, ban ngày ban mặt thế này việc làm thịt một đám cảnh sát thế này là không thể làm, hắn còn muốn sống qua ngày ở Trung Hải, huống hồ những cảnh sát này chỉ là nghe lệnh từ tên họ Lư kia, bản thân không có gì sai.

Không nghĩ tới, lúc đầu Tề Khải bảo Cục trưởng Lư bắt mình, sau khi vị Cục trưởng Lư này điều tra xong tư liệu của mình xong, liền không dám động thủ, phỏng đoán tư liệu của mình khá có vấn đề, hơn nữa lại có liên quan đặc biệt với Cục trưởng Thái, hiện giờ tên Lỗ Dân kia muốn ông ta bắt, Cục trưởng Lư vội vàng đến rồi.



Có thể thấy, sức mạnh của Lỗ Dân này, còn mạnh hơn Tề Khải của Tề gia rất nhiều, thậm chí đuổi được Thái Nghiên của Thái gia, đây thật đúng là khiến hắn có chút kinh ngạc.

Ngoài văn phòng, đã đứng không ít nhân viên, bao gồm cả hai người Triệu Đằng và Vương Khiết, nhìn thấy Dương Thần bị bắt, đều bị dọa đến không dám nói, chỉ là lo lắng nhìn Dương Thần, không biết thế nào cho phải.

- Đừng đứng hết ở ngoài làm gì, nên làm gì thì làm đi, tôi không bị bắn chết đâu.

Dương Thần đùa giỡn nói câu, sau đó quay đầu nói với An Tâm:

- Đừng lo lắng, anh rất nhanh sẽ trở về.

Cục trưởng Lư bên cạnh cười lạnh nói:

- Đừng nói nhảm nhí nhiều làm gì, có thể quay về hay không, không phải một mình anh nói là được, dẫn đi.

Nói xong, một đám cảnh sát ra giãn đám nhân viên bên ngoài, liền áp giải Dương Thần rời khỏi văn phòng.

An Tâm trơ mắt nhìn Dương Thần bị đưa đi, hai mắt đẫm lệ mông lung cắn môi, mặc dù biết Dương Thần thân thủ rất giỏi, nhưng dù sao đó cũng là Cục cảnh sát, hơn nữa rõ ràng là Lỗ Dân muốn làm gì đó với hắn, Dương Thần dù lợi hại, cũng không thể đối mặt với công cụ sắc bén của quốc gia.

Đợi cảnh sát đi rồi, hai người Triệu Đằng và Vương Khiết ở bên ngoài cho nhân viên tiếp tục quay về làm việc, bọn họ thì đi vào phòng làm việc, khuyên giải an ủi nói:

- An tiểu thư, đừng quá buồn, Giám đốc nhất định sẽ không có chuyện, không thể không có luật pháp.

An Tâm mặt đầy chua xót, bản thân cô trong gia đình thượng lưu quý tộc, cũng biết, có chút thế lực, kỳ thực quả thật là không có vương pháp, nhưng cô cũng không thể nói ra như vậy.

Vương khiết lên tiếng nói:

- An tiểu thư, có cần thông báo cho người nhà Giám đốc không? Hay là mời một luật sư cho Giám đóc Dương trước?

Người nhà? An Tâm do dự một lát, có nên để người trong nhà Dương Thần biết những chuyện này không, chẳng may sau này người trong nhà biết Dương Thần bị bắt vào Cục cảnh sát, mình lại không báo cho họ biết, sẽ gặp phải sự phản cảm của người trong nhà Dương Thần không? Nhưng, nếu nói cho họ biết, Dương Thần sẽ trách mình làm người nhà anh lo lắng không?

Suy nghĩ một lát, An Tâm quyết định vẫn nên gọi luật sư trước, đi giúp Dương Thần giành lấy quyền lợi, nghìn vạn lần đừng chịu khổ gì mới được.

Vì thế để hai người Vương Khiết, Triệu Đằng đi ra, An Tâm đi đến bên bàn làm việc nhấc điện thoại, gọi cho những luật sư tốt nhất Trung Hải mà mình quen.

Đợi làm xong chuyện này, An Tâm do dự có nên gọi điện cho An Tại Huân không, nhưng nghĩ đến lại từ bỏ, An Tại Huân sợ Lỗ Dân như vậy, đâu có thể giúp Dương Thần mà đi trêu chọc Lỗ Dân đâu?

Đúc lúc này, cửa phòng làm việc lại có người gõ.

An Tâm cho rằng là công nhân viên, nói:

- Vào đi.

Đi vào cửa, là hai người lạ An Tâm không quen, là một nam một nữ, người nam thân hình cao lớn, diện mạo oai hùng, mặc một áo thể thao màu xám bó sát người, đường cong cơ thể cực kỳ rõ nét.

Mà diện mạo của người nữ có chút thanh tú động lòng người, dáng người chỉ đến ngực người đàn ông, mặc một chiếc quần bò và áp ngắn tay mộc mạc, không trang điểm.

- Hai vị là…

An Tâm nghi hoặc nhìn hai người.

Cô gái khẽ cười nói:

- Cô là An Tâm, An tiểu thư.

An Tâm gật gật đầu, đối phương tại sao biết cô?

- Tôi là Diệp Tử, anh ta là Thiên Long.



Diệp Tử chỉ chỉ Thiên Long bên cạnh, nói.

- Chúng tôi là muốn nói cho An tiểu thư biết, nếu muốn an toàn cứu Dương tiên sinh từ trong Cục cảnh sát ra, tốt nhất hãy gọi điện thoại cho người nhà Dương tiên sinh.

An Tâm không ngu ngốc, lập tức biết hai người này tuyệt đối có quen Dương Thần, hơn nữa là có biện pháp cứu Dương Thần, liền lên trước ôm lấy ta Diệp Tử, có chút kích động nói:

- Diệp Tử tiểu thư, Thiên Long tiên sinh, hai người có thể đưa Dương Thần ra đúng không? Tôi xin hai người giúp anh ấy được không, đều là tôi không tốt mới mang đến cho anh ấy phiền phức này, anh ấy là bị vu tội.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của An Tâm, Diệp Tử và Thiên Long nhìn nhau cười khổ.

Bọn họ không phải lo lắng Dương Thần có bị nói xấu hay không, đây đều không phải việc chính, bọn họ lo lắng là, chẳng may bên cảnh sát ngu ngốc thật sự động đến Dương Thần, hắn đem Cục cảnh sát giết sạch, vậy Viêm Hoàng Thiết Lữ bọn họ thật sự mất mặt rồi.

Từ lúc Thái Ngưng bị triệu hồi về Yến Kinh, nhiệm vụ trông nom Dương Thần liền giao cho Diệp Tử và Thiên Long nay đã khỏi bệnh, ngày nay bọn họ cũng được cho là vợ chồng trongViêm Hoàng Thiết Lữ, Tướng quân Thái Vân Thành từng đảm nhiệm chức biết mối quan hệ của bọn họ với Dương Thần rất tốt, đồng thời làm cho bọn họ có thể có thời gian hai năm nghỉ ngơi, cũng thích hợp khẩn cấp ra mặt ngăn cản Dương Thần làm một số chuyện, đúng là suy xét chu đáo.

Vốn dĩ Diệp Tử và Thiên Long cho rằng, sau khi trải qua sự kiện Tăng gia, cũng sẽ không có ai trêu chọc Dương Thần, thật không nghĩ, tên sao chổi này có thể gây phiền toái, không ngờ vừa mới từ Paris trở về Trung Hải, liền chọc giận Lỗ Dân.

Tên Lỗ Dân này không có gì, chỉ là, chỗ dựa vững chắc đằng sau Lỗ Dân, cho dù Viêm Hoàng Thiết Lữ, cũng không dám dễ dàng đụng chạm, cho nên, bọn họ mới không trực tiếp đi Cục cảnh sát đưa Dương Thần ra, mà là quay về bảo An Tâm gọi điện cho người nhà Dương Thần.

Đương nhiên, nhân vật mấu chốt muốn thông báo, là Quách Tuyết Hoa.

- An tiểu thư, cô không cần lo lắng, Dương tiên sinh tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, việc chúng tôi lo lắng là sự tình trở nên rắc rối hơn sẽ càng không thể thu dọn, vẫn là làm phiền cô gọi điện thoại cho người nhà Dương tiên sinh, đặc biệt là mẹ Dương tiên sinh, đến lúc đó, tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.

Diệp Tử dịu dàng nói, cô cũng là phụ nữ, biết người phụ nữ mình yêu xảy ra chuyện, bất luận tình huống như thế nào, đều sẽ lo lắng sợ hãi khó có thể khống chế, giống như lúc đầu Thiên Long bị người của Bão Cát đánh trọng thương, cô thiếu chút nữa khóc hết nước mắt, đây là một đạo lý.

An Tâm hơi sửng sốt, cô từ trước tới giờ chưa thấy qua mẹ của Dương Thần, trong ấn tượng của cô, Dương Thần hình như từng nhắc qua hắn là cô nhi, không khỏi đầu óc hơi mộng mị.

- An tiểu thư, đừng do dự, vô cùng khẩn cấp rồi.

Thiên Long nghiêm mặt nói.

An Tâm lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng gật đầu, nhưng lại nghĩ đến một chuyện—— cô không biết số điện thoại trong nhà Dương Thần.

- Đây.

Diệp Tử lấy một chiếc điện thoại màu hồng đưa cho An Tâm, nói:

- Chính là số điện thoại này.

Là người chuyên phụ trách Dương Thần, đương nhiên có tất cả các phương thức liên lạc của Dương Thần, Diệp Tử sớm đã chuẩn bị rồi, chỉ là, cô và Thiên Long hiển nhiên không thích hợp tiếp xúc với người nhà Dương Thần, dù sao đều là thành viên của tổ chức ẩn sau cánh gà, tùy tiện tìm người khác không thích hợp, cho nên mới nghĩ đến đưa cho An Tâm, dù sao An Tâm là người phụ nữ của Dương Thần, nhất định sẽ không sao.

Hai người này đã nhìn quen Dương Thần dụ dỗ nhiều người đẹp, hơn nữa Sắc Vi và Mạc Thiện Ny còn lộ liễu ở ngay sát vách, luôn cho rằng Dương Thần sẽ không giấu bất cứ cái gì, người trong nhà đều biết, mới để An Tâm gọi điện thoại cho Quách Tuyết Hoa, nếu Dương Thần biết, nhất định hận không thể ném hai người ra ngoài.

Vốn dĩ trong mắt các bậc trưởng bối, hắn không hơn không kém chỉ là kẻ đào hoa, hôm nay lại cho An Tâm xuất hiện, đây không phải là họa vô đơn chí sao? Mình trong nhà còn có địa vị sao? Đoán chừng tính tình Vú Vương và Quách Tuyết Hoa dễ dàng tha thứ, cũng phải trợn mắt với mình, không cần nhắc đến sự khinh bỉ của Trinh Tú với mình.

Vậy thì xong rồi, tính cả Lâm Nhược Khê, bản thân ở trong nhà đối mặt với bốn cặp mắt.

Vừa nghĩ đến phải gọi điện thoại cho mẹ Dương Thần, An Tâm nói không hồi hộp là giả vờ, đầu tiên nói đơn giản tình huống Dương Thần bị bắt, luyện cho giọng nói rõ ràng, hít thở mấy hơi, bình tĩnh lại, mới cẩn thận ấn số điện thoại.

Thiên Long và Diệp Tử nhìn nhau, liên tục cười khổ, cô con dâu này gặp mẹ chồng quả nhiên có nhiều áp lực.

Lại không biết An Tâm sắp chửi Dương Thần mấy nghìn lần rồi, đồ đàn ông chết tiệt, đồ đàn ông thối, không ngờ lần đầu tiên cùng mẹ hắn nói chuyện, lại phải thông báo một tin xấu, vốn dĩ chính là tiểu hồ ly tinh, cuộc điện thoại này mà gọi, sau này đừng hy vọng bà thích mình, đúng là chuyện xấu đến nhà rồi.

Nhưng trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, điện thoại không ngờ kết nối rồi.

- Xin chào, xin hỏi cô tìm ai.

Giọng một người phụ nữ dịu dàng từ trong điện thoại vọng ra, khiến người ta nghe như gió xuân.