Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 563: Có vẻ không giống


Một đêm mưa dầm, khiến cây cối xanh tươi thêm. Không khí có vẻ trong trẻo lạ thường. Trên những phiến là xánh biếc vẫn còn những giọt nước mưa đọng lại. Những bụi cỏ cũng sáng lóng lánh bởi những giọt nước mưa.

Cửa chính của căn nhà lớn bị đẩy từ trong ra, Quách Tuyết Hoa mặc một bộ đồ ở nhà màu nâu, mái tóc chưa hề chải đi ra cửa, nhìn ra phía cửa sắt bên ngoài.

Cả đêm không thể nào ngủ được, vẻ mặt trông mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng. Nhưng Quách Tuyết Hoa không để ý đến những việc này. Dương Thần cả đêm chưa về nhà, cũng không ai nói với bà là đã có tin tức của hắn. Quách Tuyết Hoa thật sự lo lắng.

Vú Vương từ trong phòng đi ra, buông tiếng thở dài, thân thiết nói:

- Tuyết Hoa, tôi nấu chút cháo, đi ăn một chút. Buổi sáng bên ngoài khá lạnh đừng đứng ở đây lâu.

- Ngọc Lan, bà nói xem Dương Thần rốt cuộc đi đâu. Nhiều người như vậy tìm hắn khắp Trung Hải sao lại không thấy?

Trong lòng Quách Tuyết Hoa khó chịu, sao có thể ăn cháo được.

Đây chính là đứa con bị thất lạc hơn hai mươi năm. Nếu không phải bà có tâm trí kiên cường chỉ sợ là đã sớm nằm liệt giường không dậy nổi.

Vú Vương vẻ mặt chua xót:

- Tuy tôi không có con, nhưng tôi biết, bà chắc chắn đau lòng. Nhưng, tuy là con bà chưa về nhưng không ai nói nó có chuyện gì. Nếu con trai về mà bà ốm, thì con bà cũng sẽ đau khổ.

- Tôi cũng biết lo lắng như vậy chẳng có tác dụng gì. Nhưng trong lòng tôi không thể nào yên tâm, lòng tôi đau như cắt.

Quách Tuyết Hoa vẻ mặt đau thương nói.

Vú Vương bất đắc dĩ cười khổ.

- Việc đáng lo như vậy sao lòng chúng ta không lo lắng đâu. Tuy nhiên, cũng may mà Trinh Tú đang ở trường học, nếu cô bé về nhà đúng lúc xảy ra chuyện này, với tính tình của cô bé, chắc chắn cũng sẽ lo lắng lắm, không an tâm.

Quách Tuyết Hoa sửng sốt, nhíu mày nói:

- Đúng rồi, tôi hồ đồ rồi, tối qua Trinh Tú không về, ở lại trường học sao?

Vú Vương gật đầu đau lòng nói:

- Bà đi rồi thì cô ấy gọi điện thoại về nói mấy hôm nay phải ở lại trường ôn tập gì đó. Toàn bộ học sinh cấp ba đều trọ ở trường. Cũng không biết trường học làm gì, đang yên thì lại tổ chức ôn tập. Trẻ nhỏ bây giờ học tập còn mệt hơn là đi làm.

Quách Tuyết Hoa miễn cưỡng gật gật đầu nói:

- Muốn thi vào trường đại học cao đẳng, đương nhiên sẽ phải vất vả. Cũng không phải hoài niệm, nhưng thật ra có lúc nhìn Trinh Tú tôi cũng muốn Dương Thần ở nhà đi học như những đứa trẻ khác. Tôi cũng sẽ giống như những bà mẹ khác, đôn đốc mấy đưa học tốt, làm bài tập nhanh vân vân…

Nghĩ kỹ lại, những ngày đó thật ý nghĩa. Nhìn thấy ngày con mình vào đại học, càng ngày càng thêm hiểu biết.

Nhưng Cả Dương Thần và Dương Liệt, một đứa từ nhỏ đã không thấy bóng dáng, một đứa theo sư phụ học võ. Tôi cũng chưa thể quan tâm tốt. Tôi thực ra chưa xứng là người mẹ. Cũng đã nghĩ dùng thời gian còn lại, đền bù, thường xuyên gặp mặt các con. Nhưng Dương Thần cũng chưa thể quan tâm…

- Khó trách bà coi Trinh Tú như con gái. Chăm sóc Trinh Tú để bù đắp.

Vú Vương nói một câu vui vẻ.

Quách Tuyết Hoa thản nhiên cười cười, những vẻ buồn rầu vẫn chưa hết.

Hai người nhìn xung quanh cửa chính một lát, không thấy có người về, đành phải đi vào phòng. Nhưng vừa lúc quay mặt đi bên ngoài có tiếng người gõ cửa sắt…

Quách Tuyết Hoa và vú Vương vừa nghe, lập tức xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, đang gõ cửa sắt làm vang lên tiếng kêu keng keng.

Vừa nhìn thấy hai mắt Quách Tuyết Hoa rơm rớm nước mắt, nước mắt của sự vui mừng, chính là Dương Thần đã về.

- Con trai.

Vú Vương cũng vui mừng, kéo vội Quách Tuyết Hoa chạy ra cửa, xúc động mở cửa sắt cho Dương Thần.



Đến gần nhìn kỹ đứa con trai, nước mắt Quách Tuyết Hoa không ngừng rơi xuống, chỉ vì lúc này Dương Thần thật sự rất bi thảm.

Mặc một chiếc quần đùi ngắn, cả người đầy bùn đất vả cỏ. Cả người ướt sũng, tóc như một cái tổ quạ. Trên mặt cũng có mấy vệt bùn, đôi giầy cũng đầy bùn đất. Bắp chân cũng lấm tấm bùn vàng, chắc chắn là bị bùn đất bắn lên.

Một bộ quần áo giống như người lang thang khiến người ta không thể nào nhận ra một Dương Thần bảnh bao. Mà là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng hắn không cảm thấy thế, nhìn hai người lớn cười ha hả ngây ngô, tính tính rất lạ.

- Mẹ, vú Vương, ngại quá di động của con hết pin. Sau đó gặp chút chuyện quên mất thời gian. Hai người thấy con như vậy đừng tức giận nhé.

Dương Thần nhướng mày lên nháy mắt nói.

Nhìn đứa con vô tâm cười như thế, Quách Tuyết Hoa ôm lấy hắn khóc lớn một trận. Sau đó lại nắm lấy tay Dương Thần đánh nhẹ mấy cái, lau nước mắt nói:

- Con đó, chuyện gì có thể làm cho con quên cả về nhà? Rõ ràng không quan tâm đến mọi người trong nhà con có biết không. Mẹ đến điên lên vì con mất.

Dương Thần mặc cho Quách Tuyết Hoa kéo tay mình, đánh một chút. Cũng cảm thấy xúc động trong lòng, mỉm cười. Cảm giác được người nhà mong ngóng khiến hắn vừa áy náy vừa thích thú.

Quách Tuyết Hoa khóc lóc kể lể một lát. Cảm xúc lắng xuống, cũng không đa cảm nữa, bình tĩnh lại thấy không gì quan trọng bằng con trai đã an toàn trở về nhà. Vì thế không hỏi gì Dương Thần nữa, vội vàng kéo Dương Thần vào nhà.

Vào trong phòng Quách Tuyết Hoa thấy vẻ ngoài Dương Thần giống như một tên ăn mày nhíu mày nói:

- Con đi đến thâm sơn nào thế? Sao lại biến thành như vậy, không phải lái xe đến sân bay sao, rốt cuộc là đi đâu?

Dương Thần cũng không giấu diếm, nói thật:

- Con định là đi ra sân bay, nhưng vì con có chút việc phải ra ngoài bãi đất hoang của sân bay, sau đó ở đó cả đêm.

- Đất hoang?

Quách Tuyết Hoa cùng vú Vương được một hồi bực mình.

- Con đến đó làm gì?

Dương Thần buồn rầu suy nghĩ một lát, nói:

- Thật ra con cũng không biết rốt cuộc con làm gì. Có người nói chuyện với con, sau đó con lại muốn suy nghĩ vài điều. Nghĩ cả đêm cuối cùng xe bị hỏng, con chỉ có cách đi bộ về nhà, coi như tập thể dục buổi sáng.

Hai người Quách Tuyết Hoa căn bản không biết Dương Thần nói vớ vẩn gì, nhìn bộ dạng hắn cũng không phải đang nói dối nhưng lại mơ màng không hiểu nổi.

- Cậu, cậu chạy như thế nào về đến đây? Cho dù là không mang tiền cũng có thể gọi xe.

Vú Vương đau lòng nói.

Dương Thần buồn bã, vẻ mặt đau lòng

- Vú Vương, bà không biết. Người lái xe taxi còn tưởng tôi xin cơm, có khi cho tôi là kẻ điên, không cho tôi bước lên xe.

Lúc này hai người mới ý thức được, bộ dạng Dương Thần như thế này, thật sự không ai dám chở hắn. Người ta có thể không sợ bẩn xe, nhưng sợ đụng phải tội phạm đang trốn trại.

Cuối cùng dở khóc dở cười. Quách Tuyết Hoa cũng không hỏi con trai rốt cuộc làm gì nữa. Đối với bà mà nói, Dương Thần không việc gì là tốt rồi. Vì thế đẩy đẩy Dương Thần nói:

- Không nói những chuyện khác nữa, con lên lầu tắm rửa một chút, thay quần áo xuống ăn sáng. Lâu như vậy chưa ăn cơm, chắc chắn là đói rồi.

Dương Thần nhìn cháo và đồ ăn sáng nóng hôi hổi trên bàn, nuốt nước miếng, nghiêm mặt nói:

- Hay là ăn trước đã.

- Không được, con như vậy thì ăn cái gì, trên người toàn là bùn.

Quách Tuyết Hoa không vì vẻ mặt đáng thương của Dương Thần mà mềm lòng. Trong một số vấn đề, bà sẽ không vì sự thua thiệt mà nhượng bộ. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Dương Thần, cũng không phải là không ăn ngay sẽ ngất xỉu.



Dương Thần gãi đầu, cũng không sao cả, vội vàng chạy lên tầng.

Quách Tuyết Hoa bỗng nhiên nhớ tới việc gì, vội vàng nói:

- Đúng rồi, Dương Thần, Lỗ Dân bị người ta hại chết con biết không?

Nghe chuyện này Dương Thần cũng không quay đầu khoát tay nói:

- Con biết, không quan tâm. Bọn họ nghĩ như thế nào thì mặc kệ thế đi.

Quách Tuyết Hoa kinh ngạc, Lỗ Dân giống như khiến cho Dương Thần phát điên muốn đi giết người. Tưởng rằng nghe tin Lỗ Dân chết Dương Thần phải có phản ứng gì dù sao những người đó chắc chắn là muốn giá họa cho Dương Thần. Nhưng không ngờ, Dương Thần không hề để ý.

Nhìn Dương Thần đi lên tầng, Quách Tuyết Hoa trầm ngâm một lát, nhíu mày nhìn vú Vương nói:

- Ngọc Lan, sao tôi lại cảm thấy lần này Dương Thần về khác với Dương Thần trước đây…

Vú Vương nghi ngờ hỏi:

- Cái gì khác, cậu không phải vẫn như vậy sao. Tuy rằng rất rách rưới nhưng nói chuyện vẫn rất đáng tin. Tôi không phải đã nói với bà sao, cậu kết hôn với tiểu thư, chúng ta đã giải quyết rất nhiều chuyện, đều là phúc của cậu thôi.

Quách Tuyết Hoa lắc đầu mỉm cười nói:

- Tôi không có ý đó. Tôi không biết có phải là do mình đa nghi không. Tôi cảm thấy thằng nhóc này có vẻ khác. Khác thế nào không thể nói được. Tuy nhiên, chắc chắn là không phải là chuyện xấu

Vú Vương cười cười:

- Thì bà có thể cảm thấy như vậy, hay đây là tình mẫu tử?

Biết vú Vương đùa mình, Quách Tuyết Hoa lườm bà một cái, định nói gì nhưng lại ngẩn người ra:

- Ai da, xem trí nhớ của tôi đấy, quên nói cho Dương Thần An Tâm đang ngủ trong phòng hắn.

Vú Vương sửng sốt, tối hôm qua bà đi ngủ trước một chút, giật mình nói:

- Tuyết Hoa, bà để cô An Tâm ngủ trong phòng cậu sao?

Quách Tuyết Hoa hơi ngượng ngùng, dù sao vú Vương nói câu này với thân phận là người thân của con dâu Lâm Nhược Khê. Gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, hôm qua đã khuya tôi không đành lòng để An Tâm về, nên để cô ngủ ở nhà chúng ta. Nhưng không thể để cô ngủ trong phòng Lâm Nhược Khê hay Trinh Tú, cho nên để cô ngủ ở phòng của Dương Thần.

Vú Vương cười cười cũng không biết nói gì cho phải.

- Hẳn là cũng không có chuyện gì. Nhược Khê còn ở Châu Âu. An Tâm ngủ một đêm gặp Dương Thần rồi sẽ về.

Quách Tuyết Hoa chột dạ nói một câu. Nhưng chính trong lòng bà cũng cảm thấy không công bằng. Huống chi là vú Vương. Nói theo cách nào đó bà chính là cha mẹ của Nhược Khê.

Vú Vương thở dài nói:

- Đây cũng không phải là ngủ một đêm hay mấy đêm. Dù tôi không nói nhưng quan hệ giữa An Tâm và cậu là rõ ràng. Tuyết Hoa, đầu tiên là cô hàng xóm Sắc Vi, hiện tại lại có thêm cô An Tâm. Tôi nhìn tiểu thư nhà chúng tôi lớn lên, có một số việc tính tình bướng bỉnh mười con ngựa cũng không kéo lại được. Cứ như vậy thì làm mẹ như bà nên làm gì bây giờ?

Trong lòng Quách Tuyết Hoa cũng rối tung. Con trai trở về rất vui vẻ. Nhưng tác phong cuộc sống của con trai thật sự là vấn đề lớn.

Đúng lúc này, điện thoại trong nhà vang lên. Vú Vương đi đến nhận điện thoại hỏi:

- Alo.Ai vậy?

Không lâu sau, vẻ mặt vú Vương liền trở nên phức tạp, có chút kinh ngạc nói:

- Tiểu thư? Cô về đến nhà rồi?