Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 67: Nguyên nhân chưa nhận ra


Ngồi vào xe của Dương Thần, Lưu Minh Ngọc có chút bất ngờ:

- Thật không ngờ, anh hằng ngày đi mua đồ ăn sáng cho chị em trong văn phòng đều là đi BMW, thật khó tin anh lại lại thiếu gia nhà giàu.

Dương Thần cũng không chút ngượng ngùng nói:

- Tôi cũng không phải thiếu gia gì, xe này thật ra là của bà xã tôi. Minh Ngọc tỷ, chị có thể coi như tôi là công tử bột được bà vợ giàu có nuôi.

Lưu Minh Ngọc cười:

- Anh không phải công tử bột, hơn nữa, so với công tử bột anh còn hữu dụng hơn nhiều.

Trong khi hai người nói đùa, Dương Thần khởi động xe chạy ra đường rồi mới hỏi:

- Minh Ngọc tỷ, đám video và ảnh vừa chụp, chị tính xử lý thế nào?

Lưu Minh Ngọc trầm mặc một lát, nói:

- Anh cứ giữ đi, không thì đem vứt đi.

- Chị không cần à?

- Cần cũng chẳng làm gì, tôi nghĩ sau chuyện này, bộ trưởng Mã sẽ không dám làm gì đâu. Tôi chỉ là nhân viên bình thường trong xí nghiệp, tôi không nghĩ là có thể gây ra phiền toái như vậy, chỉ cần không ai đến cố ý làm tổn thương tôi là được rồi.

Trong giọng cô có phần bất đắc dĩ, nhưng những lời này rất thật lòng.

Dương Thần cũng đoán được như vậy, không bất ngờ gật gật đầu, cũng không nói tiếp chủ đề này nữa, liền hỏi:

- Vậy xin hỏi quý cô xinh đẹp, bữa trưa coi như là cảm ơn tôi, chúng ta đi ăn ở đâu đây?

Lưu Minh Ngọc có chút khó nghĩ sờ sờ trán, nói:

- Đi đường Danh Thắng đi, ở đó có mấy nhà hàng không tồi.

- Nhìn chị có vẻ rất mệt, có phải là buồn ngủ không?

Dương Thần chú ý động tác nhỏ của Lưu Minh Ngọc.

- Ừ… có vẻ thuốc vẫn còn tác dụng…

Lưu Minh Ngọc cũng không che dấu gì, cô cũng thực sự thấy buồn ngủ.

Dương Thần nhíu nhíu mày, nói:

- Vậy đừng đi ăn vội, tôi đưa chị về nhà nghỉ ngơi trước nhé.

- Cảm ơn…

Lưu Minh Ngọc trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đột nhiên phát hiện ra người đàn ông bên cạnh lại có một mặt khác, rất cẩn thận, săn sóc chu đáo.

- Cứ đi ăn đi, tôi chỉ hơi buồn ngủ, nhưng tôi cũng đói bụng nữa.



Theo ý Lưu Minh Ngọc, hai người nhanh chóng đi vào một cửa hàng Quảng Đông, có vẻ là một quán ăn trong chuỗi nhà hàng gia đình, tuy không cao cấp lắm nhưng cũng phù hợp với thói quen dùng bữa của cuộc sống nhộn nhịp của thành phố.

Hai người mới ngồi xuống chưa lâu, đồ ăn đã nhanh chóng được mang lên. Dương Thần sáng sớm chưa ăn sáng no đã giúp Lưu Minh Ngọc giải quyết chuyện rắc rối kia, giờ bụng đã đói đến mức không chịu được, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

- Anh không chú ý hình tượng một chút à, giống như là ba năm rồi chưa ăn cơm vậy.

Lưu Minh Ngọc không kìm nổi cười nói.

- Mấy cái hình tượng này nọ chỉ dành cho trai gái mới yêu thôi, tôi cũng đã kết hôn rồi, hình tượng không đáng tiền.

Dương Thần vừa nhai một miệng thức ăn to vừa nói.

Hai người đang nói chuyện phiếm, đằng sau lưng Lưu Minh Ngọc đột nhiên đi đến mấy người cả nam cả nữ, người phụ nữ ăn mặc rất đẹp, dáng người nhỏ nhắn, sau lưng là hai gã đàn ông mặc vest có vẻ như là vệ sĩ.

- Trùng hợp quá, không ngờ Lưu Minh Ngọc tiểu thư cũng hẹn đàn ông đến nơi này ăn cơm.

Người phụ nữ nghiền ngẫm liếc mắt nhìn hai người nói.

Lưu Minh Ngọc có chút khác thường, nhưng lại lập tức tươi cười như hoa, đứng lên nói:

- Vương tiểu thư không phải cũng vậy sao, hơn nữa lại còn đi cùng hai vị này nữa.

- Bọn họ chỉ là trợ thủ của tôi, chúng tôi vừa mới bàn xong công việc ở một công ty gần đây nên cùng vào đây ăn cơm thôi. Không biết xưng hô thế nào với bạn trai của Lưu tiểu thư?

Dương Thần có chút không nỡ buông bát xuống, cười nói:

- Tôi họ Dương, Dương Thần.

- Vương Duyệt, rất vui được biết anh.

Vương Duyệt vươn tay, vẻ mặt tự tin tươi cười.

Dương Thần nhẹ nhàng bắt tay Vương Duyệt, rồi lại ngồi xuống cầm bát bắt đầu ăn tiếp.

Vương Duyệt ánh mắt khinh miệt, cười lạnh nói:

- Không biết Lưu tiểu thư và Dương tiên sinh là quan hệ gì? Hay Dương tiên sinh là trợ thủ đắc lực Lưu tiểu thư mới tìm được.

Lưu Minh Ngọc không chịu lùi bước, cười quyến rũ nói:

- Dương Thần chỉ là đồng nghiệp của tôi, chúng tôi đi làm chút việc, nếu nói là trợ thủ đắc lực, e là không được “đắc lực” như hai trợ thủ của Vương tiểu thư, hơn nữa họ thân hình to lớn, chắc chắn có thể làm Vương tiểu thư vừa lòng.

Hai người phụ nữ đối chọi gay gắt, ánh mắt nhìn nhau sắc như dao, khiến Dương Thần đang ăn cơm có cảm giác nhiệt độ trong không khí giảm đi vài độ.

- Lưu tiểu thư khách khí rồi, tôi thấy Dương tiên sinh ăn được như vậy, chắc chắn là rất khỏe, giúp Lưu tiểu thư làm việc chắc chắn có thể bỏ sức lực rất lớn. Đúng rồi, Dương tiểu thư đói như vậy, chắc là đã hao phí rất nhiều công sức rồi? Xem ra Lưu tiểu thư cần Dương tiên sinh làm rất nhiều việc rồi.

Vương Duyệt làm vẻ mặt nghi ngờ.

- Một người ăn khỏe sức cũng không bằng hai người, hai người cũng có thể làm một số việc một người không làm được, cô nói xem có phải không Vương tiểu thư?

Lưu Minh Ngọc cũng không keo kiệt chút nào đáp trả ngay.

Các cô đấu võ mồm thì cứ đấu, nhắc đến tôi làm gì? Giữa ban ngày một cô gái lưu manh như vậy, thế giới này thật khó sống, Dương Thần không ngừng oán hận, vì cô gái đột nhiên xuất hiện trước mắt này mà cảm thấy rối rắm.



- Vương tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng, cô rất giống một diễn viên điện ảnh mà tôi hâm mộ.

Dương Thần ngẩng đầu, thật thà nói.

Không có cô gái nào không thích được người khác khen ngợi, đặc biệt là các cô gái trẻ như vậy, Vương Duyệt cũng có chút ít tiếng tăm về nhan sắc, nghe Dương Thần nói vậy, Vương Duyệt lộ ra vẻ kiêu căng, làm bộ như không có gì, nói:

- Ồ? Là ai vậy? Dương tiên sinh cũng đánh giá tôi cao quá rồi, tôi so ra còn không bằng tiểu thư Lưu Minh Ngọc danh tiếng về sắc đẹp đã lan xa.

Dương Thần rất cẩn thận nhìn Vương Duyệt vài lần, thì thào khen:

- Thật sự là càng nhìn càng giống, tôi thường xuyên xem phim của cô diễn viên ấy, tôi nhớ rõ tên cô ấy là Tùng Đảo Phong, không biết Vương tiểu thư đã nghe qua chưa?

Vương Duyệt vừa mới đắc ý, nghe xong lập tức mặt biến sắc, tức giận hừ lạnh một tiếng:

- Dương tiên sinh nói thực hay đùa vậy, đó là diễn viên nào, tôi thật sự không biết.

- Không biết cũng là chuyện thường.

Dương Thần thở dài nói:

- Tôi cũng khá quen thuộc với vị Tùng Đảo đại tỷ kia, vừa nhìn Vương tiểu thư tuy cảm thấy khá giống, nhưng trong chốc lát không nhận ra. Tôi cố gắng tìm nguyên nhân, giờ đã tổng kết ra rồi, chủ yếu là bởi vì có mặc quần áo nên tôi không nhận ra!

Vương Duyệt sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nổi giận đùng đùng, không ngừng dậm chân, trừng mắt nhìn Dương Thần, sau đó nhanh chóng cùng hai gã trợ thủ rời khỏi nhà hàng.

Lưu Minh Ngọc ngồi cạnh không kìm nổi che miệng cười thành tiếng:

- Anh thật là xấu tính, không ngờ lại đánh đồng Vương Duyệt với đào hát Nhật Bản, xem ra đêm nay cô ta không thể ngủ được rồi.

- Là do cô ta tự chuốc lấy, không có việc gì đến quấy rầy tôi ăn cơm làm gì?

Dương Thần oán giận nói.

- Cô ta là nhân viên quan hệ xã hội của công ty khác, rất thường gặp tôi, rất nhiều khách hàng trong tay cô ta bị tôi cướp đi cho nên cứ nhìn thấy tôi là cô ta phải cãi ầm ỹ vài câu.

Dương Thần hứng trí nói:

- Chẳng trách công trạng của Minh Ngọc tỷ năm nào cũng đứng đầu, xinh đẹp đúng là phương pháp độc nhất vô nhị.

Lưu Minh Ngọc cũng không phủ nhận, vuốt lại mái tóc mềm mại, cười nói:

- Nghề này chính là như vậy, nhưng anh cũng đừng hiểu sai, kỳ thực cùng những công ty lớn đàm phán, nhiều nhất cũng chỉ là bị ngắm nhìn soi xét, nếu muốn động thủ thật sự, không cần chúng ta ngăn cản, cấp trên của công ty đối phương sẽ nghiêm khắc trừng phạt. Trừ phi bọn họ không muốn làm việc nữa, nếu không tuyệt đối sẽ không dám làm bậy. Những công ty lớn rất coi trọng danh dự và những bình luận trong giới doanh nghiệp. Kỳ thực, những người ngoài có rất nhiều thành kiến với người làm về quan hệ xã hội, nhưng đó là chuyện chẳng có cách nào khác. Giống như Vương Duyệt bị tôi cướp mối làm ăn, nói với người khác tôi không phục vụ đặc biệt làm sao họ tin được.

Dương Thần gật gật đầu, cười gian nói:

- Đúng rồi, hóa ra chị Minh Ngọc cũng biết chị Tùng Đảo, xem ra cũng có nghiên cứu về phương diện này.

- Những việc này “một cây làm chẳng nên non”, có nam không có nữ sao làm được, phụ nữ cái gì cũng không biết sao làm đàn ông có hứng được? Phụ nữ biết việc này có gì không ổn?

Lưu Minh Ngọc không chút xấu hổ đáp lời.

Dương Thần không biết nói gì khác, giơ một ngón cái lên với Lưu Minh Ngọc, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.