Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 729: Sứ mệnh chân chính


Một quảng trường buôn bán loại nhỏ ở ngoại ô thành phố Trung Hải, với các thành phần hỗn tạp lẫn lộn, khói bụi ồn ào náo động.

Ở giữa hai tòa nhà kiến trúc khá cổ xưa, một con hẻm nhỏ âm u lạnh lẽo, mà còn mấy cài thùng rác tỏa ra mùi vị khác thường, chỉ có vài con mèo hoang ở đó moi móc những thức ăn đã bóc mùi hôi thối.

Một ông chủ quán nhỏ gần đó mặc bộ đồ dính dầu mỡ đi vào trong hẻm, hai tay xách hai túi rác nylon màu đen, tiện tay ném vào gần chỗ thùng rác, lại không ném vào trong.

Ông chủ quán cũng không nhìn đường, vừa muốn quay lại, nhưng bị thứ gì đó vướng vào chân.

- Ôi!

Ông chủ la lớn một tiếng, thật may không bị ngã, quay đầu lại nhìn, mà lại là một nữ ăn mày, mặt mày đen đúa, quần áo trên người cũng không bằng tấm chăn rách, đang ngồi trong góc của con hẻm, run bần bật.

Ông chủ mập bực mình, mắng một câu “tên ăn mày thối’’, cũng không thèm nói nhiều, nghênh ngang bước đi.

Nữ ăn mày ngồi xổm đợi sau khi ông chủ mập đi rồi mới bật khóc thút thít…

Nữ ăn mày này, chính là La Thúy San từ dưới vòm cầu bước ra.

La Thúy San không chết được, mà cũng không còn cái can đảm “tự sát’’.

Nhưng bị hành hạ thế này, bà ta cũng không biết đối mặt thế nào với người trong gia đình, đối mặt với cấp dưới, thậm chí bà ta nên liên hệ với ai cũng không biết.

Nếu để cho người quen, nhìn thấy bộ dạng như vậy của mình, còn mặt mũi gì để sống nữa?

Hơn nữa, bà ta cũng là quan chức cao đã từng lên truyền hình, nếu dân chúng nhận ra bà ta? Chẳng phải là còn đau khổ hơn cái chết?

Dằn vặt trong lòng, La Thúy San phải phiêu bạt đến tình cảnh này, trốn trong một ngõ nhỏ không người, ngỡ ngàng không biết phải làm sao.

Lúc này, ngoài ngõ lại có một bóng người khập khiễng đi vào.

La Thúy San đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt dơ bẩn đầy vẻ giận dữ, với cặp mắt nổi lên những tơ máu, lộ vẻ ngượng ngùng nóng giận nói:

- Ngươi đến làm gì?

Tên què với vẻ mặt nhàm chán, thở dài nói:

- Trời, bà tưởng tôi muốn đến đây à, ở gần đây thì tiện vào ăn xin, chẳng lẽ tôi lại vòng đường xa?

La Thúy San hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy.

Tên què nổi lên một nụ cười nham hiểm, từ túi vải rách sau lưng, lấy ra hai miếng bánh nướng đã nguội, lại lấy ra một chai nước không có nhãn hiệu, ngồi cạnh La Thúy San, cứ thế mà ăn bánh nướng, xem như là cơm trưa.

Vì bánh nướng này là cải trắng khô, mới lấy ra khỏi bao, mùi vị liền tản ra, hương vị rất nồng nặc.

La Thúy San không hề ăn bánh bao mà tên què đưa cho, tối qua cũng không ăn thứ gì, lại bị giày vò cả đêm, cho đến chiều bây giờ, bụng kêu ục ục, toàn thân không còn chút sức lực.

Kìm không nổi, La Thúy San nuốt nước miếng, nhưng sự kiêu ngạo của bà ta, lại không cho phép bà ta xin tên què cho ăn, càng sẽ không đi xin ăn!

- Ây da, sao lại là mùi cải trắng khô.

Tên què đột nhiên hối tiếc một lúc, quay đầu nói với La Thúy San :



- Này, tôi không thích ăn bánh nướng với vị cải trắng khô cho lắm, còn dư một cái không muốn ăn nữa, hay là bà ăn đi, lãng phí không tốt.

La Thúy San hừ lạnh nói:

- Cút ra! Không cần ngươi thương xót cho tôi!

Vẻ mặt của tên què bực dọc nói:

- Ai thương xót bà! Bà tưởng tôi rảnh không có gì làm à? Tôi là ăn mày, trên đời này còn có người cần ăn mày thương xót? Bà cũng quá xem trọng tôi rồi đó, tôi chẳng qua là không muốn lãng phí thức ăn, bà nghĩ nhiều quá làm gì!? Được được, bà không ăn thì bỏ đi, tôi vứt vào thùng rác cho mèo ăn!

La Thúy San thấy tên què sắp đứng dậy ném cái bánh nướng, không kìm nổi kéo chân tên què lại, cúi đầu nói:

- Một tên ăn mày còn lãng phí thức ăn, thật không biết xấu hổ, đưa đây!

Trong mắt tên què hiện lên một tia khinh thường, nhưng vẫn làm bộ như không có gì nói:

- Ừ, cho bà nè, ăn rồi thì nhớ lấy, nợ tôi một cái bánh nướng! Tôi không thích cải trắng khô, tôi muốn hạt mè!

- Không đòi hỏi nhiều, một cái bánh nướng cứ như hay ho lắm ấy.

La Thúy San lấy cái bánh qua, vẫn không quên chê bai một câu.

Cuối cùng cũng có thức ăn, La Thúy San ăn như hổ đói. Đó là bởi vì từ lúc sinh ra cho đến nay lần đầu tiên bà ta mới được ăn chiếc bánh nướng ngon đến thế!

Nhưng vì nuốt vội quá, đến khi bị nghẹn đến cổ họng, không thể nuốt xuống được nữa!

- Xem bà kìa, làm gì mà ăn vội thế chứ.

Tên què đẩy ly nước tới trước mặt La thúy San, nói:

- Uống đi, ly nước này tôi chưa đụng đến, bà đừng sợ dơ.

Đến lúc này La Thúy San cũng không còn nghĩ được gì nữa, bà ta cầm ly nước nốc một hơi, nuốt hết xuống lại tiếp tục nhai.

Tên què ngồi đối diện La Thúy San, lặng lẽ mỉm cười nhìn bà ta ăn hết chiếc bánh, không nói lời nào.

La Thúy San thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn, một tên ăn mày độ tuổi chừng hai mươi, nếu như là quá khứ, thì cũng tồn tại bình thường như kiến cỏ mà thôi.

Nhưng giờ đây, tuy bà ta không thừa nhận, nhưng trong lòng bà ta biết tên ăn mày này đã hai lần cứu mạng sống của bà ta…

Tuy rằng anh ta tự tạo nghiệp chướng trên cơ thể mình, không thể nào rũ bỏ được.

Tại sao anh ta lại đối xử với chính mình như thế? La Thúy San ngờ vực, không hiểu sao, gương mặt thanh tú lại bẩn thỉu, lại có chút bất an…



Yến Kinh, nhà họ Dương, trong phòng sách của Dương Công Minh.

Ngồi trên ghế thái sư, Dương Công Minh vừa gác một cuộc điện thoại, trên gương mặt là một nụ cười đầy vẻ đắc ý.



Yến Tam Nương đang đứng trước bàn sách, nhìn thấy vẻ mặt của ông lão, trên gương mặt đầy nếp nhăn đã hiện lên ý:

- Lão gia, lại muốn nhờ ông nói giúp cho đây?

- Còn có thể là chuyện gì nữa.

Dương Công Minh nói.

Yến Tam Nương cười gật đầu:

- Việc làm của cậu chủ Thần lần này, tuy nói rằng không phải vì quan chức Hoa Hạ mà ra tay, nhưng thực lực hiển nhiên khó mà làm cho quân đội không động lòng, chuyện này cũng không trách được.

Dương Công Minh đương nhiên cũng gật đầu.

Bởi vì Dương Thần chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã đem An Tại Hoán đang ở trong căn cứ Mỹ tại nước Philipine về nước, mà lính Mỹ không hề hay biết chuyện gì, đã kinh sợ cấp tốc rời khỏi khu vực Đông Nam Á, khiến cho áp lực của quân đội Hoa Hạ giảm thiểu đáng kể!

Đến nay, những tin tức trên mạng đều nhắm vào hải quân và quan chức, cho rằng các binh lính cuối cùng đã có thể thở phào vì đã đẩy địch ra khỏi đất nước.

Tình hình hiện giờ, là do binh lính chưa cập nhật thông tin, cho nên từ đó, trước giờ chỉ là Cục an ninh chiếu cố Dương Thần mà thôi, đồng thời cũng được binh lính và quan chức bắt đầu chiếu cố mật thiết.

Được biết đó là cháu đích tôn của Dương Công Minh thất lạc hai mươi mấy năm, nội bộ binh lính thật kích động. Dù gì thì nhà họ Dương có thể đại diện cho phân nửa quân nhân Hoa Hạ rồi, cháu đích tôn của nhà họ Dương, hiển nhiên là oai phong.

Nhưng nếu như có thể chính thức gia nhập quân đội, thì lẽ nào lại không khiến cho quân đội của Hoa Hạ đứng trước thế giới có thể mặt đối mặt đánh nhau với lính Mỹ hay sao?

Tuy có rất nhiều tư liệu về Dương Thần, nhưng Cục an ninh sẽ không tiết lộ, nhưng bọn quan quân cũng không ngu gì, thu thập được một số tin tức từ nước ngoài, cũng có thể mò mẫm được một ít.

Vì tiếng tăm của Dương Thần như thế, cũng không muốn mất mặt vì bị từ chối, cho nên cả buổi sáng, có một số lãnh đạo cấp cao gọi điện thoại đến. Mục đích thực sự của họ là muốn Dương Công Minh lấy tư cách trưởng bối mà nói chuyện với Dương Thần, khuyên anh ta gia nhập doanh trại Hoa Hạ. Đương nhiên, những lý do lắt léo lay động lòng người là không thể thiếu.

- Lão gia, ngài có đi không?

Yến Tam Nương mỉm cười nói.

Dương Công Minh cười xòa nói:

- Tam Nương, đó không phải là vấn đề nói hay không nói, mà là vấn đề cái tên Dương Thần có chịu nghe hay không, nếu vậy thà không đi còn hơn, đỡ mất mặt lão già này.

Yến Tam Nương nói:

- Theo quy tắc “Hồng Mông” thì cậu chủ Thần tuy là huyết mạch của tứ đại gia tộc, không cần phải lảng tránh điều gì, nhưng cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện hồng trần. Lão gia cũng là lo cậu chủ lỡ như vì chữ hiếu mà có xích mích gì với quan quân, và nhiễu loạn tục thế, sẽ nhận được sự quở phạt của Hồng Mông.

Dương Công Minh thở dài:

- Hiểu ta chỉ có thể là Tam Nương. Hồng Mông tuy nói rằng là vì bảo vệ căn cứ của Hoa Hạ, nhưng thực chất là muốn chứng tỏ sự tồn tại cho cả thế giới biết. Nói về sứ mệnh chân chính của họ, những thứ khác đều không quan trọng. Không phải vì Dương Thần là huyết mạch của Hoa Hạ mà đối xử đặc biệt đâu.Ta chỉ hi vọng sau này Dương Thần sẽ thay ta bảo đảm sự bình yên cho ba đời của nhà họ Dương. Ta già rồi, nhà họ Dương không thể cứ mãi dựa vào ta. Phá quân sẽ khó phục thiên hạ, Liệt Nhi tính khí lại không đủ khẳng khái, nếu như bất đắc dĩ, cũng không thể có lỗi với Dương Thần mà cống hiến nó. Dù gì thì huyết mạch của nhà họ Dương cũng quá đơn chiếc, so với sự phồn thịnh của ba họ còn lại, cũng không thể so sánh được.

Yến Tam Nương ưu tư nói:

- Gần đây, lão gia cảm thấy thời khắc sắp phải ra đi không còn xa nữa?

Dương Công Minh thất kinh, cười đau khổ:

- Những gì phải đến sẽ đến thôi…