Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 848: Thật đáng đời


Dương Thần nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút hồi hộp, những cũng đều đã đến rồi, lại làm lính đào ngũ thật không ra sao, nên cười gượng nói:

- Ở cùng một mái nhà, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp thôi, trước đây những việc như thế này cũng xảy ra không ít, tôi cũng không thể trốn tránh mãi, cô đi làm việc đi, tôi vào trước đây.

Triệu Hồng Yến thấy khuyên không được, cũng đành dành cho Dương Thần một ánh mắt khích lệ, sau đó ôm văn kiện xuống lầu.

Dương Thần đi đến của văn phòng, do dự trong chốc lát, mới gõ cửa.

- Mời vào.

Tiếng Lâm Nhược Khê có vẻ gợn sóng không thoải mái.

Dương Thần cẩn thận mở cửa, cố gắng tươi cười tỏ vẻ bình thường một chút, vẻ mặt tán thưởng nói:

- Ái chà, không biết nhìn thấy bao nhiêu lần, người phụ nữ ngồi ở bàn làm việc kia, tại sao đều đẹp đến siêu lòng như vậy…Nhược Khê, em tại sao không đi làm người đại diện cho thương hiệu đồ trang điểm của Ngọc Lôi, căn bản không cần hóa trang liền có thể thắng những người mẫu máy móc kia.

Là phụ nữ chung quy sẽ thích có người khen mình đẹp, mặc kệ cô rốt cuộc có xinh đẹp hay không.

Nhưng Dương Thần phát hiện, công phu nịnh nọt của mình dường như không tốt lắm, bởi vì cô căn bản không hề có chút phản ứng.

Lâm Nhược Khê đang ngồi ở trên ghế lật xem cái gì đó, nghe thấy giọng nói của Dương Thần, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.

- Có việc gì thế.

Lâm Nhược Khê bình tĩnh nói.

Trong lòng Dương Thần vui vẻ, dù sao cũng đếm xỉa đến mình.

Vì thế vội hỏi:

- Ồ,chẳng phải gần đây sáng nào em cũng đều đi tập thể dục sao, hôm nay anh đi siêu thị mua cho em một vài thiết bị tập thể dục, rất tốt, muốn mang đến cho em thử.

Lâm Nhược Khê chậm rãi ngẩng đầu, trong trẻo nhưng lạnh lung, ánh mắt như hai thanh dao nhọn sắc bén.

- Giám đốc Dương, lúc đi làm, nếu như không có chuyện gì, mời anh ra ngoài.

Dương Thần vừa mới lôi cái túi ra, dừng ngay lại, xấu hổ gật gật đầu.

- Ồ, vậy anh không nhắc đến cài này…Nhược Khê, anh biết nhất định em đang tức anh, nhưng tối qua anh thật sự có nguyên nhân, mạng người quan trọng, anh không thể không đi xử lý chuyện đó.

- Anh đi làm anh hùng của anh, hoặc là làm Bồ Tát sống đi cứu khổ cứu nạn, hay là người đàn ông tốt mà những người phụ nữ khác mơ ước, đều không liên quan gì đến em, cho nên anh cũng không cần giải thích với em.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:

- Hơn nữa, đàn ông vốn dĩ đã phóng khoáng nói đi là đi như vậy, cần phải giải thích sao? Anh không cảm thấy vừa giải thích, thì hình tượng phóng khoáng của mình bị phá hỏng sao, đất cũng bỏ đi rồi, không phải quá đáng tiếc sao?

Dương Thần há hốc miệng, không biết nói gì, chân tay luống cuống một lát, cười gượng nói:

- Em đừng nói như thế, anh biết anh xử lí hơi vội vàng hấp tấp, nhưng hy vọng em có thể hiểu cho anh một chút…

- Em trai nhà Minh Ngọc trốn đi, cô gái ngốc đó sợ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, mãi đến tối mới không kìm nổi mới nói ra. Anh đương nhiên là vừa tức giận vừa lo lắng…Ồ, đúng rồi, anh đi cứu Lưu Minh Hào, chính là tên tiểu tử trước đây theo đuổi Trinh Tú nhà chúng ta, em cũng quen, đúng không?

Càng nói đến phần sau, Dương Thần càng phát hiện, Lâm Nhược Khê căn bản là hết sức lãnh đạm.



- Nói đi, giải thích đi, em đang nghe.

Lâm Nhược Khê hờ hững.

Dương Thần lắp bắp một lát.

- Anh…Anh nói xong rồi, haha…Chính là như vậy.

- Nếu đã nói xong rồi, thì mời rời khỏi, trước khi em nói anh “ cút đi”.

Lâm Nhược Khê giống như hàn tinh, nghiến răng nói.

Dương Thần một tiếng thở dài, đành phải bất đắc dĩ gật gật đầu.

Lúc chuẩn bị rời khỏi, lại quay người, nhấc cái túi lớn lên, cười ha hả hỏi han:

- Nhược Khê, anh để em chọn những thứ này…

- Cút!

- …

Dương Thần hoàn toàn không so đo, thoạt nhìn cô giận đến tím mặt, trong lòng tuy rằng rất khó chịu, những cũng không dám đi ngược gió.

Cái này có liên quan đến việc Dương Thần tối qua không tận mắt nhìn thấy tình cảnh của Lâm Nhược Khê.

Dù sao ngày hôm qua Dương Thần và Lâm Nhược Khê lấy danh nghĩa là vợ chồng xuất hiện, nhưng đến buổi vũ hội, Dương Thần lại ở ngay cửa trước mặt mọi người, bỏ mặc Lâm Nhược Khê mà đi, hơn nữa giọng nói của người nói chuyện với Dương Thần, bị một vài người soi mói nghe được, rõ ràng là đang nói chuyện với người phụ nữ khác.

Bởi vậy, tình cảnh của Lâm Nhược Khê vô cùng xấu hổ, rất nhiều người bắt đầu thầm nói Tổng giám đốc Lâm bị chồng bỏ rơi.

Tuy rằng nói, trong xã hội thượng lưu, sự việc này gặp không ít, mặc dù nói, Lâm Nhược Khê cũng biết, đây thật sự là bị bỏ rơi.

Nhưng,ở một nơi công cộng như thế này, bị người ta sau lưng khe khẽ nói nhỏ, âm thầm chê cười, quả thực còn đau hơn là bị đâm.

Càng khiến cho Lâm Nhược Khê không thể hả giận được là, tên vô lại này, không ngờ cả đêm không thèm về nhà, sáng sớm tinh mơ cũng không ở nhà, hiển nhiên là cả đêm không về!

Cứ như vậy đến buổi chiều mới đến phòng làm việc của mình xin tha thứ, mang đến không phải là thứ gì ngon đẹp gì,không ngờ là một đống dụng cụ rèn luyện nhàm chán!

Lâm Nhược Khê thậm chí cảm thấy, nếu như không phải mình còn lý trí, thì sẽ đứng lên đập hết những thứ đó đi.

Ra khỏi văn phòng của Lâm Nhược Khê, Dương Thần cũng không còn tâm trí đi làm, gọi điện thoại, hỏi Bát Nhã, sau khi xác nhận không có việc gì, liền tự mình mang một túi to đồ về nhà.

Lúc về đến nhà, Quách Tuyết Hoa đang nghịch cây đậu xanh trồng trong nhà, những ngày nóng nực như thế này, đậu xanh một tuần liền có thể lớn, lúc ở trong nhà không có việc gì làm, trồng những loại thực phẩm màu xanh này đã trở thành thú vui của hai người phụ nữ ở đây.

Bởi vì tối hôm qua không về nhà, Quách Tuyết Hoa và Vú Vương từ Lâm Nhược Khê chỉ biết được Dương Thần ra ngoài xử lý việc quan trọng, cho nên cũng không gọi điện thoại hỏi.

Gặp Dương Thần trở về, Quách Tuyết Hoa vội chạy đến nói:

- Con trai, tối qua rốt cuộc con đi làm gì? Tại sao Nhược Khê mới sáng sớm liền mặt lạnh, con bé này đã lâu rồi không như vậy, con hẳn là sẽ không đi tìm tình nhân mới chứ?

Dương Thần thiếu chút nữa ngã xuống đất, cười khổ.



- Mẹ, mẹ cho là ai đến con cũng không cự tuyệt, cả ngày đi ra ngoài tìm phụ nữ?

- Vậy Nhược Khê tại sao giận con như vậy?

Quách Tuyết Hoa buồn bực.

Dương Thần bất đắc dĩ, đành phải nói qua lại chuyện tối qua.

- Vì chuyện này, con cả đêm không về nhà?

Quách Tuyết Hoa thất thanh nói.

Dương Thần ngượng ngùng nắm tóc.

- Bởi vì trở về Trung Hải đã hơn hai giờ sáng, nên ngủ luôn ở nhà Minh Ngọc. Con vừa mới đến công ty nhận tội với Nhược Khê, còn mang quà cho cô ấy, nhưng cô ấy dường như vẫn còn đang rất tức giận.

Quách Tuyết Hoa rất muốn mắng vài câu, nhưng cũng không biết nói như thế nào.

- Tên tiểu tử thối này, làm mẹ của con ít nhất phải tổn thọ mất 10 năm! Tại sao lại có nhiều chuyện phải lo như vậy? Quà? Con mua quà gì đi? bỏng gạo viên?

Đối với việc con dâu thích ăn bỏng gạo viên, Quách Tuyết Hoa mỗi lần nghĩ đến đều có chút ngượng ngùng.

Dương Thần vội lắc đầu.

- Cái này cao cấp hơn bỏng gạo viên nhiều, mẹ xem, đều là những thiết bị tiên tiến, không phải con bảo Nhược Khê vận động sao, vừa hay phải dùng tới.

Nói xong, Dương Thần mở gói to ra cho Quách Tuyết Hoa nhìn.

Quách Tuyết Hoa cầm lấy những thứ đó lên, nhìn chằm chằm một lúc, mới buồn bực nói:

- Mẹ cảm thấy Nhược Khê bảo con cút đi, thật sự đáng đời, nếu như là mẹ đang lúc tức giận mà nhận được những thứ đồ chơi vớ vẩn này, thì sẽ đập vỡ đầu con!

Dương Thần chỉ cảm thấy trong lòng có trận gió lạnh, bản thân mua cho Lưu Minh Ngọc, người ta khá vui vẻ, tại sao tặng Lâm Nhược Khê lại không được?

Quách Tuyết Hoa dường như không còn sức lực nói thêm cái gì, bỏ đồ xuống quay người về phòng bếp nấu nồi đậu của bà, khiến Dương Thần không nói được gì nữa.

Buổi trưa, Dương Thần ở trong phòng lên mạng, chơi điện tử, nhân tiện giúp Lâm Nhược Khê tải một vài bài hát vào MP3, dự định đợi lúc Lâm Nhược Khê sáng sớm mai thể dục, đưa cho cô ấy thử một chút.

Đương nhiên, chuyện khiến hắn đâu đầu hơn cả, vẫn là làm sao để cho bà xã bớt giận.

Sắp đến cơm chiều, Dương Thần xuống lầu, vốn tưởng rằng Lâm Nhược Khê sẽ về nhà, nhưng không ngờ, Lâm Nhược Khê sớm đã gọi điện thoại về nhà, nói phải tham gia một hội nghị hợp tác thương mại quốc tế, bởi vì là do chính phủ tổ chức, không từ chối được, cho nên phải rất muộn mới có thể về nhà.

Dương Thần chuẩn bị đầy một bụng những lời nịnh nọt, đều vô ích, lại lần nữa sầu khổ.

Vừa mới ngồi vào bên bàn ăn, Dương Thần lại phát hiện, đến cô bé Trinh Tú cũng không thấy đâu, chẳng trách bàn ăn lại trống vắng như thế.

- Mẹ, Vú Vương, Trinh Tú đi đâu, mấy ngày nay đều xuất quỷ nhập thần, không phải buổi tối vẫn ở cô nhi viện làm giúp đấy chứ chứ?

Dương Thần hỏi.

Vú Vương bưng một bát phở ra, cười nói:

- Cậu chủ, không cần chờ, Trinh Tú mấy ngày nay buổi chiều đều đi ra bờ biển làm thêm, nói là nghỉ hè phải làm thêm lấy tiền học, buổi tối sẽ ngồi xe bus về.