Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 866: Anh không tắm.


xHai người chiến đấu kịch liệt đến tận sáng, sau khi ân ái với nhau hơn một tiếng đồng hồ thì thân thể mềm mại của Đường Uyển càng thêm non mềm, hai núm bồng đào cũng căng tròn lên, dường như vì kích thích quá độ mà phồng lên vài phần. Điều này với bất kỳ người đàn ông nào cũng tuyệt đối là sự hấp dẫn không thể nào ngăn được.

Đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt trái xoan ửng hồng, đôi môi anh đào hơi mở ra, thở gấp theo nhịp của vật dài trong miệng cô cứ không ngừng thụt ra thụt vào. Nhưng những gì mà thân thể có thể cảm nhận được thì như một con khoái cảm cực lớn, nhưng lại không thể hoàn toàn bộc lộ ra nhờ những âm thanh rên rỉ.

Sừng của Dương Thần không ngừng chuyển động lên xuống vào bộ phận sinh dục của cô, giống như mặt biển đang lặng sóng thì chợt nhấp nhô lên xuống, xuyên thẳng vào thân thể cô.

Lúc này, cô cảm thấy thân thể mình thật kỳ diệu, thể xác và tinh thần cực kỳ sảng khoái, như đám mây trôi bồng bềnh, nhấp nhô mãnh liệt, cuồn cuộn không ngừng.

Đường Uyển thậm chí còn không nhớ rõ, mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, giống như cơn mưa phùn liên miên mãi không dứt, thật kỳ diệu.

Nước ở phía dưới chảy ra chứng minh Đường Uyển đang sung sướng cực độ. Lần này, những gì mà cô hưởng thụ được vượt qua bất kỳ một lần khoan khoái nào trước đó.

So với sự ngây thơ trong quá khứ, động tác của người phụ nữ đẹp bây giờ rất thành thạo, thân thể cô vặn vẹo, mềm oặt, đặc biệt là làn sóng hoa ở giữa cặp mông là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng.

Cô dùng thân thể của mình bao lấy Dương Thần, lần đầu tiên cô chủ động như thế, hơn nữa còn khiến cô trở về một năm trước, không kiềm chế được việc thích một người đàn ông.

Nhưng việc Dương Thần chủ động khiến lòng cô không khỏi có một chút tiếc nuối, thầm nghĩ cô ấy muốn chủ động một lần, xem cảm giác sau khi cô chiếm thế chủ động sẽ như thế nào.

Vì thế, cô trở mình, hai tay ôm lấy thân thể Dương Thần, để hắn nằm ở dưới, thẹn thùng nói:

- Lần này, em muốn chủ động, cho dù anh có coi em là một cái xác cũng không sao cả, dù sao thì không chừng còn trả đòn.

- Sờ thôi mà cũng không thành sao?

Dương Thần ra hiệu cho người phụ nữ.

- Không được!

Đường Uyển cũng hoàn toàn buông ra:

- Em bảo anh động vào thì em mới có thể động vào.

Dương Thần cười thản nhiên, thực sự cũng không có gì là không thể. Mặc dù thể lực của bản thân không vấn đề gì nhưng xem ra màn biểu diễn sinh động của Đường Uyển cũng thật thú vị.

Đường Uyển di chuyển từ trên xuống dưới, giao hợp với nhau, cảm giác này giống nhưu là cướp đi linh hồn của cô, sau đó lại thả xuống chin tầng mây.

Thân thể của Đường Uyển mềm nhũn ra, ghé vào ngực Dương Thần.

- Tiểu Uyển à, em vẫn tiếp tục được chứ?

Dương Thần cười nói.

- Em… bảo anh đừng động! Còn nữa, không được hỏi phụ nữ là có tiếp tục được hay không?

Dương Thần chút nữa cười phun nước bọt ta, lời này chẳng phải là người đàn ông này nói sao?

Đường Uyển thầm mắng rủa trong lòng, tên này sao lại cảm thấy việc này to lớn như vậy? Chẳng phải vừa rồi hắn còn chưa dốc toàn lực sao?

Cũng không để ý quá nhiều, theo bản năng Đường Uyển cong mông lên.



Vòng eo mềm mại dẻo dai, lúc này phát huy tác dụng. Cô vặn vẹo, di chuyển, cứ từ từ di chuyển từ trước ra sau, chầm chậm, rồi tiến dần sâu vào bên trong, một cảm giác cực kỳ tuyệt diệu, rất kích thích. Cứ cứ say mê trong nó mà không dừng lại.

Nhưng cuối cùng, Dương Thần trầm giọng xuống, phóng mãnh liệt như thủy triều vào trong nội địa của cô, chính cô cũng không kiềm chế được việc kêu lớn lên một tiếng. Thân thể cô trong nháy mắt dựng thẳng lên, thở hổn hển, vẻ mặt cực kỳ sung sướng.

Đường Uyển hạ mình ghé xuống ngực Dương Thần, nhắm hai mắt lại, trở về vị trí cũ, tận hưởng cảm giác vừa rồi. Nội tâm cô không thể bình tĩnh lại được, đối với cô mà nói thì thể nghiệm tuyệt vời này khiến cô sẽ khắc cốt ghi tâm. Cô phát giác ra rằng cô đã không thể khống chế được sự điên cuồng trong tình yêu của mình được.

Một lúc lâu sau, Dương Thần thở phào, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Đường Uyển, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

Đường Uyển từ từ mở mắt, đôi mắt mọng nước, nồng thắm, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ thỏa mãn. Đối với cô mà nói thì Dương Thần đã không chỉ là lợi hại một cách đơn giản như vậy, thậm chí có thể nói là cao thủ xuất quỷ nhập thần, đương nhiên là chỉ việc trên giường.

Trước đây, mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng cô luôn tò mò, từ mạng và từ sách có thể biết, nhưng không phải người phụ nữ nào cũng đều có thể đạt được cảnh giới như vậy, hơn nữa mỗi lần mình và Dương Thần làm thì đều lên đỉnh. Điều này không còn gì nghi ngờ, với một người phụ nữ mà nói đó thực sự có sức hấp dẫn rất lớn. Đương nhiên, điều hạnh phúc hơn là người đàn ông này là người mình thích.

- Thỏa mãn rồi sao? Không tức giận nữa chứ!

Dương Thần hôn lên trán Đường Uyển, cười hỏi.

Đường Uyển hờn dỗi, khẽ bặm môi, đôi mắt lả lơi nhìn Dương Thần nói:

- Đợi em trở lại bình thường rồi mới nói cho anh biết.

- Thôi đi, nhìn em mệt rồi, nghỉ sớm chút nhé? Cũng muộn lắm rồi!

Dương Thần vuốt vuốt vài sợi tóc của người phụ nữ.

- Ừm.

Đường Uyển chuyển mình, đột nhiên không nhịn được há miệng hét một tiếng, tiếng hét cực dài, cực mê người

- Sao vậy?

Dương Thần không kìm được hỏi.

- Cái đó…Cái đó của anh vẫn ở trong đó, hình như lại…trỗi dậy!

Đường Uyển lần này đã khóc lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ thẹn thùng.

Dương Thần không khỏi bùi ngùi nói:

- Ai bảo em lui lại chậm như vậy, cũng không thu lại được.

- Vậy…vậy làm sao đây?

Lúc này thân thể của Đường Uyển mềm mại, bộ não không nghe theo sự sai khiến nữa, căn bản là cảm thấy vấn đề của bản thân không được coi là quá ngốc nghếch.

Quả nhiên, Dương Thần chỉ trộm cười một tiếng:

- Đã trỗi dậy như vậy thì ép nó xuống tiếp vậy…

Rõ ràng, lúc này Dương Thần không thuận theo ý nghĩ của người phụ nữ, lại mạnh bạo một lần nữa.



Một đêm qua đi, giữa trưa.

Ánh mặt trời rọi qua cửa phòng, Dương Thần từ từ mở mắt trên chiếc giường mềm mại của Đường Uyển, mũi ngửi thấy mùi vị của người đàn ông và mùi thơm cơ thể của Đường Uyển.

Thả lỏng một chút, cuối cùng cũng ngủ được một giấc thật ngon, Dương Thần cảm thấy thật thanh thản.

Bỗng nhiên, có mùi thơm của cơm từ dưới tầng truyền lên, Dương Thần liếm liếm môi, hóa ra là Đường Uyển xuống dưới tầng nấu cơm, không hổ danh là một người mẹ, chiến đấu xong vẫn còn sức lực.

Sau khi mặc quần áo xong, Dương Thần bị kích thích chạy xuống dưới tầng, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ mặc một chiếc tạp dề màu hồng, tóc xoăn, bưng đồ ăn từ trong phòng bếp vào nhà ăn.

Đường Uyển nhìn thấy Dương Thần, dường như nhớ tới buổi tối điên cuồng ngày hôm qua, không khỏi ửng mặt, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Anh rửa tay rồi ăn cơm, em làm canh gà cho anh đấy.

Dương Thần đứng phía sau người phụ nữ, cười nói:

- Anh không rửa.

- Tại sao?

Đường Uyển nghi ngờ hỏi lại.

- Đôi bàn tay của anh sờ vào thứ thơm ngào ngạt đêm hôm qua, bây giờ vẫn còn mùi thơm của sữa đấy, không nỡ rửa đi.

Dương Thần cười mờ ám.

Đường Uyển đỏ bừng hai tai, hờn dỗi mắng một tiếng “ đồ háo sắc”, rồi đưa tay ra véo vào mông Dương Thần.

Dương Thần cười ha ha, không ngờ Đường Uyển lại đùa kiểu không lịch sự như vậy. Sau phản ứng này có thể nhìn thấy cô ấy rất vui vẻ, hoàn toàn khác với vẻ ung dung thường ngày.

Sau khi vui đùa với nhau, Đường Uyển lại im lặng trở lại, xới cơm cho Dương Thần, gắp cho hắn miếng chân gà, hai người ngồi trên bàn đối diện nhau ăn bữa trưa.

- Cô bé Đường Đường kia sao không thấy bóng dáng đâu nhỉ?

Dương Thần tò mò nói.

Đường Uyển lườm hắn một cái:

- Mấy giờ rồi, con nha đầu đó sáng sớm đã được Viên Dã đón đi rồi. Hai đứa nó bây giờ rất ngọt ngào, em thấy nó khéo khi không đợi được đến lúc tốt nghiệp đại học thì đã muốn cưới người ta rồi.

- Điều này cũng nên mà, dù gì thì cũng là người đàn ông vì nó mà ngay cả tính mạng mình cũng không cần, hơn nữa lại có tiền, có diện mạo, tính cách tốt, người đàn ông như vậy thì người phụ nữ nào mà chả thích. Là một người luôn chung tình với Đường Đường. Ai da… người em họ này của anh thực sự không còn gì để nói, ngoài việc nó không đủ bác ái ra thì cái gì cũng giống anh.

Dương Thần quả quyết, không một chút đỏ mặt.

- Khụ!

Đường Uyển sặc một tiếng, che miệng lại, mắng:

- Khi ăn cớm thì anh có thể không nói cũng lời không biết xấu hổ ấy được không?