Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 886: Phải chết chính là mày!


Khuôn mặt người đàn ông dáng vẻ giật mình, nói:

- Xem ra Nghiêm Bất Vấn dạy dỗ mày rất khá, mày đã thông suốt rồi.

Trong mắt Dương Liệt hiện lên một tia ác độc, lắc mạnh một cái vọt đến trước mặt người đàn ông kia, ôm lấy cổ hắn, trên cao nhìn xuống giọng ác độc nói:

- Đừng vờ vịt trước mặt tao, tao không giống mày, tao tự dựa vào bản thân, không như mày, chỉ vì một người cha có giá trị lợi dụng mà mới sống được đến giờ…

- Không cần kích động, có gì khác nhau chứ, chúng ta đều rất rõ ràng, Nghiêm Bất Vấn mới là diễn viên chính thật sự, chúng ta sống được đến nay không nên cảm thấy may mắn sao…

Người đàn ông cũng không để ý, gỡ tay Dương Liệt ở cổ mình ra, khẽ cười nói:

- Có hai tên mật đảng, đã đến muốn giết chết tao, mày không biết là phải tránh sao? Nghiêm Bất Vấn cũng không nói mày có thể lộ mặt ra nhanh như vậy.

- Mày chắc chứ?

Dương Liệt hoài nghi nói.

Người đàn ông kia ngáp một cái:

- Trước kia có lẽ khó nói, nhưng hiện giờ thì… cho dù là bố bọn chúng đến cũng không là vấn đề.

Dương Liệt cũng không hỏi thêm gì, thân mình nháy mắt đã đi vào bãi đỗ xe, ngồi trên chiếc Hummer của gã, rời khỏi.

Lúc Dương Liệt vừa đi khỏi, Lilith và Raphael vừa đúng lúc chạy đến hành lang chỗ Dương Liệt vừa đứng.

- Chà, đã lâu không gặp, tiểu thư Lilith xinh đẹp, hầu tước Raphael, anh vẫn không dễ gần như trước…

Người đàn ông chớp mắt, đứng dậy, nhàn nhã nói.

Trong mắt Raphael hiện lên một tia khinh thường nói:

- Quả nhiên là mày, Drogba, thật khó đánh giá sự ngu ngốc của mày, từ Đức chạy đến Hoa Hạ, lần này không có viện binh cứu mày rồi.

- Ồ, không cần phá hỏng không khí nhanh như vậy, hai vị không biết là cảnh biển như vậy đẹp vô cùng sao, ở phương Đông xa xôi ngoài Châu Âu, công chúa tộc Ventrue cao quí, người thừa kế tộc Brujah anh dũng, và tôi, một tiểu lâu la tộc Tzimisce cùng hội ngộ, chẳng lẽ mọi người không thể bình tĩnh, tạm bỏ qua thù hận hơn trăm năm nay để thưởng thức một chén máu tuyệt hảo sao?

Drogba nâng chén cười nói.

- Bọn ta không có hứng ở đây xem ngươi diễn trò, nếu muốn chạy trốn thì mau chạy đi, có lẽ còn một cơ hội sống sót.

Lilith lúc này đã ác giọng vô tình nói.

Drogba thở dài, cúi đầu, từ từ nói:

- Các vị biết vì sao tộc ma cà rồng lại xuống dốc không?

Lilith và Raphael liếc mắt nhìn nhau, nhíu mày.

- Bởi vì tộc ma cà rồng luôn dùng ánh mắt từ mười mấy thế kỷ trước để nhìn thế giới phát triển, coi thường người khác trưởng thành, chính mình thì mục nát…

Drogba ngẩng đầu, trong ánh mắt có ngọn lửa đen tà dị:

- Các vị quá ngây thơ rồi? Nghĩ là tôi chán sống mới ngồi đây chờ các vị đến?

- Đúng là mạnh miệng!

Lilith cười lạnh, trên tay ánh lên ánh sáng lạnh, ma khí sao mổ của tộc ma cà rồng đã ở trên tay.

Drogba cặp chân dài nhẹ nhàng phóng qua một bên, nhún nhún vai, nói:



- Xin hỏi hai vị, nơi này phong cảnh đẹp chứ? Kỳ thật chỉ muốn xác nhận một chút, cho các vị tìm một nơi vừa ý để làm mộ, nếu hai vị không có ý kiến phản đối gì, tôi coi như hai người đã đồng ý.

Raphael giận dữ cười nói:

- Drogba được lắm, tuy không biết sao ngươi lại tự tin đến ngu ngốc như vậy, nhưng thật ta rất hy vọng đồ ngu ngốc ngươi bị chúng ta chèn ép cả trăm năm, có thể cho chúng ta niềm vui bất ngờ…

Nói xong, Raphael trên tay xuất hiện luồng ánh sáng đỏ, một chiếc rìu lớn dài hai thước mang theo một rãnh sâu màu máu đỏ đột nhiên xuất hiện ở trên tay Raphael.

- Chậc chậc, đại nhân chưởng hình, hình rìu của ngài thật khiến tôi hâm mộ đó, nhưng mang ra đây cũng tốt, tôi giết ngài rồi, có thể giữ lấy ma khí này xài.

Drogba nhếch miệng cười.

- Vậy thì thử xem.

Raphael khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó, bóng dáng đã mang theo một tia chớp hình chiếc rìu màu đen trên tay, xẹt qua một đường cầu vồng, hung hăng bổ về phía Drogba!

Drogba dường như không cần chuẩn bị, xoay người lướt ngang, trực tiếp tung ra một đòn như trận cuồng phong.

Theo sát sau đó là lưỡi rìu thứ 2, thứ 3 của Raphael bổ xuống, giống như bão táp càn quét trên mặt đất!

Từng đợt rìu bổ xuống, mang theo từng đợt sóng màu máu!

Các chiêu thức mở rộng ra, phối hợp cùng Lilith sử dụng dao mổ linh hoạt, đúng là đấu pháp trước nay chưa từng có, mang đến hiệu quả sấm sét!

Nhưng tốc độ của Drogba vượt quá dự đoán của Raphael.

Mặc kệ Raphael tiến công như thế nào cũng không thể chạm được đến hình dáng quỷ mị của Drogba!

- Tốc độ của hắn sao lại có thể nhanh như vậy… nhanh hơn hẳn ba lần so với trước kia!

Lilith và Raphael trong lòng đều kinh động, tuy cảm thấy không thể tin nổi, nhưng cuối cùng cũng có thể hiểu được vì sao Drogba lại tự tin đến vậy.

- Cho dù tốc độ cao ngươi cũng đừng hòng thoát được!

Chiếc rìu của Raphael xẹt qua một hình xoắn ốc lớn, liên tiếp bổ xuống, một tầng mây huyết sắc khí thế vô biên tràn ngập cả trăm mét vuông!

Theo sát sau đó, đám mây huyết sắc đó ngưng lại thành hình giống một chiếc rìu, Raphael múa may, đám mây tụ lại thành một chiếc rìu chiến lớn, tiếng sấm gào thét hỗn loạn nghe như xé gió!

Drogba đang muốn ra khỏi phạm vi này, không ngờ tốc độ ngưng tụ của mây huyết sắc kia không kém tốc độ của hắn, trực tiếp trước mặt hắn tụ thành hình rìu chiếc chặn ngang, bổ chém!

Drogba mũi chân lùi một chút, định tránh đòn hiểm từ bên trên!

Nhưng không đợi gã nhảy người lên, Lilith luôn đứng đó thủ thế tìm cơ hội đột nhiên vùng lên, theo hướng gã phóng đến một đống dao mổ!

Tốc độ của Lilith hiển nhiên nhanh hơn Raphael rất nhiều, Drogba càng khó tránh né, rốt cục cũng bị bổ trúng!

“Xoẹt!”

Dao mổ và rìu chiến cũng lúc chặt đứt nửa thân và hai đùi của Drogba, máu đỏ thẫm loang ra mặt đất.

Thu hồi sắc máu trên hai ma khí, Raphael và Lilith liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng thở phào.

Thật tình, Drogba này đột nhiên thực lực tăng vọt, họ vẫn còn có chút chấn động.

Nhưng cũng không chờ cả hai trầm tĩnh lại, tình huống lại đột ngột thay đổi.

Chỉ thấy thân thể đã vỡ vụn, chia năm xẻ bảy của Drogba không ngờ lại cử động!

Tất cả máu thịt trong thời gian ngắn, được một sức lực kỳ dị dẫn dắn, ngưng tụ lại cùng một chỗ, lại lần nữa phục hồi cơ thể Drogba như cũ!

Thở hổn hển mấy hơi, trong mắt Drogba hiện lên một tia điên cuồng:



- Hô hô, trò chơi kết thúc, kế tiếp tôi sẽ phải đánh thật rồi.

- Sao… sao lại như vậy được?!

Lilith dù sao cũng là phụ nữ, kinh hãi lui lại một bước.

Raphael cũng ngơ ngác lầm bầm:

- Bị rìu chặt trúng sẽ vì bị nguyền rủa mà không ngừng chảy máu… vì sao… Vì sao lại có chuyện này?!

Drogba khinh miệt nói:

- Đều nói với các vị rồi, sự mục ruỗng của tộc ma cà rồng chính là bởi mù quáng tự tin vào sức chiến đấu của mười mấy thế kỷ trước. Không cần nói đám tội nghiệp các vị, cho dù là chủ thần mấy vạn năm cũng sắp phải đón tiếp thời kỳ hoàng hôn của các vị thần rồi…

- Ngươi đúng đó nói hươu nói vượn cái gì, đừng tưởng rằng dùng chút thủ đoạn có thể thắng được chúng ta!

Raphael ưỡn ngực, ý chí chiến đấu lại tuôn ra mãnh liệt!

- Ai… thôi đi, nói chuyện với hai kẻ sắp chết chẳng có nghĩa gì…

Drogba nhàm chán lắc đầu, lại lần nữa nhìn hai người kia, ánh mắt đen tối thâm trầm!

- Vừa rồi ta chỉ đùa với các người, giờ ta bắt đầu phải dùng thực lực rồi…

Tiếng nói còn đang vang, Drogba đã biến mất tại chỗ.

Lại lần nữa xuất hiện, một khuỷu tay gã đánh vào hàm dưới của Raphael.

- Á!

Một tiếng hét thảm thiết, Raphael cũng chưa kịp phản ứng lại đã bị đánh bay cao bảy, tám mét, bay thành một đường cong!

Lilith vội vàng quơ dao mổ, mang theo một làn huyết ảnh!

Nhưng Drogba cũng đã hiện ra phía sau cô, một chưởng tung ra phía sau đầu cô!

“Bốp!”

Bóng dáng Lilith hóa thành một bãi bột phấn màu máu!

- Ồ… huyết phân thân?

Thân thể thực của Lilith lại lần nữa xuất hiện sau Drogba, một trận dao mổ hung hăng chém xuống.

- Đi chết đi!

“Vụt!”

Chỉ thấy bóng dáng Drogba cũng biến thành một đám bọt máu.

Đôi mắt đẹp của Lilith mở thật to, cô cũng bị lừa rồi!

- Phải chết chính là mày!

Một bàn tay Drogba chụp ở chỗ ngực Lilith…

“Bang!”

Một tiếng động vang dài, thân hình xinh đẹp của Lilith liền trực tiếp bị đánh bay mấy chục mét, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống nước biển!