Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 898: Hồng đào mùa hè.


Vú Vương cười tủm tỉm nói:

- Cô gia muốn xem, thì cứ đi xem đi, nhưng đồ ở đây đại đa số là đồ giả, những đồ tốt họ sẽ không bán ở đây đâu, nhưng cũng có rất nhiều những thương hiệu nhỏ cũng không tồi, hàng đẹp giá rẻ.

- Ha Ha, cháu cũng không phải lo cái ăn cái mặc, những cái đấy cũng không cần phải đi xem đâu

Dương Thần nói.

Vú Vương gật gật đầu,

- Thực ra mỗi năm tôi đều đến đây một lần, đáng lẽ năm nay định qua mấy ngày nữa mới đến, nhưng vừa hay hôm nay đi qua đây, tôi qua đây luôn.

- Vú Vương đặt đồ gì ở đây?

Dương Thần như nghĩ ra cái gì.

- Đúng vậy, ở đây có một bà chủ một cửa hàng, là người cùng thôn với tôi, đên Trung Hải làm ăn, bây giờ mở thêm mấy cửa hàng nữa, mỗi năm tôi đều nhờ cô ấy chọn một lô giày đẹp một chút.

Vú Vương cười nói.

- Giầy?

Dương Thần ngẩn ra, bình thường cũng không thấy Vú Vương đi nhiều đôi giày khác nhau, sao mỗi năm lại mua một lô giày?

Đi thêm vài phút, cuối cùng cũng đến cửa hàng bán giày nữ mà Vú Vương nhắc tới.

Đều là giày nữ một màu, màu sắc rực rỡ vô cùng, đôi thì gợi cảm, đôi thì đơn giản.

Một người cặp chiếc cặp tóc màu đen, dáng người phúc hậu, đang ung dung chỉ bảo mấy nhân viên bán hàng, vừa nhìn thấy Vú Vương, đột nhiên sắc mặt vui mừng.

- Ngọc Lan? Hôm nay cô đã đến rồi à? Tôi còn nghĩ phải qua mấy hôm nữa cô mới đến.

- Chị Liên, chị bán hàng chạy quá.

Vú Vương cùng với người tên gọi là Chị Liên nắm tay, rất là quen thuộc.

Chị Liên cười khanh khách, thấy Dương Thần đứng ở phía sau, tò mò hỏi

- Đây là...

- Ồ, đây là cậu chủ nhà tôi,

Vú Vương có chút tự hào nói.

Chị Liên giật mình, trong mắt có vài phần tò mò

- Hóa ra là chồng của tổng giám đốc công ty Ngọc Lôi, thật đúng là không nhìn ra, chắc chắn là có bản lĩnh hơn người, vị nữ tổng giám đốc kia không đơn giản đâu.

Dù sao cũng đã quen biết Vú Vương từ lâu, đối với Lâm Nhược Khê cũng có chút cảm giác quen thuộc, không đến nỗi cảm thấy cô ở cao quá.

Dương Thần cảm thấy bản thân giống như thuộc về nơi này, cách nói chuyện rất thoải mái, rất hưởng thụ, cười cười chào hỏi.

Ở đây thoải mãi hơn hẳn cái xã hội thượng lưu đầy lừa lọc dối trá.

Vú Vương hỏi:

- Chị Liên, tôi đến sớm hơn một chút, không biết giầy đã về chưa.

Chị Liên hé miệng cười

- Đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Nói xong, chị Liên đi vào kho chứa hàng ở phía sau, lục lọi một lúc, rồi ôm tám hộp giày ra.

Dương Thần vừa nhìn thấy, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, đúng là “Một lô”

Chị Liên mở nắp hộp giày, để lộ ra đôi giày bên trong, càng làm cho Dương Thần cảm thấy kinh ngạc.

Không ngờ đây đều là giày mùa hè.

Bốn hộp giày khác nhau, là bốn đôi giày nữ tượng trưng cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, có giày xăng – dan, cũng có giày thể thao, cũng có giày da, giày lông dùng cho mùa đông.



Dương Thần cảm thấy, những đôi giày này tuy rằng không phải thương hiệu quốc tế, nhưng cũng được thiết kế tinh xảo, do thợ thủ công khéo tay làm ra, giá trên thị trường chắc cũng không rẻ.

Chẳng trách Vú Vương không đi nơi khác mua, mà phải nhờ chị Liên mua giúp, hóa ra đây đều là những đôi giày tinh xảo được đặt trước.

- Thế nào, đây là những mẫu thịnh hành nhất gần một năm nay, mỗi mùa hai đôi,

Chị Liên cười nói.

Vú Vương vuốt phẳng sợi dây giày được thiết kế đẹp mắt, cảm giác rất thích thú gật gật đầu nói:

- Thật sự là rất đẹp, những đôi giày này đúng là càng ngày càng đẹp.

- Cũng là do cô chịu bỏ tiền gia công, lão sư phụ làm riêng cho cô đấy, làm gì có người bình thường nào chấp nhận bỏ hơn một vạn NDT ra mua một đôi giày không có thương hiệu.

Vú Vương thở dài nói:

- Người trẻ tuổi bây giờ chỉ biết nói đến hàng hiệu, nhưng làm sao tốt bằng đồ do chính tay lão sư phụ làm ra, bỏ tiền nhiều hơn một chút cũng đáng giá, tiền lương của tôi nhiều như vậy, cũng không biết tiêu như thế nào, một năm cũng chỉ biết mua mấy đôi giày như thế này thôi.

Chị Liên mắt có chút hoe đỏ, mũi hơi cay đưa tay lên lau khóe mắt.

- Chị lại như vậy, nhiều năm như vậy rồi, đừng lau nước mắt nữa,

Vú Vương cười mắng.

Chị Liên cười khổ lắc lắc đầu,

- Cô ấy...tôi ước gì cô đừng hỏi tôi về giày...

Vú Vương khẽ cười, lắc lắc đầu.

Trong mắt Dương Thần, cảm thấy có chút kì quái, buột miệng hỏi:

- Vú Vương, những đôi giày này mình vú đi sao?

- Đương nhiên không phải, Vú Vương cười nói

- Những đôi giày này để cho những cô gái khoảng 20 tuổi đi, chứ tôi đi thì ra thế nào.

- Vậy là cho Nhược Khê.

- Giày của Nhược Khê đều do chính cô tự chọn, tôi cũng không chọn hộ được,

Vú Vương giải thích

- Chỉ là không có việc gì thì mua, cất vào trong tủ để giày, thỉnh thoảng mang ra ngắm, làm bộ sưu tập thôi.

Dương Thần tuy rằng cảm thấy có nguyên nhân khác, nhưng cũng không đoán ra nguyên nhân, chỉ còn cách gật đầu không hỏi thêm nữa.

Đúng lúc này, một đôi tay trắng nõn thò tay ra, cầm lấy đôi giày cao gót có hoa văn tinh xảo, cầm ở trên tay ngắm nghía.

Giọng nói có chút vui mừng bất ngờ

- A, chất liệu rất tốt, làm cũng rất tinh xảo, kích thước vừa đẹp, bà chủ sao bà không sớm lấy ra, tôi mua đôi này.

Chị Liên và Vú Vương ngẩn ra, Dương Thần cũng nhìn qua, nhất thời mọi người đều ngây ra.

Thấy một cô gái đang vui mừng ngắm nghía đôi giày, mặc áo màu hồng, váy bằng lụa trắng, đôi tất màu đỏ, đi đôi giày thể thao màu trắng, để lộ ra đôi chân mê người trắng như tuyết.

Lông mày đậm, đôi mắt tinh nghịch, mũi cao, nhìn hơi giống như con lai, xem ra cũng chỉ khoảng 20 tuổi, nhưng bộ ngực cao vút, còn có thể thấy được khe sâu hun hút.

Điều này làm cho Dương Thần liên tưởng đến Trinh Tú, tuy rằng dung nhan như nhau, nhưng Trinh Tú ngây thơ đáng yêu, còn cô gái này, tỏa ra cảm giác bừng bừng tràn đầy nhựa sống, vừa nhìn cảm thấy nóng rực như một quả ớt.

Mùa hè chói chang như vậy, cô gái như thế này xuất hiện, không chỉ mang đến làn gió mát mẻ, càm làm cho nhiều gã đàn ông phải chảy máu mũi.

Chẳng qua, tuy dung mạo bên ngoài làm cho người khác phải động lòng, nhưng cũng không đến mức làm cho Dương Thần chú ý nhiều, chưa nói đến ngày nào cũng được nhìn thấy Lâm Nhược Khê, cho dù là mấy người Sắc Vi, Lưu Minh Ngọc, cũng đã xuất sắc hơn cô gái vẫn chưa trưởng thành hết này, Dương Thần vẫn là thích những đại mỹ nhân trưởng thành hơn những cô gái trẻ như thế này.

Lúc này Dương Thần cảm thấy vô cùng tò mò, là một bí mật khác trên người cô gái này...

Đối với cô gái như thế này, bà chủ giọng điệu có chút dịu dàng

- Em gái, đôi giày này đã được đặt rồi, không bán được.



- Là bác gái này muốn mua sao?

Cô gái ngúng nguẩy cầm đôi giày hướng về phía Vú Vương.

Vú Vương cũng không tức giận, cười cười gật đầu.

- Bác gái, bác trả tiền chưa?

Cô gái hỏi.

Vú Vương do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra,

- Những đôi giày này tôi đặt làm, bỏ ra không ít tiền, nếu cô thích, có thể đặt lão sư phụ làm, những đôi này ngày hôm nay tôi đến lấy.

Cô gái mắt sáng lên,

- Nếu như có thể đặt làm lại được, vậy cháu lấy đôi này, bác lại nhờ lão sư phụ làm đôi khác là được rồi, cháu có thể trả bác toàn bộ tiền, nếu bác cảm thấy thiệt thòi, cháu sẽ trả bác gấp đôi.

- Cô gái,

Chị Liên chau mày,

- Đôi giày này có giá là 1 vạn NDT, hơn nữa phải có thứ tự, cho dù cô có thích đi chăng nữa, cũng phải đợi.

Cô gái “Hừ” nói:

- Một vạn rất đắt sao?, cô cho là tôi không có tiền?

Nói xong cô gái móc từ chiếc túi đeo bên người ra chiếc thẻ ngân hàng,

- Ở đây có thể quẹt thẻ không? Tôi sẽ trả ngay bây giờ!

Chị Liên cười khổ, không ngờ lại là một vị thiên kim tiểu thư, vậy thì khó giải quyết rồi, chỉ đành nói:

- Cô gái, vấn đề không phải là tiền, cái này là do tôi tìm người đặt làm cho người chị em của tôi, cô ấy mỗi năm đều đặt, cái này không phải để bán.

- Đây là cửa hàng bán giày, đôi giày mới này vẫn còn để nguyên trong hộp, tôi trả giá gấp hai lần, cô còn không muốn bán, cô cố ý gây khó dễ cho khách hàng đúng không.

Cô gái to tiếng nói, làm cho những người khách ở gần chú ý đến.

Chị Liên trên trán túa mồ hôi, sao lại trở thành như vậy? Chuyện không có gì cô ta to tiếng cái gì?

Vú Vương thấy như vậy, chau mày, nói:

- Được rồi, Chị Liên, nhường cho cô ấy đôi giày này đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cùng lắm thì năm nay lấy ít đi một đôi vậy, cô gái này không phải nói rằng trả 2 vạn NDT sao, coi như cô kiếm được một khoản đi, cô cũng vất vả nhiều năm như vậy.

Chị Liên vội lắc đầu nói:

- Ngọc Lan! Vấn đề không phải tiền, chẳng lẽ tôi đặt giày giúp cô để kiếm tiền? Cô đang coi thường tôi sao?

- Hừ, bác gái này rất thấu tình đạt lý, ban đầu, tôi trả nhiều tiền cũng không bán, rõ ràng là ức hiếp tôi...A!! Anh là ai!?

Cô gái đang bĩu môi nói, đột nhiên phát hiện, một gã đàn ông không biết từ khi nào đã ngồi xuống phía dưới chiếc váy của mình, đang thò tay nghịch chân của mình, tháo đôi giày màu trắng của mình ra,

Theo bản năng, cô gái sẽ một cước đá bay đầu gã nam nhân này.

Nhưng cô không đá thì không sao, vừa đá, hai chân chổng lên trời.

- A! !

Cô gái trọng tâm không vững, mông sắp đập xuống đất, không ngờ, hai quả mông thập phần đàn hồi, vừa hay ngồi lên trên vai gã đàn ông, hai chân mở ra, lập tức đem đầu của gã nam nhân kẹp vào bộ vị bí mật nhất của phụ nữ.

Chỉ cảm thấy tóc của gã đàn ông cọ sát vào bộ phận mẫn cảm của mình, thậm chí tuy rằng còn cách một lớp quần lót, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy kích thích.

Kích thích như vậy, làm cho cô gái theo bản năng phát ra một tiếng rên nhỏ

- Ư

Cô quả thực sắp phát điên rồi, má lúm đồng tiền hiện lên màu hồng,

Chết tiệt, chuyện gì thế này!?