“tốt”
Lời của Tiêu Nguyệt Nương vừa dứt, ánh mắt vô số nam nhân đã nhanh chóng sáng lên, nhịp tim đập thình thịch.
Bọn hắn chờ đợi chính là câu nói này của mỹ nữ, thử hỏi hàng tuần được nghe mỹ nữ top 3 trên Tuyệt Sắc Bảng gãy đàn diễn tấu, còn có chuyện gì hấp dẫn hơn?
Nhất là đối với một nơi khốc liệt như Tiên Ma Vực, điều kiện và hoàn cảnh để giải trí gần như không tồn tại, sự xuất hiện của Tiêu Nguyệt Nương và Vạn Hoa Tiên Lâu giống một làn gió thơm thổi mát tâm hồn bọn hắn...
“Đường đường là Tiên Đế, vậy mà hạ mình gãy đàn ca hát cho một đám nam nhân dung tục, vì thu thập tình báo để U Minh Các dễ dàng hoạt động, nữ nhân này quả thật dốc hết vốn liếng...” Lạc Nam ánh mắt lấp loé, trong lòng cười nhạo.
Không sai, mặc dù Tiêu Nguyệt Nương có pháp bảo che giấu khí tức, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm ứng của Lạc Nam.
Chưa kể còn có ký ức của hai tên Đại Đế cấp sát thủ, cơ cấu của U Minh Các toàn bộ đã nằm trong đầu hắn.
Vạn Hoa Tiên Lâu chính là mặt nổi của U Minh Các, phụ trách câu dẫn, thu thập tin tức, tình báo của bốn phương tám hướng trên Tiên Ma Vực.
Mà đám nữ nhân này không cần làm gì, chỉ cần ở một chỗ ăn chơi nhảy múa, hầu hạ đón khách, đã có vô số nam nhân sẳn lòng mang đến tình báo, tin tức từ các nơi về cho các nàng.
Đối với những khách nhân kín miệng không thể khai thác tình báo từ bàn rượu, thì đến trên giường, trong quá trình song tu, nữ nhân của Vạn Hoa Tiên Lâu có bí pháp trực tiếp đọc lấy ký ức của bạn lữ.
U Minh Các sẽ dựa vào những tin tức và tình báo này tiến hành hoạt động, ám sát mục tiêu, cướp đoạt tài nguyên tu luyện, hàng năm thu được khối tài sản khổng lồ.
Hơn nữa, Vạn Hoa Tiên Lâu còn bí mật bồi dưỡng các mỹ nhân tuyệt sắc, sắp xếp để các nàng trở thành thị thiếp của cường giả, nằm vùng thu thập thông tin.
Có thể nói phương thức thu thập tin tức của Vạn Hoa Tiên Lâu vô cùng cao minh và sáng tạo, chỉ là phải đánh đổi trên thân xác của những nữ nhân, hành vi này đối với Lạc Nam là cực kỳ phản cảm...
Trong lòng suy nghĩ, ngoài mặt thản nhiên nhìn lên sân khấu trung t, xem thử mỹ nhân biểu diễn...
Tay ngọc chạm lên tỳ bà, cầm âm ngân vang, Tiêu Nguyệt Nương hé mở môi đỏ sau lớp khăn lụa, mị công vô hình hoà vào âm điệu, thánh thót ngân nga:
“Dạo đàn cho người trong giấc mơ...
Phượng hề phượng hề bao năm tháng..
Tìm Hoàng tìm Hoàng nơi bốn phương...
Chim bay biển Bắc, đi tìm biển Tây...
Chim bay biển Nam, đi tìm biển Đông...
Bao giờ, bao giờ ta thấy nhau...”
...
Thanh âm thánh thót êm tai phiêu lãng, kết hợp tiếng đàn tỳ bà pha lẫn mị công từng đợt, lan toả khắp toàn trường...
Lạc Nam nhâm nhi ly rượu, ánh mắt nhìn lấy Tiêu Nguyệt Nương...
Đây là khúc “Phượng Cầu Hoàng”, mang ý nghĩa người nữ nhân tương tư tình lang, mong muốn tìm chàng sum hợp nhưng hy vọng xa vời...
Lời ca và tiếng đàn da diết, vô số nam nhân một mặt si mê, lại thêm mị công lan toả, bọn hắn nhịp tim đập thình thịch, vô thức đặt mình vào vị trí tình lang của Tiêu Nguyệt Nương, cả đám cùng lúc ảo tưởng nam nhân trong miệng nàng hát ra chính là mình, hận không thể lao lên sân khấu ôm ấp mỹ nhân, cùng nàng sum họp để giải nổi khổ tương tư nhung nhớ...
Đinh...
Lời hát và tiếng đàn vừa dứt, vô số nam nhân hai mắt nổi lên ánh sao, lệ rơi đầy mặt, cõi lòng thổn thức, còn đắm chìm trong dư vị ái tình...
Tiêu Nguyệt Nương đảo mắt nhìn toàn trường, chứng kiến bộ dáng thất thố của đám nam nhân, trong lòng âm thầm cười nhạt khinh rẻ...
Đột nhiên nàng chú ý đến một tên nam tử áo xanh ở hàng ghế đầu, tên này đang ngang nhiên uống rượu, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đang cuốn theo màn biểu diễn của nàng, trái lại trong mắt còn có ý đùa cợt, xem nhẹ...
Tiêu Nguyệt Nương ánh mắt híp lại, muốn xem thấu tu vi của nam tử áo xanh nhưng không thể, trong lòng cười lạnh, truyền âm cho hai nữ nhân đang ngồi cạnh.
Tiểu Đào và Tiểu Thúy giật mình, vội vàng quay sang Lạc Nam, ra vẻ bất ngờ lớn tiếng nói:
“Thủy Mặc công tử, ngươi hình như đối với màn biểu diễn vừa rồi của Lâu Chủ không mấy hài lòng?”
Toàn trường đang yên tĩnh, tiếng nói của hai nàng lập tức khiến hàng loạt ánh mắt nhìn lại.
Nhất thời bọn hắn nhìn thấy thái độ của Lạc Nam, cả đám lập tức nổi giận...
Tên này rõ ràng dám xem nhẹ màn biểu diễn vừa rồi của Tiêu Nguyệt Nương, quá mức đáng giận.
“Hừ, thật là đàn gãy tai trâu, uổng phí Lâu Chủ một phen hảo ý biểu diễn!”
“Còn không phải sao? Tên này không điếc thì cũng khiếm thị!”
“Tiểu tử phá gia chi tử kia, mau cút đi! Ở đây không chào đón những kẻ không biết thưởng thức nghệ thuật như ngươi!”
Nghe vô số người chửi rủa, Lạc Nam trong lòng cười nhạt, nâng nhẹ ly rượu nhấp môi, tán thán nói:
“Vạn Hoa Tiên Lâu là một mặt giếng, xung quanh ta là một đàn ếch, buồn thay buồn thay...!”
“Ngươi...” Đám người lập tức phẫn nộ, tiểu tử này dám nói bọn hắn là ếch ngồi đáy giếng.
Tiêu Nguyệt Nương chân mày chau lại, trong lòng tức giận, tên này nói Vạn Hoa Tiên Lâu của nàng là cái giếng, chẳng khác nói Lâu Chủ như nàng là một con ếch đầu đàn.
Điều này đối với một nữ nhân luôn được vạn chúng ủng nguyệt như nàng quả thật là sỉ nhục.
Trong lòng không vui, ngoài mặt lại ôn nhu đằm thắm, mỉm cười từ tốn:
“Màn biểu diễn của tiểu nữ vừa rồi có chỗ nào không tốt, mời công tử chỉ dạy!”
“Hừ, tiểu tử này chỉ làm ra vẻ để được Lâu chủ chú ý, đừng để tâm đến hắn!” Một tên nam nhân vỗ bàn.
“Huynh đài nói chính xác, ta nghĩ nên đuổi hắn khỏi nơi này!”
“Thật là nước đổ đầu vịt! Hắn thì biết cái gì mà đánh giá!”
“Không sai, ta cảm thấy phần biểu diễn của Lâu chủ vừa rồi đã thập phần hoàn mỹ!”
Một đám nam tử mắng mỏ Lạc Nam, ca ngợi Tiêu Nguyệt Nương lên đến tận trời.
Lạc Nam không thèm để ý, thản nhiên nhìn Tiêu Nguyệt Nương đưa lên ba ngón tay:
“Màn biểu diễn của Lâu Chủ tương đối đặc sắc, tuy nhiên chỉ để mê muội một đám phàm phu tục tử mà thôi, còn quá thiếu để ta sinh ra cảm xúc, chỉ nghe thoáng qua đã có ít nhất ba sai lầm nghiêm trọng!”
“Ăn nói hàm hồ!” Toàn trường phẫn nộ, ngay cả Tiểu Thúy với Tiểu Đào cũng trợn mắt nhìn Lạc Nam, tên này quá khoác lác.
Tiêu Nguyệt Nương trong lòng không phục, lạnh nhạt nói:
“Mời công tử dạy ta!”
Nàng đối với màn biểu diễn của mình vô cùng tự tin, nhìn phản ứng của đám nam nhân là đủ hiểu, Lạc Nam nếu không nói lời nào ra hồn, nàng sẽ cho người ném hắn khỏi Vạn Hoa Tiên Lâu.
Lạc Nam cười nhạt, ung dung nói: “Thế gian không có gì là miễn phí, Lâu Chủ muốn ta chỉ điểm sai lầm, ngươi cũng không phải đệ tử của ta!”
“Đủ rồi!” Hàng loạt nam nhân đứng dậy, hận không thể một bàn tay quật chết Lạc Nam.
Tên này rõ ràng khoác lác...
Tiêu Nguyệt Nương nén giận nói: “Công tử muốn thế nào mới chỉ điểm cho Nguyệt Nương?”
Lạc Nam cười haha: “Đơn giản, nếu ta chỉ ra sai lầm khiến nàng tâm phục, vậy hãy đuổi hết đám phàm phu này ra khỏi đây, đêm nay hầu hạ một mình ta!”
“Kẻ này muốn chết!” Sát khí dâng trào, toàn trường quyết tâm một khi Lạc Nam rời khỏi Vạn Hoa Tiên Lâu, bọn hắn sẽ cho tiểu tử này biết thế nào là sống không bằng chết.
Hắn nhiều lần mắng bọn hắn là phàm phu, làm sao có thể nhẫn nhịn?
Tiêu Nguyệt Nương nhíu mày, nàng mới không tin màn biểu diễn của mình có những sai lầm, suy nghĩ một phen, gật đầu đáp ứng:
“Tiểu nữ đáp ứng đề nghị của công tử, nhưng nếu lời của ngươi không thuyết phục được ta, vậy đừng trách Vạn Hoa Tiên Lâu đuổi khách!”
“Để xem tên này có thể nói ra lời gì!” Đám người cười lạnh.
Lạc Nam ra hiệu Tiểu Đào rót rượu, nữ nhân hừ một tiếng không vui, bất quá vẫn rót đầy li cho hắn.
Lạc Nam nhấp một ngụm, chỉ tay nói ra:
“Thứ nhất, màn biểu diễn vừa rồi của Lâu Chủ quá mức vô hồn, một khúc Phượng Cầu Hoàng phải do nữ nhân hát cho tình lang của mình thưởng thức, mà ở tại nơi này chỉ là một đám phàm phu tục tử, điều này khiến Lâu Chủ không thể dung hợp cảm xúc thật sự của mình vào trong đó, dẫn đến tẻ nhạt vô vị...”
“Có lẽ là Lâu Chủ chưa có tình lang chân chính, nên không thể nhập tâm vào “Phượng Cầu Hoàng” cũng là bình thường!”
Tiêu Nguyệt Nương nhất thời sững sốt, mà toàn trường cũng trở nên im ắng...
Bọn hắn muốn phản bác lời của Lạc Nam, nhưng lại vui mừng ở chỗ Tiêu Nguyệt Nương chưa có tình lang, bởi vì nếu quả thật là thế...vậy cơ hội theo đuổi nàng của bọn hắn cũng sẽ gia tăng.
Không ai muốn nhìn một Tiêu Nguyệt Nương đã có tình lang biểu diễn...
Trong lúc nhất thời, không người phản biện...
“Đa tạ công tử chỉ điểm, có lẽ tiểu nữ thật sự không thích hợp với khúc nhạc này...” Tiêu Nguyệt Nương thở dài, cố tình gián tiếp xác nhận mình vẫn chưa có tình lang trong lòng, điều này càng nâng giá của nàng lên thêm một bậc.
Mà đám nam nhân nghe vậy âm thầm vui sướng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lạc Nam, thái độ xoay chuyển 180 độ.
Trong ánh mắt quan sát của toàn trường, Lạc Nam cười nhạt đưa hai ngón tay lên nói tiếp:
“Vấn đề thứ hai, Lâu Chủ chỉ biểu diễn cho có lệ, chưa hề dùng toàn lực như để ứng phó cho qua màn, bởi vì trong mắt Lâu Chủ thì những người ở đây không ai đủ tư cách nghe được bản lĩnh thực sự của mình!”
“Làm càn!” Một chút hảo cảm tan thành mây khói, Lạc Nam một lần nữa trở thành công địch của toàn trường, đám nam nhân căm hận nhìn hắn.
Ba lần bốn lượt bị Lạc Nam xem thường, nhất là lần này theo lời của hắn thì Tiêu Nguyệt Nương không xem bọn hắn là khán giả chân chính, mà chỉ ứng phó qua loa.
Tiêu Nguyệt Nương trong lòng cả kinh, bởi vì lời của Lạc Nam hoàn toàn chính xác.
Nàng vẫn còn cầm kỹ lợi hại hơn chưa mang ra sử dụng, hay nói chính xác là thật sự không xem đám khách nhân ở tại nơi này ra gì, nên mới trình diễn cho có lệ mà thôi.
Nàng là một Tiên Đế, chẳng lẽ thật sự dụng tâm đánh đàn ca hát cho đám nam nhân thấp hèn, tục tằng nghe hay sao?
Chẳng qua với bản lĩnh của nàng, dù trình diễn sơ sày cũng đủ mê hoặc vô số nam nhân ở đây rồi, cần gì dùng đến bản lĩnh chân thật?
Chỉ là hôm nay gặp phải Lạc Nam, mới bị hắn nhìn thấu và chỉ ra mà thôi...
Bất quá mặc dù Lạc Nam nói thật, Tiêu Nguyệt Nương sẽ không thừa nhận, bằng không chẳng khác nào xúc phạm đám khách, làm mất lòng bọn hắn, khi đó tổ chức tình báo của nàng phải sụp đổ.
Vì lẽ đó, Tiêu Nguyệt Nương ra vẻ buồn bả nói:
“Có lẽ tài nghệ của tiểu nữ còn chưa khiến công tử hài lòng, nhưng màn biểu diễn vừa rồi đã là toàn bộ năng lực của tiện thiếp...”
“Hừ, ta thấy kẻ này cố tình gây sự, Vạn Hoa Tiên Lâu mau đuổi hắn ra ngoài!”
“Đuổi hắn! Đuổi hắn!”
Lạc Nam mặc kệ đám đông bất bình và lời biện hộ của Tiêu Nguyệt Nương, cười gằn từng chữ:
“Điểm yếu thứ ba, Lâu Chủ ngươi cố tình trộn lẫn Mị Công vào tiếng đàn và lời hát, làm màn trình diễn bị biến chất, không còn là tác phẩm nghệ thuật thuần túy, trái lại chính là thủ đoạn yêu ngôn hoặc chúng, mụ mị người nghe, tội đáng chết!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Nguyệt Nương đại biến, trong lòng kinh hãi, Mị Công của nàng cao siêu và vô hình một cách tự nhiên, dù là Tiên Đế thông thường cũng khó lòng phát hiện.
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Tiêu Nguyệt Nương giận dữ đứng dậy, ra vẻ ủy khuất và đáng thương, muốn mở miệng hạ lệnh đem Lạc Nam đuổi ra ngoài.
“Sinh mạng của số 1 và số 2 đang nằm trong tay ta...” Đúng lúc này, bên tai của Tiêu Nguyệt Nương vang lên thanh âm hài hước của Lạc Nam.
Nàng rùn mình, vội vàng áp chế cơn giận, hít sâu một hơi, thay đổi thái độ mở miệng:
“Công tử khiến tiểu nữ bái phục, mời các vị quan khách về cho, ngày sau tiểu nữ sẽ toàn lực bù đắp...”
“Cái gì?” Toàn trường chấn động...không dám tin vào tai mình
Tiêu Nguyệt Nương vì tiểu tử kia mà muốn đuổi bọn hắn? Chẳng lẽ lời của tiểu tử kia là đúng?
Không đợi đám đông phản ứng, Vạn Hoa Tiên Lâu xuất hiện hàng loạt thân ảnh vệ sĩ, mang theo thực lực cường đại xách cả bọn ném ra ngoài trong sắc mặt ngơ ngác của bọn hắn.
Cả đám vừa sợ vừa giận, như bị Lạc Nam gián tiếp tát một cú đau rát vào mặt vậy.
Lạc Nam uống hết cốc rượu trong tay, cũng vừa lúc xung quanh trở nên yên tĩnh...
Tiểu Thúy, Tiểu Đào một đám nữ nhân giữ khoảng cách với Lạc Nam, kiêng kỵ nhìn hắn.
Đến lúc này các nàng làm sao còn không biết, người này căn bản không phải khách nhân, hắn là đến phá quán.
Toàn bộ Vạn Hoa Tiên Lâu bị phong toả, Lạc Nam ung dung ngồi giữa đại sảnh rung đùi đắc ý, ánh mắt trêu tức nhìn Tiêu Nguyệt Nương, cười mỉm nói:
“Thật khó tin, bà chủ của Vạn Hoa Tiên Lâu cũng là người đứng đầu tổ chức sát thủ khiến người khác nghe qua cũng sợ mất mật – U Minh Các!”
Tiêu Nguyệt Nương ánh mắt biến ảo, bộ ngực chập trùng, cắn răng nói ra:
“Các hạ rốt cuộc là ai?”
“Haizz, ngay cả người mình muốn giết cũng không nhớ, Lâu Chủ thật khiến người ta thương tâm!” Lạc Nam chế nhạo.
Nói xong, hắn ném 2 chiếc nhẫn trữ vật xuống đất, bên trên nhẫn có khắc số 1 và số 2...
Ở U Minh Các, sát thủ dùng số để phân biệt thân phận, số 1 và số 2 chính là hai sát thủ mạnh nhất của U Kinh Các.
Số 1 là Đại Hồn Đế, số 2 chính là Đại Đế...
Nhìn hai chiếc nhẫn, tròng mắt Tiêu Nguyệt Nương co rụt lại, ngưng trọng nhìn nam tử mặc áo xanh, rít lên hai chữ:
“Lạc Nam!?”