Lãnh Nguyệt Tâm rùng mình, một lớp da gà rợn lên trên làn da trắng muốt…
Trước lời nói lớn mật của hắn, nàng muốn mở miệng phản bác nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Dường như ngay cả chính bản thân mình không hề kháng cự việc phải lấy thân báo đáp cho hắn, thậm chí nàng từng khao khát như vậy.
Thời gian dài bị Lãnh Vận Du nhốt trong Không Gian Pháp Bảo, nàng không hề tiếp xúc với bất kỳ ai.
Ngoại trừ những lúc tu luyện, việc duy nhất nàng làm chính là nghĩ đến hắn.
Thậm chí có những lúc nàng từng nghĩ, nếu năm đó mình theo hắn, đi theo tiếng gọi của trái tim, dù kết quả sau cùng của hai người là vạn kiếp bất phục, có lẽ so với việc làm chốt thí cho Lãnh Vận Du để gả cho kẻ xa lạ còn viên mãn hơn.
Hiện tại nam nhân này kéo nàng ra khỏi hố đen sâu thẳm, giúp nàng lại thấy ánh mặt trời…
Giờ phút hắn xuất hiện ở Ma Đình, nàng đã biết đời này mình thuộc về ai.
Lạc Nam nâng cằm nàng lên, nhu tình nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm, giọng điệu trầm thấp:
“Nguyệt Tâm, ta chờ ngày này quá lâu rồi…”
Lông mi cong vút của nàng nhẹ rung, cố gắng giữ bình tĩnh trước trái tim đang đập mạnh, môi thơm như u lan hé mở:
“Còn ta không dám tin sẽ có ngày này!”
“Ta vốn là người chuyên sáng lập kỳ tích, lẽ ra từ đầu nàng nên tin ta, không cần mang bất kỳ lo lắng nào!” Lạc Nam vuốt lấy mái tóc mượt mà như thác của giai nhân nhẹ nói.
“Ừm!” Lãnh Nguyệt Tâm không phủ nhận gật đầu, mắt đẹp xuất hiện một tia khâm phục nhìn lấy hắn.
Lạc Nam tràn ngập thỏa mãn ôm nàng, lắng nghe nhịp tim của nhau dần hòa làm một.
Giờ phút này, vô thanh thắng hữu thanh.
Hai người có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, cũng nghe thấy hơi thở ngày càng gấp rút của người đối diện.
Và rồi, chuyện gì đến cũng đến…
Xa cách thời gian dài, tình cảm như rượu ngon ủ lâu năm, ngâm càng lâu càng trở nên nồng nàn khó cưỡng.
Mặt hai người xích lại gần nhau, chóp mũi cọ cọ lấy, lắng nghe dư vị trong từng thơi thở.
Hơi thở mát lạnh thơm tho của nàng liên tục phà vào trong mũi, Lạc Nam không nhịn được nữa, bờ môi dày nóng rực tìm đến đôi môi kiều diễm ướt át của nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.
“Ừm…” Cảm giác được hai môi tiếp xúc, một luồng điện chạy dọc toàn thân Lãnh Nguyệt Tâm, Lạc Nam có thể nhận thấy cơ thể nàng hơi run lên một chút.
Hắn không vội vả, hắn đang nhấm nháp, tận hưởng xúc cảm mềm mịn, trơn bóng mà môi của nàng mang lại.
Môi hắn mơn trớn, ma sát lấy môi nàng, bốn cánh môi quấn lấy nhau.
Lãnh Nguyệt Tâm khép hờ hai mắt, nàng cũng đang cảm nhận hơi thở nam tính, có chút thô ráp qua môi hắn.
“Hừ…”
Bỗng nhiên, bất ngờ bị tập kích khiến Lãnh Nguyệt Tâm yêu kiều rên rỉ trong cổ họng.
Thì ra đầu lưỡi của Lạc Nam bất chợt xâm nhập, liếm láp hai cánh môi nàng sau đó một đường thẳng tiến, đảo qua răng ngọc, tiến vào khoang miệng càn quét, đem hương tân ngọc dịch của nàng tham lam cướp đoạt.
Miệng nhỏ của nàng chưa kịp khô thì từ trong miệng nam nhân, nước miếng của hắn cũng cuồn cuộn chảy sang, lắp đầy bên trong môi đỏ của nàng.
Lãnh Nguyệt Tâm mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy tư vị lạ lẫm nhưng ẩn chứa nồng đậm khí tức của hắn làm nàng mê ly.
Chưa dừng lại ở đó, chiếc lưỡi đinh hương ướt át của nàng cũng dễ dàng bị hắn chiếm đoạt.
Đầu lưỡi hai người quấn quít triền miên, Lãnh Nguyệt Tâm hé mở con mắt, bắt gặp hắn đang đầy say mê và nhu tình nhìn lấy nàng.
Nàng ngượng ngùng muốn nhắm mắt, bên tai đã vang lên tiếng truyền âm của hắn:
“Môi thơm, miệng ngọt, lưỡi mềm, hương tân ngọc dịch nồng nàn…nụ hôn của nàng là thứ mỹ vị nhất trần gian!”
Lần đầu được nam nhân hôn, lại nghe lời tình tứ, Lãnh Nguyệt Tâm theo bản năng càng muốn làm hài lòng nam nhân.
Thế là từ im lặng bị động, nàng dần dần học cách đáp lại, đầu lưỡi như linh xà cuốn lấy lưỡi Lạc Nam, sau đó tiến qua miệng hắn thăm dò, quét ngang quét dọc trong khắp miệng hắn.
Hai tay nàng ôm chặt lấy hắn để giữ vững thân hình, mà Lạc Nam thì không ôm lại nàng, trái lại cho tay thám hiểm ở những nơi khác.
Chẳng biết từ bao giờ, tay phải của hắn vòng qua phía sau Lãnh Nguyệt Tâm, bắt lấy một bên bờ mông kiều nộn vểnh cao, tay trái tìm đến trước ngực, cách lớp áo yếm bao trùm lấy một bên bầu sữa tròn trịa của nàng, hai tay dịu dàng xoa nắn.
Lãnh Nguyệt Tâm còn là thân trinh nữ, làm sao chống nổi những động tác lão luyện như vậy của Lạc Nam?
Đôi chân dài của nàng mềm nhũn đứng không vững, toàn thân phải tựa sát vào lòng hắn mới có thể kéo dài nụ hôn.
Lạc Nam đỡ lấy lưng nàng, chậm rãi rời khỏi đình viện, ngã xuống nền tuyết trắng muốt.
Hắn đặt nàng nằm ngửa, mình đè ở phía trên tiếp tục môi lưỡi triền miên, hai tay thám hiểm các địa phương thần bí.
Trong quá trình này, áo yếm và tiểu nội khố của nàng chẳng biết từ bao giờ đã biến mất dạng.
Nhất là cái tiểu nội khố ướt đẫm nước thơm, bị Lạc Nam cẩn thận chiếm làm của riêng.
“A…”
Nhận ra mình chính thức trở về nguyên thủy, Lãnh Nguyệt Tâm giật mình, cắn lấy lưỡi hắn tách môi.
Hai tay vội vàng che lấy hai chỗ nhạy cảm, mắt đẹp rỉ nước xấu hổ đến cực điểm.
Lạc Nam cũng không vội vàng, hắn mặc cho nàng che lấy hai nơi nhạy cảm.
Cúi thấp đầu hôn lấy mái tóc thơm ngát của nàng, sau đó đặt môi lên trán nàng, nụ hôn trượt dài xuống má, xuống cổ, xuống xương quai xanh, đi qua eo thon…
“Hức…Tiểu Nam…”
Môi lưỡi của hắn đi đến đâu, da thịt nàng ửng hồng lên đến đấy, cảm giác tê tê dại dại làm nàng vô thức rên rỉ thành tiếng.
Lãnh Nguyệt Tâm càng thêm xấu hổ khi bàn tay che lấy u cốc giữa chân của nàng đã ướt nhẹp, thứ nước như suối nguồn bất tận ấy không ngừng róc rách từ tận cùng chảy ra, làm ướt một mảng tuyết trắng.
Lạc Nam vẫn tiếp tục hôn, hắn không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào trên ngọc thể hoàn mỹ của nàng.
Từng đầu ngón tay tinh xảo, vùng nách trơn mịn không chút tỳ vết, lỗ rốn nhỏ xinh cho đến đôi đùi đẹp và chân dài thẳng tắp.
Lãnh Nguyệt Tâm như lạc vào chốn bồng lai, nàng như con cừu non ngây thơ, không biết khi hắn kéo tay nàng đặt lên môi hôn, thì hai bộ phận mà nàng muốn bảo vệ nhất cũng bại lộ trong không khí.
Đôi gò bông đào của nàng rất đẹp, chúng nó không quá to lớn nhưng cũng đầy đặn to tròn, đặc biệt là hơi vểnh cao lên kiêu ngạo, hai đầu núm đã sớm săn cứng nổi cộm lên y hệt ngọc trai hồng, vô cùng mỹ lệ.
Mà phía dưới hạ thân, khuất sau thảm cỏ đen tuyền thần bí là bẫy rập trí mạng của mọi nam nhân.
Chỉ thấy như suối tiên màu phấn hồng, hai vách nhục động ép chặt lấy nhau mũm mĩm đáng yêu, liên tục có thứ dung dịch trinh nguyên từ đó chảy ra, dụ nhân đến cực hạn.
“Nguyệt Tâm, nàng thật đẹp…”
Lạc Nam ngắm nhìn tuyệt tác của tạo hóa, chỉ cảm thấy xem bao lâu cũng không đủ.
Nhưng ngắm nhìn làm sao có thể sánh bằng thưởng thức?
Hắn cúi thấp đầu, gặm lấy một bầu sữa thơm phức vào trong miệng, nhiệt tình bú mút.
“Á…Tiểu Nam, ta…” Lãnh Nguyệt Tâm vốn từ ngữ trong chuyện này không nhiều, nàng chỉ có thể kêu tên của hắn và rên lên vài câu vô nghĩa trước động tác lão luyện thành thục của nam nhân.
Ở trong miệng hắn, nhũ hoa của nàng càng săn cứng đến mức lợi hại, nó liên tục được đầu lưỡi của Lạc Nam chăm sóc, thỉnh thoảng răng của hắn còn nghịch ngợm cắn vào làm nàng thở hổn hển.
Chiếm hữu một bên, hắn không hề tha thứ cho bên còn lại, khi vốn dĩ tròn trịa trắng mịn như nó lúc này đã hóa thành vô số hình dạng khác nhau trong tay Lạc Nam.
Lãnh Nguyệt Tâm toàn thân vặn vẹo, bàn tay bấu chặt tóc hắn vò loạn, miệng nhỏ phun ra nuốt vào từng hơi thở, nằm im hưởng thụ.
Nhưng mà chưa nằm im được bao lâu, khi bàn tay ma quái còn lại của hắn bất chợt tập kích chỗ bí hiểm nhất ở giữa hai chân nàng.
Ngón tay trượt theo khe suối tiến vào bên trong đâm vào rút ra.
“Á…chết mất…”
Tiếng rên rỉ cao vút, thủy triều cuồng phún, Lạc Nam giật mình cảm nhận được các thớ thịt mềm đang co thắt lấy ngón trỏ của mình.
Hắn tha cho bầu sữa của nàng đưa mắt nhìn lên, chứng kiến dung nhan Lãnh Nguyệt Tâm lúc này kiều diễm như hoa, đẹp không sao tả xiết.
Không ngờ chỉ bằng vào một ngón tay, hắn khiến nàng lên đỉnh lần đầu tiên trong đời.
Ý niệm nghịch ngợm sinh ra trong đầu, hắn rút ngón trỏ từ u cốc ra, đem nó đến trước đôi môi đỏ gợi cảm của nàng.
Lãnh Nguyệt Tâm theo bản năng vươn ra đầu lưỡi liếm láp ngón tay hắn, chỉ cảm thấy một mùi vị kỳ lạ thuộc về mình tiến vào vị giác.
“Đó là hương vị của nàng, có ngon không?” Lạc Nam ngắt nhẹ bầu sữa cười trêu.
Lãnh Nguyệt Tâm xoay mặt sang một bên không để ý đến hắn.
Lạc Nam cười cười, thê tử này của mình da mặt vẫn rất mỏng, cần phải dạy dỗ nhiều hơn.
“Nhất định là rất ngon, để ta nếm thử!”
Mỉm cười dâm dê, Lạc Nam cúi thấp đầu, tách hai chân Lãnh Nguyệt Tâm ra.
“Không thể…” Nàng ra sức khép chặt đôi chân, không dám cho hắn xem cảnh tượng bên trong chính mình.
Đáng tiếc sức mạnh của nàng làm sao sánh bằng Lạc Nam?
“Ta muốn hôn mọi vị trí của nàng, nơi này vẫn chưa!” Lạc Nam ôn nhu nói một tiếng.
Lời vừa dứt, miệng hắn đã ép sát đôi môi dọc lầy lội như hoa hồng trong nước của nàng.
Trong khoảnh khắc, mùi vị trinh nguyên khó cưỡng thấm đẫm ruột gan làm Lạc Nam mê say.
Hắn hôn xuống thật sâu, đầu lưỡi vươn ra tiến vào.
“Á, Tiểu Nam…bẩn lắm…” Lãnh Nguyệt Tâm toàn thân giật giật, ưởn thẳng người, khoái cảm khiến nàng hét lên thất thanh.
Lạc Nam dùng hành động để chứng minh chỗ đó của nàng không hề bẩn.
Lưỡi hắn tiến vào rất sâu, thám hiểm các vách thịt mềm đang ép chặt xung quanh, thưởng thức sạch sẽ suối nguồn của nàng chảy ra.
Hàng vạn dây thần kinh được kích thích, Lãnh Nguyệt Tâm lý trí dần bị lấn át, bản năng lên ngôi.
Chân nàng kẹp chặt lấy đầu hắn, dường như mong muốn lưỡi của nam nhân tiến vào càng sâu càng tốt.
Như trêu ngươi nàng, Lạc Nam bỗng nhiên rút lưỡi ra, ngẩng đầu lên.
Lãnh Nguyệt Tâm mở to mắt, u oán nhìn hắn nói: “Sao vậy? chán hôn chỗ đó rồi sao?”
“Ngốc!” Lạc Nam bật cười: “Ta để thứ khác thay ta hôn nàng!”
Bá Y thu hồi, thân thể lực lưỡng, bắp thịt cân đối tràn đầy sức mạnh hiện ra.
Lãnh Nguyệt Tâm si mê nhìn lấy hình dáng hắn, sau đó chú ý lực bị một kiện hung khí giữa hai chân Lạc Nam hút hồn.
“Lưu manh!” Nàng khẽ gắt một tiếng.
Mặc dù còn thân trinh nguyên nhưng không có nghĩa là nàng dốt đặc về chuyện nam nữ.
Rốt cuộc cũng hiểu hắn muốn dùng thứ gì để hôn mình.
“Nhưng mà…nó lớn như vậy, làm sao…làm sao…” Lãnh Nguyệt Tâm hơi rùng mình.
Vừa nãy ngón tay của hắn tiến vào nàng còn hơi ê, làm sao thứ khủng bố gần bằng cổ tay kia có thể chứ?
Hoang đường quá mà…
“Càng trơn nó càng dễ vào!” Lạc Nam vuốt ve gò má của nàng dụ dỗ:
“Nàng làm ướt nó sẽ dễ vào hơn đó!”
“Làm ướt? dùng Thủy thuộc tính?” Lãnh Nguyệt Tâm ngơ ngác.
“Phốc!” Lạc Nam trừng mắt nhìn nàng, ngón tay khều khều bờ môi đỏ mộng, thủ thỉ nói:
“Vừa rồi ta làm ướt chỗ đó của nàng bằng cách nào, thì nàng làm ướt nơi này của ta y như vậy!”
“Như vậy cũng được sao?” Lãnh Nguyệt Tâm gò má đỏ bừng.
“Nàng ghét nó à?” Lạc Nam hỏi ngược lại, côn thịt giật giật tỏ vẻ bất mãn.
Lãnh Nguyệt Tâm xì một tiếng: “Nó xấu xí như vậy ai mà không ghét?”
Mặc dù nói như thế, nàng vẫn ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Lạc Nam…
Theo sau đó, bờ môi chậm rãi tiến đến, hơi hơi mở ra.
“Lớn như thế sao ngậm vào đây?” Nàng ngước mặt lên nhìn hắn.
“Không cần vào hết, để ta hướng dẫn cho nàng!” Lạc Nam yêu chiều cười.
Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ gật đầu.
Trước sự chỉ dẫn của hắn, nàng rất nhanh trở nên thành thục.
“Hừ…hừ…nàng giỏi quá…” Lạc Nam khép hờ hai mắt tận hưởng một phần côn thịt được nàng phun ra nuốt vào, đầu lưỡi quấn quanh chiều chuộng.
Lãnh Nguyệt Tâm vừa quỳ gối vừa phục vụ nam nhân, chất mật giữa chân chảy ra như suối, hai mép môi thậm chí hứng tình đến mức hẻ mở mời gọi.
Nàng không nhịn được đem tay mình tiến xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cô bé.
Lạc Nam thấy nàng biểu hiện kích thích như vậy cũng chịu hết nổi.
Hắn gầm lên một tiếng, đem nàng lật ngửa xuống mặt tuyết.
Tách đôi chân dài miên man sang hai bên, côn thịt tìm đúng khe hẹp, cẩn thận đút vào.
“Ưm…hức…Tiểu Nam…” Lãnh Nguyệt Tâm cảm nhận được thân thể mình đang bị xé ra, nàng động tình nhìn hắn, thở dốc:
“Thiếp sắp giống như các tỷ muội, trở thành nữ nhân của chàng!”
Lạc Nam yêu thương cúi đầu thủ thỉ: “Đời này vĩnh viễn không phụ nàng!”
“Chàng là loại người vì nữ nhân có thể liều mạng!” Lãnh Nguyệt Tâm đưa tay vuốt ve gò má hắn:
“Một ngày nào đó, thiếp hy vọng chàng phụ thiếp, thậm chí phụ bất kỳ nữ nhân nào thay vì đánh đổi tính mạng!”
“Phu thê không sinh cùng ngày, thì nguyện chết cùng nhau!” Lạc Nam nắm chặt tay nàng, trách cứ:
“Không được nói lời ngu ngốc!”
Lãnh Nguyệt Tâm rơi lệ, ôm chặt lấy hắn: “Vào trong thiếp đi chàng!”
Lạc Nam gầm lên, côn thịt đẩy mạnh…
Ót…
Âm thanh nhớp nháp vang lên giữa đỉnh tuyết sơn, máu tươi nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng.
Đôi nam nữ bốn mắt chân tình nhìn nhau, cảm giác thân thể đã gắn khít cùng một chỗ, lớp màn mỏng ngăn cách giữa hai người đã bị xuyên thủng.
Lạc Nam lau đi mồ hôi lấm tấm trên mặt nàng, ôn nhu hỏi: “Không đau sao?”
“Đau xác thịt nhưng ngọt trong lòng!” Nàng nhoẻn miệng cười.
Lạc Nam bị nụ cười diễm lệ quá mức của nàng hút hồn, ngắm nhìn một cách si mê.
Lãnh Nguyệt Tâm cũng ngắm nhìn vẻ đào hoa, lãng tử pha lẫn tà dị của hắn.
Môi lại tìm đến môi, ngọt ngào và đầy tình ý.
“Ta nhấp nhé…” Hắn thủ thỉ.
“Ừm, đừng thương tiếc thiếp…” Lãnh Nguyệt Tâm lắc lư vòng eo.
Lạc Nam sinh lòng chinh phục, nắm lấy chân của nàng lấy đà, vùng hông dùng sức.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
Da thịt ma sát, tiểu huynh đệ của hắn và cô bé của nàng nhanh chóng mơn trớn lấy nhau, siết chặt lấy nhau một cách cuồng nhiệt.
“Hừ…ừm…A…sướng…sướng…Tiểu Nam…thiếp sướng, cảm giác này…” Lãnh Nguyệt Tâm mái tóc rối loạn, thân thể được lắp đầy, cách vách thịt mềm được chăm sóc, nàng hứng tình rên rỉ:
“Cảm giác này, thiếp đang trên mây… chàng đưa thiếp lên mây rồi…”
“Là nàng quá tuyệt, vừa xoắn chặt, vừa bóp lấy ta…” Lạc Nam thoải mái rút ra đút vào:
“Đúng là bảo bối…”
“Hức, hức…biết thế này, năm đó thiếp theo chàng luôn!” Lãnh Nguyệt Tâm nũng nịu.
Lạc Nam bị nàng làm cho dục hỏa bành trướng, thở hổn hển: “Không sao, sau này chúng ta làm bù…”
“Thiếp sẽ bù đắp cho chàng, làm thiếp đi chàng…thiếp sướnggggg!”
Dường như bị giam cầm thời gian dài, khi tâm trạng được giải tỏa, Lãnh Nguyệt Tâm sẳn sàng phóng túng cùng Lạc Nam một cách cuồng nhiệt.
Hai người quấn quít không biết bao lâu.
“Muốn sướng hơn không?” Lạc Nam vừa hỏi, vừa đâm vào thật mạnh.
“Á, còn hơn nữa hả chàng?” Lãnh Nguyệt Tâm hai mắt hiện lên một tia mong đợi.
“Ngoan, xoay người lại, cúi đầu vểnh cao mông!” Lạc Nam cười cười hướng dẫn.
Lãnh Nguyệt Tâm làm theo lời hắn.
Lạc Nam từ phía sau hung hăng cắm vào.
“Á, sâu quá…chết thiếp rồi!” Lãnh Nguyệt Tâm xém chút tiết thân, các thớ thịt bên trong siết chặt dữ dội.
Ở tư thế này, nàng cảm nhận được nam nhân đâm vào tận cùng hoa tâm, hơn nữa ma sát càng thêm dữ dội.
BỐP!
Lạc Nam đét vào mông tròn của nàng, bắt đầu ra sức đâm mạnh.
Bạch bạch bạch bạch bạch…
“Á, đáng ghét…chàng giết thiếp rồi Tiểu Nam!” Lãnh Nguyệt Tâm sướng đến bật khóc nức nở, dung mạo khiến người thấy mà yêu.
“Nàng sắp ra rồi…” Cảm nhận được tình huống trong u cốc của nàng, Lạc Nam hít sâu nói.
“Ra cùng thiếp, đừng để thiếp một mình…” Lãnh Nguyệt Tâm cầu khẩn:
“Thiếp muốn chàng lắp đầy!”
“Cho nàng toại nguyện!” Lạc Nam hưng phấn cười rộ lên, hung hăng chạy nước rút.
Hàng trăm, hàng ngàn lần xâm nhập, chiếm đoạt đến tận cùng.
“Ưm, nóng quá, sướng quá Tiểu Nam ơi…”
Một dòng nước ấm phun trào từ tận cùng cơ thể nàng, Lãnh Nguyệt Tâm thét lên thất thanh.
Lạc Nam gầm gừ trong cổ họng, vô số sinh mệnh nóng chảy cũng tuôn trào như núi lửa vào tận cùng.
Hai người ôm siết lấy nhau, hai bộ phận tư mật quấn chặt vẫn còn co giật.
“Tiểu Nam, thiếp yêu chàng…” Nàng tựa đầu vào lòng ngực hắn thỏ thẻ.
“Gọi phu quân!” Lạc Nam vỗ mông nàng đau điếng.
“Hứ!” Lãnh Nguyệt Tâm cắn yêu lên ngực hắn, bĩu môi: “Phu quân của thiếp, được chưa?”
“Ngoan!” Lạc Nam cười haha, cắn lấy bờ môi nàng âu yếm.
Lãnh Nguyệt Tâm lần đầu được tận hưởng chuyện nam nữ, rất nhanh đã thèm thuồng đòi hỏi.
Lạc Nam chứng minh bản lĩnh của nam nhân, không quên đem Long Tiên Thánh Điển truyền thụ cho nàng.
Không biết qua bao lâu, nhìn lấy mỹ nhân ngủ ngon trong lòng ngực của mình, khóe môi nàng vẫn còn mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt hắn trở nên nhu hòa…
Cố gắng nhiều như vậy, tất cả đều xứng đáng...