Con Đường Bá Chủ

Chương 234: Nhục nhã


“Không được…”

Tiếng nói của Hải Tam vừa dứt, Ái Tâm trợn tròn mắt quát…

Tên này và nàng từ trước đến giờ thậm chí chưa từng nói chuyện cùng nhau, chỉ biết đến tên tuổi qua danh tiếng của đối phương mà thôi…hiện tại đột ngột muốn đính hôn cùng nàng, quả thật là không thể hiểu nổi…

Lạc Nam ánh mắt như cười như không, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ném cho nàng ánh mắt yên tâm…

Ái Tâm bắt gặp ánh mắt của hắn, thở phì phò ngồi xuống bên cạnh, cố gắng bình tâm lại xem gia gia và các vị trưởng bối xử lý thế nào…

Mà Trầm Chí càng là siết chặt nắm đấm, cảm giác thật sâu bất lực…hắn không ngờ ngay cả Tam thiếu chủ cũng muốn tranh nữ thần với mình…trong lúc nhất thời, sắc mặt xám như tro tàn…

Bầu không khí có phần trầm tĩnh, Hải Tam nhếch miệng cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ ăn chắc Ái gia tám phần mười…

Bản thân Hải Tam hắn cũng là người có mưu trí, có tham vọng, đối với ngôi vị Cung Chủ Hải Cung của phụ thân luôn hướng đến từ lâu…

Chỉ đáng tiếc, hắn sinh ra muộn…

Trên đầu Hải Tam còn có một vị đại ca, người này thiên phú không kém gì hắn, lại sinh ra sớm hơn Hải Tam vài trăm năm, đã sớm leo lên Hoàng Kim Bảng, tại Hải Cung có địa vị rất cao…

Hải Tam ngoài mặc tỏ vẻ kính nể đại ca mình, trong lòng kỳ thật luôn muốn ganh đua háo thắng…

Bất quá hắn cũng biết mình sinh ra sau, bị thiệt thòi về mấy trăm năm thời gian tu luyện là không thể gở gạt, vì thế chuyển từ thực lực cá nhân sang thực lực tổng thể, để hơn thua cùng đại ca…

Tại Hải Cung, đại ca của Hải Tam tính tình kiêu ngạo, vì thế mặc dù thực lực cường đại, nhưng cũng làm mất lòng không ít người…

Ngược lại Hải Tam luôn cố gắng tỏa ra ôn hòa lễ độ, hiểu tri thức lễ nghĩa, khiêm tốn cẩn trọng…nên được lòng hầu hết đám trưởng bối tại Hải Cung…

Hải Tam biết, bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ để cạnh tranh cùng đại ca, chỉ có cách khác là tìm ngoại lực bên ngoài hậu thuẫn…

Mà hậu thuẫn đáng tin nhất, đương nhiên là nhà vợ…

Hải Tam được không ít nữ tử trên Hải Châu theo đuổi, nhưng bối cảnh của những nữ nhân kia không lọt nổi vào mắt hắn, vì thế luôn uyển chuyển từ chối…

Duy có Ái Tâm thì lại khác, công chúa Ái gia, đệ tử Ải Nhân Tộc Trưởng…bất kỳ thân phận nào đều bộc lộ sự siêu việt người khác của nàng…

Trong đồng bối tại Tây Hải Châu…hầu như không có nữ nhân nào sánh bằng Ái Tâm…sao có thể không khiến Hải Tam nhắm đến?

Vốn Hải Tam dự định theo đuổi Ái Tâm từ lâu rồi, nhưng bảy năm trước tu vi của hắn có dấu hiệu đột phá, không thể không tạm hoãn để bế quan tu luyện, gác lại quá trình tiếp cận Ái Tâm…

Nào ngờ lần này mới vừa xuất quan, lại nhận được tin Ái Tâm đột phá Lục Cấp Luyện Khí Sư không lâu, khiến Hải Tam vừa mừng vừa kinh ngạc, vội vàng tìm hiểu tin tức gần đây của nàng…

Biết được Ái Tâm có quan hệ mập mờ với người thanh niên tên Lạc Nam, lại thêm người này vừa xung đột cùng Trầm Quyết, Hải Tam lập tức viện cớ tìm đến Ái gia…

Tất cả mục đích từ đầu đến cuối của Hải Tam chính là Ái Tâm, thậm chí mở miệng đòi Kim Cương Khoáng chỉ là một cái cớ khác để hắn chọc tức Lạc Nam mà thôi…

Hải Tam đã đến đương nhiên có sự chuẩn bị của hắn, cũng đã điều tra tường tận về tình huống của Ái Lão gia tử, hắn tin rằng miếng mồi ngon của mình đưa ra đủ để thuyết phục bất kỳ đối tượng nào…

Phải biết Hợp Thể mỗi tiểu cảnh đều chênh lệch như trời và đất, nếu không có cơ duyên lớn…từ đây đến cuối đời Ái lão gia tử đừng mong đột phá Trung Kỳ…

Mà vài trăm năm sau, một khi Ái lão gia tử chết đi…địa vị của Ái gia sẽ điêu đứng, danh tiếng gia tộc mạnh nhất trong Bát Cấp cũng chẳng còn…

Cơ hội Hải Tam hắn đưa ra quá mức mê người…

“Có thể tham khảo Công Pháp Hải Cung chúng ta, là mơ ước của vô số tu sĩ Thủy Hệ…Lão gia tử ngươi cân nhắc kỹ a…” Hải Hùng vuốt râu cười hà hà, bộ dạng hết sức đắc ý…

Hắn không ngờ một chiêu này của Tam thiếu chủ lại cao minh như vậy…

Mặc dù Hải Cung có quy định không thể để ngoại nhân tìm hiểu công pháp, nhưng nếu Ái Tâm trở thành vị hôn thê của Hải Tam, như vậy Ái gia cũng sớm muộn sẽ về dưới trướng Hải Cung…không thể xem là người ngoài…

Chưa kể còn có thể lôi kéo Ải Nhân Đảo kết thành đồng minh, mà Hải Cung càng là có một cô con dâu Thiên Tài tuyệt đỉnh Luyện Khí Sư…

Một mũi tên này của Hải Tam, chính là nhắm ba con chim…

“Tam thiếu chủ quả thật cơ trí hơn người, ta không thể so sánh a…” Trầm Chí rầu rỉ thở một hơi, có trách chỉ trách Trầm gia bọn hắn là chó của Hải Cung, mà không phải chủ Hải Cung…

Ái Chấn cùng đám trưởng lão sắc mặt thay đổi, cả đám lâm vào trầm tư…

Mục đích một tên ba chim của Hải Tam bọn hắn đương nhiên nhìn ra, nhưng lại không thể dứt khoác mở miệng từ chối…

Bời vì miếng mồi này quả thật là thứ mà Ái gia đang rất cần…

“Nghe nói công pháp cao cấp nhất của Hải Cung đạt đến Linh Cấp Thượng Phẩm, không biết lão gia tử có thể tham khảo không?” Một tên trưởng lão Ái gia mở miệng dò hỏi…

“Tứ bá bá…” Ái Tâm tức giận đến dậm chân, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn nàng hy sinh vì hôn nhân chính trị thật sao?

Mặc dù biết rõ phận làm nữ nhân thế gia, việc thi hành hôn nhân chính trị là hết sức bình thường, nhưng thiếu nữ cá tính và kiêu hãnh như Ái Tâm đương nhiên rất ghét những chuyện như vậy…



Hải Tam đắc ý cười ha hả, gật đầu xác nhận: “Tứ trưởng lão Ái gia nói không sai, Trấn Hải Nộ Công chính là Linh Cấp Thượng Phẩm, sẳn sàng mở ra để Ái gia gia tham khảo…”

Được xác nhận của Hải Tam, đám Ái gia trưởng lão chuyển ánh mắt về phía Ái lão gia tử, chờ quyết định của hắn…

Ái Tâm siết chặt nắm tay, gặp Lạc Nam vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, trong lòng giận đến nghiến răng, bất quá nghĩ lại mình và hắn gặp nhau cũng chưa lâu, muốn hắn vì nàng ra mặt trong trường hợp này cũng không tiện mở miệng…

Trong lúc nhất thời, gương mặt tái nhợt vì hồi hộp…

Ái lão gia tử vuốt râu, từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên như không, từ tốn mở miệng:

“Lão phu cảm tạ lòng tốt của Tam thiếu, bất quá nha, bộ xương già này không muốn lặn lội xa xôi đến Hải Cung, ở nhà tu luyện vẫn tốt hơn…”

Tĩnh…

Tĩnh lặng…

Hải Tam vốn một mặt tự đắc đột ngột như ăn phải con ruồi, mà đám trưởng lão Ái gia càng là ngơ ngẩn nhìn nhau, không hiểu vì sao lão già nhà mình quyết đoán như thế, ngay cả một giây ngần ngại cũng không có…

Phải biết đột phá Trung Kỳ là tâm nguyện nhiều năm của hắn a…

“Hoan hô gia gia, ngươi là tốt nhất…” Ái Tâm vui mừng cười hớn hở, chạy đến kéo cánh tay của Ái lão gia tử…

“Ái lão gia tử, ngươi đừng nên sỉ diện, cơ hội này không có nhiều đâu…” Hải Hùng trầm giọng nói, hắn cũng cảm thấy rất khó tin với quyết định của Ái lão gia tử…

Đổi lại là hắn, hy sinh hạnh phúc một đứa cháu gái để đột phá cảnh giới tiếp theo, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều, lập tức đồng ý là được…

“Ái gia gia nói đùa, nếu ngươi đến Hải Cung tham khảo công pháp, chúng ta lập tức xem ngươi là thượng khách, thậm chí cung cấp tài nguyên tu luyện, chỉ cần đáp ứng ta cùng Ái Tâm muội đính hôn mà thôi…” Hải Tam trong lòng thầm nghĩ lão già này sĩ diện, vội ra thêm dụ hoặc…

“Không cần nhiều lời, Tâm nhi không phải món hàng để ta đem ra trao đổi, huống hồ có một thanh niên từng nói với ta rằng hạnh phúc của mỗi người đều do họ tự quyết định, nên tôn trọng Tâm nhi, nhất là trong chuyện tình cảm…” Ái lão gia tử vuốt râu, vô thức liếc về Lạc Nam vẫn đang uống trà kia…

Ái Tâm giật mình, như nghĩ đến điều gì…gò má ửng hồng…

Ái Chấn trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng, Ái gia phải là như vậy, không thể vì lợi ít nhất thời mà đánh đổi hạnh phúc của nữ nhi được…

Đám trưởng lão thở dài nhìn nhau, mặt dù có chút tiếc nuối, nhưng đó là quyết định của lão gia tử, bọn hắn sẽ tôn trọng…

Lão gia tử là người có bối phận cao nhất Ái gia, uy nghiêm của hắn không ai dám trái…

“Ái lão gia tử, tiểu tử biết ngài yêu thương Ái Tâm muội, đó là may mắn của nàng, Tam cũng rất vui mừng, nhưng Ái Tâm muội đính hôn với ta chưa chắc chỉ mang ý nghĩa chính trị, tiểu tử cũng chưa từng xem Tâm muội như món hàng, ta nhất định sẽ mang lại cho nàng hạnh phúc, khi đó Ái gia và Hải Cung chính là một nhà, mà Ái gia gia càng là đột phá Trung Kỳ, quả thật là song hỷ lâm môn…”

Hải Tam không hổ danh là có ba tấc lưỡi lợi hại, từng câu nói ra đều rất xuôi tai…

Ái lão gia tử trầm ngâm, gật gật đầu:

“Nếu vậy ta giao cho Tâm nhi quyết định, nếu nàng chấp nhận đính hôn cùng ngươi, thì ta không có gì để nói…bất quá nên nhớ một điều, dù nàng đồng ý hay từ chối, thì lão già ta cũng không cần công pháp của Hải Cung…”

Sắc mặt đám người thay đổi, không hiểu vì sao lão gia tử sao lại từ chối dụ hoặc lớn như vậy?

“Hừ, ta và ngươi vốn không quen biết nhau, đột nhiên muốn đính hôn, có bệnh không?” Ái Tâm rốt cuộc tìm được chỗ xả, hướng về Hải Tam trừng mắt quát…thái độ lịch sự ban đầu cũng chẳng còn…

Tên này từ đầu tới cuối muốn đính hôn với nàng, nhưng tất cả mọi chuyện đều hỏi ý kiến gia gia, đối với nàng chưa hề ngó đến, rõ ràng xem nàng như công cụ hôn nhân, kẻ ngu cũng nhìn ra được…

Hải Tam sắc mặt hơi trầm xuống, mọi chuyện hoàn toàn không theo sự sắp đặt của hắn, lão gia tử này đối với điều kiện mê hoặc như vậy lại khẳng khái từ chối, quả thật khó hiểu đến cực điểm…

“Ái Tâm muội nên suy nghĩ lại, gia gia muội tuổi tác đã cao, nếu không đột phá Trung Kỳ, hậu quả không thể lường được, muội thật sự không thương hắn sao?” Hải Tam hướng về Ái Tâm khuyên nhủ, giọng điệu ám chỉ rõ ràng, nếu Ái gia tử không đột phá sẽ hết thọ nguyên mà chết, ngươi thân là cháu gái cũng không thể bất hiếu…

“Cái này...” Ái Tâm sắc mặt trắng nhợt, nàng quả thật không muốn mất đi gia gia…

“E hèm…”

Lão gia tử đột nhiên ho khan thu hút sự chú ý của đám người, chỉ thấy hắn nhìn Hải Tam cười nói:

“Hình như Tam thiếu hiểu lầm, như đã nói…lão già ta xương cốt đã yếu, không muốn đến Hải Cung xa xôi tu luyện, bởi vì ta thích ngồi ở nhà mình tu luyện hơn…”

Trong ánh mắt của đám người, hắn cười tủm tỉm thò tay vào trong ngực, lấy ra một khối ngọc bội…

Ngọc bội vừa ra, hừng hực liệt hỏa cùng thủy linh lực hòa lẫn đan xen, thậm chí ngay cả không gian cũng cấp tốc nứt vỡ…

“Cái này…” Đám người sắc mặt mộng bức, Ái Chấn cùng đám trưởng lão một mặt khiếp sợ…

Ngay cả Hải Hùng cũng ngưng trọng nhìn chằm chằm ngọc bội kia, khí tức trên nó lưu chuyển khiến trái tim hắn đập thình thịch…

Hải Tam càng là như nghĩ đến điều gì, cơ mặt bắt đầu co giật…

Ái lão gia tử tay cầm ngọc bội, vuốt vuốt râu cười tủm tỉm nhìn sang Lạc Nam vẫn im lặng ngồi đó mở miệng:

“Tiểu Nam vốn đến bái phỏng Ái gia chúng ta trước cả Hải Hùng trưởng lão, bất quá lão đầu ta có hứng thú với vị thanh niên thiên tài này, nên bí mật mang theo hắn về đình viện của mình tán gẫu…”



“Tiểu Nam là một thanh niên hào hiệp trượng nghĩa, biết bộ xương già của lão phu sắp không trụ được bao lâu, lập tức dâng tặng một môn Linh Cấp Cực Phẩm công pháp…hơn nữa còn là loại Thủy Hỏa đồng tu công… nói ra thật ngại quá haha...”

“Cái gì? Linh Cấp Cực Phẩm?” Đám người đứng bật dậy, cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ…

Lão gia tử thấy đám người một mặt mộng bức, tròng mắt đắc ý không sao lắng được, giọng điệu tràn ngập tán thán nói:

“Ta đối với Tiểu Nam tràn ngập thưởng thức cùng tán thành, bỏ qua da mặt già nua có ý tác hợp cho hắn và cháu gái…nhưng nhận được câu trả lời có phần ngoài ý muốn…”

“Trả lời gì?” Ái Tâm trái tim đập gia tốc, thở hổn hển hỏi…

Đám người lập tức vểnh tai…

Lão gia tử cười tủm tỉm, cố gắng giả giọng thiếu niên cùng bộ mặt chân thành nhất có thể, trầm thấp nói:

“Được gia gia vừa mắt chính là phúc khí của tiểu tử, bất quá ta tôn trọng Ái Tâm tiểu thư, chuyện hạnh phúc của nàng phải do bản thân nàng tự quyết định, gia gia tốt nhất để chúng ta thuận theo tự nhiên…”

Ái Tâm nghe xong, đôi mắt xuất hiện một tầng hơi nước, quay phắt lại hướng về người thanh niên đang mỉm cười nhìn mình kia, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể như được ngâm trong mật ngọt…

“Tiểu Nam…” Nàng thất thần lẩm bẩm, không nói nên lời…

“Ngốc, ta đã bảo yên tâm…nàng lo lắng làm gì?” Lạc Nam truyền âm trách cứ…

“Hứ” Ái Tâm nũng nịu hừ, trở về bên cạnh hắn rót trà, một đôi mắt đẹp chưa từng rời khỏi…

“Hay, nói rất hay! Nên như vậy…tán gái phải dựa vào bản lĩnh…” Ái Chấn vỗ đùi cái đét, hướng về Lạc Nam nâng lên ngón tay cái…

“Tiểu Nam nói rất hay, nếu năm xưa lão phu có một phần lòng dạ của ngươi cũng sẽ không độc thân như hiện tại a…” Một lão già trưởng lão Ái gia lệ rơi đầy mặt, ánh mắt lâm vào xa xăm…

“Haiz, Tiểu Nam nói rất đúng, bất quá ta lại không có cháu gái, thật tiếc a…” Một nữ trưởng lão tiếc nuối thở dài…hận không thể tự gả cho Lạc Nam…

“Còn không phải sao? Bất quá lão gia tử ngươi được Tiểu Nam tặng đồ tốt, vậy mà không nói với chúng ta…” Đại trưởng lão trừng mắt, chỉ là vẻ mặt tràn đầy nụ cười…

“Đúng, công pháp Linh Cấp Cực Phẩm, lễ vật này thật sự quá lớn…” Một đám Ái gia cao tầng ném về Lạc Nam ánh mắt cảm kích…

“Các ngươi không thể trách lão phu, vốn ta đã không nhịn được muốn bế quan tu luyện, lại bị động tĩnh nơi này gây rối, không thể không xuất hiện…” Ái lão gia tử liếc mắt về phía Hải Hùng như cười như không…

Toàn bộ Ái gia nhìn về Hải Tam ba người với ánh mắt quái dị…

“Khốn kiếp…”

Hải Tam sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm, thân hình tức đến mức phát rung…thậm chí cảm giác một ngụm máu tươi đang tích tụ nơi lồng ngực…

Hai nắm tay hắn siết chặt đến rỉ máu…

Nghĩ lại từ đầu đến cuối mình tính toán, tự biên tự diễn, nghĩ rằng ăn chắc trong tay…

Thì ra tất cả đều là làm nền cho người khác…

Người ta thậm chí chỉ ngồi uống trà, không thèm nói một câu, lại thản nhiên gián tiếp tát trực diện vào mặt mình…quá mức ê chề…

Hải Tam hắn trở thành trò hề lớn nhất đến nay, một thằng hề của thế kỷ…

Lần đầu tiên trong đời, Hải Tam cảm thấy mình không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi…thế giới xung quanh toàn bộ đều như đang cười nhạo hắn…

Hải Hùng và Trầm Chí sắc mặt cũng đã sớm tái nhợt, lại bất lực không nói nên lời… thiếu chủ nhà mình lợi dụng công pháp Linh Cấp Thượng Phẩm của Hải Cung ra oai… nào ngờ Ái gia người ta đã sớm được tặng Linh Cấp Cực Phẩm…

Sự chênh lệch quá mức to lớn… Bất kể là lòng dạ, khí độ hay tài sản…

Trong lúc nhất thời, cả đám không biết nên giấu mặt vào đâu cho hết nhục…

Ái Tâm bất chợt đứng dậy, nhìn Hải Tam nhoẻn miệng cười rạng rỡ, u ám trong lòng quét sạch sành sanh, gằn từng chữ nói:

“Ý tốt của Tam thiếu Ái Tâm xin nhận, chỉ là ta đã có người trong lòng, xin tự trọng rồi...”

Hải Tam đôi mắt đỏ ngầu, ức chế cảm giác nhục nhã trong lòng, khàn khàn mở miệng:

“Chúc mừng Ái Tâm muội muội, tại hạ có việc đột xuất xin phép cáo từ…”

Nói xong dùng tốc độ nhanh nhất thả người bay đi, Hải Hùng cùng Trầm Chí hoảng hốt đuổi theo…

Bên trên không trung…

“Phốc…”

Rốt cuộc không nhẫn được nữa, Hải Tam một ngụm máu tươi cuồng phún, oán độc gầm lên:

“Nhục nhã hôm nay, bổn thiếu xin thề hoàn trả gấp trăm vạn lần…”