Bởi vì Lạc Nam đã từng đến Ngân Nga Tuyết Nguyên nên lần này hắn trực tiếp sử dụng Thiên Cơ Lâu hàng lâm đến nơi đây.
Ngân Nga Tuyết Nguyên chính là địa bàn của Tuyết Mộng Cung ngày trước, hiếm có cơ hội trở về chốn cũ, Lạc Nam gọi Tuyết Mộng từ trong Đông Hoa Cung tiến ra cùng mình.
Hai người im lặng nắm tay dạo bước trên mặt tuyết trắng xoá...
Tuyết Mộng dù có tính cách thanh lãnh trong trẻo, lúc này trong mắt cũng không giấu được vẻ hoài niệm, ngắm nhìn từng đoá hoa tuyết bay trong gió, nhẹ giọng nói:
“Cũng không biết nàng ấy hiện tại thế nào rồi...”
“Lại tưởng niệm Đông Hoa sao?” Lạc Nam mỉm cười.
Bỉ Ngạn đã từng nở rộ đầy mỹ lệ trong bão tuyết trắng xoá, Tuyết Mộng thủ hộ đoá hoa ấy gần một tỷ năm dù chỉ dựa vào hy vọng mong manh...tình cảm bên trong đó không cần phải chứng minh gì nữa cả.
“Ừm, đã quá lâu rồi chưa có tin tức từ Bích Tiêu Nương Nương.” Tuyết Mộng không giấu được vẻ lo lắng.
Lạc Nam nắm bàn tay lạnh mềm của nàng chặt hơn một chút, hắn tự tin nói:
“Tuy rằng ta không biết quá nhiều về bọn họ, nhưng có vị sư bá kia của ta...Đông Hoa chắc chắn có thể trở về.”
Nghe hắn đề cập đến vị nữ cường nhân kia, Tuyết Mộng hiếm thấy biểu lộ vừa kính vừa sợ, tán thành gật đầu:
“Đông Hoa như một muội muội hiếu thắng, tất cả những chuyện mà nàng ấy làm đều muốn chứng minh bản thân có thể đuổi kịp sư tỷ của mình...”
“Đáng tiếc...dù là toàn bộ Nguyên Giới, có thể mang ra so sánh với vị nương nương kia cũng lác đác không có mấy.”
“Nàng và Yên Thê từ nhỏ cùng Đông Hoa lớn lên, chắc hẳn cũng biết đôi chút về sư bá của ta.” Lạc Nam khẽ hỏi:
“Nhưng cả Yên Thê và nàng đều ăn ý chưa từng đề cập đến bao giờ.”
“Không phải hai người thiếp thân không muốn nói, mà là không thể nói.” Tuyết Mộng bất đắc dĩ nhìn hắn:
“Cung chủ hiểu cho bọn thiếp chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Lạc Nam nhún nhún vai:
“Ta biết vị sư bá kia cường thế đến mức nào, cũng không thể trách các nàng được, đừng lo lắng...ta sẽ tự mình tìm hiểu.”
Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh, ngôn xuất pháp tuỳ, lời nói của nàng ta chính là chân lý đại đạo, một khi chưa được sự cho phép, thử hỏi làm sao Tuyết Mộng hay Yên Thê có thể hé môi?
Xem ra tương lai đến Trung Châu có rất nhiều chuyện phải làm, tìm về bà nương Đông Hoa kia cũng là mục tiêu hàng đầu.
“Nàng có từng nghĩ đến sẽ lột xác Chí Tôn Pháp Tướng?” Lạc Nam nhìn sang hỏi.
Tuyết Mộng thoáng chút thất thần, nhẹ vuốt tóc dài óng mượt, nhìn hắn nhẹ cười ưu nhã:
“Sợ rằng không chỉ thiếp thân, mà bất cứ vị Chí Tôn nào cũng từng nghĩ đến sẽ lột xác Chí Tôn Pháp Tướng.”
“Bất quá điều này vô cùng khó khăn, ngay cả nhân vật như tộc trưởng của Chân Long Hoàng Tộc cũng phải bày mưu đặt kế, thành lập Sát Long Vệ vô số năm mới thành công đáp ứng đủ điều kiện, thật sự cao xa khó vời...”
“Chi bằng toàn tâm toàn ý tu luyện, cố gắng đột phá tu vi, trở thành Cửu Cảnh Chí Tôn còn thực tế hơn.”
Lạc Nam vuốt cằm hỏi: “Thế nàng có biết phương pháp để lột xác Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng?”
“Thiếp không biết.” Tuyết Mộng lắc đầu:
“Ngay cả truyền thừa mà thiếp nhận được cũng không đề cập đến phương pháp đó, có thể người sáng tạo nên Vĩnh Cửu Tuyết Băng Tướng cũng chưa nghĩ ra phương pháp để nó lột xác.”
“Khó thật...” Lạc Nam chậc lưỡi.
Con đường tu luyện càng đi càng dài, càng đi càng xuất hiện vô vàn chướng ngại vật và các thử thách.
Việc tìm kiếm Chí Tôn Pháp Tướng phù hợp cho bản thân đã khó, từ việc sở hữu phương pháp cho đến thu thập nguyên liệu, càng huống hồ đến việc lột xác Chí Tôn Pháp Tướng càng chưa có chút manh mối nào.
Chẳng trách Chân Long Hoàng Tộc xem trọng sự kiện lần này của tộc trưởng bọn hắn đến như thế.
Nhưng khó thì khó, Lạc Nam không có ý định bỏ cuộc.
Hắn không muốn cô độc trên đỉnh cao, hắn muốn con đường của hắn phải có hồng nhan bầu bạn.
Đối với chúng nữ sở hữu những Chí Tôn Pháp Tướng đẳng cấp không quá cao như Tuyết Mộng, hắn hy vọng sau khi Hệ Thống nâng cấp...sẽ có manh mối về việc trợ giúp Chí Tôn Pháp Tướng của các nàng lột xác.
Nhìn thấy quyết tâm trong mắt Lạc Nam, Tuyết Mộng ôn nhu nói: “Cung chủ không cần tự tạo áp lực cho mình, bọn thiếp tuy không yêu nghiệt bằng ngươi...nhưng sẽ cố gắng để không bị bỏ lại quá xa.”
“Ta lại muốn các nàng luôn sóng vai bên cạnh ta.” Lạc Nam nghiêm túc nói:
“Đã bước trên con đường này lâu như vậy, dù cho cuối cùng có thể đặt chân đến đỉnh cao...quay đầu nhìn lại bên cạnh chẳng còn bóng hồng nào bên cạnh, ta phải làm sao?”
“Giữa giang sơn và mỹ nhân, cung chủ chọn gì đây?” Tuyết Mộng thăm thẳm nhìn hắn.
“Nếu là trước đây...ta sẽ chọn mỹ nhân.” Lạc Nam nở nụ cười.
“Hiện tại chọn giang sơn sao?” Tuyết Mộng thanh âm có chút mất mát.
“Hiện tại ta muốn lấy hết!” Lạc Nam bá đạo nói.
Trái tim Tuyết Mộng run rẩy, không nén được cảm xúc nhón nhẹ gót chân, bờ môi mềm mại hôn lên miệng hắn.
Cảm nhận được tình cảm của nàng, Lạc Nam ôm chặt ngọc thể giai nhân, nồng nàn đáp lại nụ hôn gấp gáp của nàng.
Môi kề môi, hai chiếc lưỡi quấn quít...
Giữa làn gió tuyết lạnh lẽo và không khí băng hàn ở Ngân Nga Tuyết Nguyên, hai người vẫn cảm nhận được rõ ràng sự ấm nóng từ hơi thở và nhiệt độ ngày càng nóng lên của cơ thể nhau.
Đệ nhất mỹ nhân Đông Vực ở thế hệ này đã thân hãm bể tình...
Bàn tay của Lạc Nam tìm đến một bên bầu sữa của nàng sau lớp cung trang xanh nhạt, nhẹ nhàng xoa nắn tìm kiếm.
“Ưm...cung chủ...” Tuyết Mộng yêu kiều rên rỉ.
“Tuyết Mộng, Thiên Trưởng Lão của ta, nàng gả cho bổn cung được không?” Lạc Nam thổ lộ.
Tuyết Mộng gò má ửng đỏ, sóng mắt ngập nước luân chuyển, gật đầu rất khẽ...
ẦM ẦM ẦM...
RĂNG RẮC...
Chợt thanh âm chiến đấu, tiếng không gian tan vỡ phá hư bầu không khí lãng mạng của đôi tình lữ.
Lạc Nam cùng Tuyết Mộng lập tức ngẩng đầu, đưa mắt nhìn nhau nói:
“Là ở địa bàn của Xí Nga Tộc!”
Bởi vì muốn đến Yêu Vực nên hai người vẫn luôn dạo bước về hướng địa bàn Xí Nga Tộc, nào ngờ nghe được âm thanh chiến đấu kịch liệt từ nơi đó truyền đến.
Không hề do dự, Lạc Nam phất óng tay áo.
Xích Nha Hắc Ám đã vô thanh vô tức hoà tan vào không gian.
Sau khi trở thành Vĩnh Hằng Thuộc Tính, khả năng ẩn nấp của Xích Nha Hắc Ám đã tăng lên một cấp bậc hoàn toàn khác, không cần bóng đêm để trú ngụ như thường lệ, lúc này chúng nó có thể hoà cùng không gian, che đậy khí tức...hơn nữa còn có tầm quan sát xa hơn.
Rất nhanh, tình cảnh xảy ra ở Xí Nga Tộc được Xích Nha Hắc Ám truyền về cho Lạc Nam.
“Xí Nga Tộc gặp nguy hiểm...” Lạc Nam hừ một tiếng:
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, chúng ta đi!”
Trực tiếp mở ra Thông Đạo Na Di, ôm lấy vòng eo của Tuyết Mộng bước vào.
...
“Người của Thần Tộc, ngươi dám xen vào đại sự của Bách Gia Học Viện sao?”
Bên trên sông băng mênh mông, Thiên Tượng Chí Tôn sắc mặt lạnh lùng lên tiếng chất vấn.
Đi cùng với hắn còn có 8 vị Chí Tôn đến từ các thế lực ở Động Thiên Phúc Địa, tất cả đều có tu vi từ Tam Cảnh Chí Tôn trở lên, trong đó thậm chí còn có hai lão già đạt đến Thất Cảnh Chí Tôn.
Hai lão già này là lão tổ của Chân Lôi Điện và Lão Đế Tôn của Thương Thiên Quốc, vốn đã bế quan mặc kệ sự đời lâu năm...nhưng từ lần đánh vào Ẩn Châu đã được Thiên Tượng Chí Tôn điều động.
Nể mặt thế lực sau lưng Thiên Tượng Chí Tôn, Chân Lôi Lão Tổ và Thương Thiên Lão Đế Tôn đều không dám không theo.
Mà đứng đối mặt với đám người Thiên Tượng Chí Tôn chính là một tiểu cô nương xinh đẹp rạng rỡ như búp bê bằng sứ, nàng có làn da trắng hơn cả tuyết, đôi tai như tinh linh, ánh mắt rạng ngời như chứa đựng ngân hà, khả ái và đáng yêu đến cực điểm.
Bất quá khí tức trên người của tiểu cô nương lại chính là Thất Cảnh Chí Tôn hàng thật giá thật, khiến Thiên Tượng Chí Tôn đám người tạm thời còn đang kiêng kỵ.
Tiểu cô nương đương nhiên là Y Thần Tộc – An Hinh.
An Hinh từ trước đến nay ưa thích ngao du thiên hạ, xem bốn biển là nhà, lại thêm một thân y thuật quá đỗi tinh thâm và lòng dạ hiền từ ngây thơ, từ đó kết bạn được rất nhiều bằng hữu.
Thần Xí Nga chính là một trong những bằng hữu của nàng.
Hay tin Thần Xí Nga bị Tử Linh Thần Sứ nhắm vào, An Hinh đã lập tức tiến đến hỗ trợ điều trị.
Cũng vì thương thế của Thần Xí Nga quá nặng, việc điều trị tốn khá nhiều năm...
Kết quả còn chưa trị khỏi hoàn toàn, Thiên Tượng Chí Tôn đã kéo người đánh đến.
An Hinh cũng vì thế mà tiến ra ngăn chặn, không để bọn hắn xâm nhập vào sông băng.
Trái ngược với An Hinh hỗ trợ Thần Xí Nga, Thiên Tượng Chí Tôn lại không thể bỏ qua cơ hội vạn năm có một này.
Thần Xí Nga luôn là cái gai trong mắt của Thiên Tượng Chí Tôn, bởi lẽ nó là một trong các cường giả ở Đông Vực chưa quy phục dưới trướng của hắn.
Nếu là ngày thường, Thiên Tượng Chí Tôn sẽ kiêng kỵ thực lực của Thần Xí Nga nên không muốn ngó đến.
Nhưng hiện tại Thần Xí Nga đã trọng thương, đây là thời cơ tốt nhất để hắn thu phục Thần Xí Nga và cả Xí Nga Tộc, từ đó tiến gần thêm một bước bỏ toàn bộ Đông Vực vào trong túi của mình.
Ấy thế mà An Hinh bỗng nhiên ra mặt ngăn cản, Thiên Tượng Chí Tôn làm sao có thể không phẫn nộ?
Bất quá phẫn nộ thì phẫn nộ, Thiên Tượng Chí Tôn cũng đủ kiến thức để nhận ra An Hinh là cường giả của Thần Tộc, mà Thần Tộc là một trong các đại tộc hùng mạnh không dễ dàng đắc tội.
Vậy nên hắn mới đem Bách Gia Học Phủ sau lưng của mình ra uy hiếp, hy vọng An Hinh biết khó mà lui.
Đáng tiếc, An Hinh cũng không phải kẻ ngu dốt, nàng thản nhiên trong trẻo nói:
“Thiên Tượng Chí Tôn ngươi khá có danh tiếng, bất quá ngươi còn chưa đủ tư cách đại diện cho toàn bộ Bách Gia Học Viện, ngươi cùng lắm chỉ là thuộc hạ của một tên con ông cháu cha nào đó tại Bách Gia Học Viện mà thôi, mơ tưởng uy hiếp được ta.”
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Thiên Tượng Chí Tôn sắc mặt trở nên khó coi.
“Thần Xí Nga là bằng hữu của ta, Xí Nga Tộc là nhà của ta.” An Hinh kiên quyết nói:
“Không cho phép ngươi đến nơi này quậy phá.”
“Hừ, rượu mời không uống lại uống rượu phạt.” Thiên Tượng Chí Tôn giận dữ nghiến răng:
“Nơi này là Đông Vực, không phải Thần Vực của ngươi, đừng tác oai tác quái.”
Thanh âm vừa dứt, hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ phát động thế công.
“Thiên Tượng Chí Tôn, nàng ta là người của Thần Tộc…” Chân Lôi Lão Tổ có chút kiêng kỵ nhắc nhở.
“Sợ cái gì? Cứ việc đánh, dù trời sập xuống cũng có chủ nhân thay các ngươi chống đỡ.” Thiên Tượng Chí Tôn hừ một tiếng.
“Được rồi!” Đã có lời này của Thiên Tượng Chí Tôn, Chân Lôi Lão Tổ cùng Lão Đế Tôn cũng lao vọt đến An Hinh công kích.
Mà ở sau lưng hai người, đám Chí Tôn khác cũng bắt đầu thi triển vũ kỹ, tùy thời đợi An Hinh lộ ra sơ hở sẽ công kích nàng.
An Hinh xụ mặt hừ một tiếng, Y Thần Tộc vốn không phải chủng tộc thiện chiến, vậy nên nàng cũng không lựa chọn ngạnh kháng với một đám cường giả.
Ngược lại chỉ thấy An Hinh phất nhẹ óng tay áo, từ bên trong đó liền triệu hoán ra một đám Độc Cô Tộc như những cây núm khổng lồ.
Độc Cô Tộc không phải chủng tộc hùng mạnh nhưng lại là một trong những tộc sở hữu kịch độc có thể gây tê liệt, thậm chí độc chết cả Chí Tôn.
An Hinh sử dụng kim châm rút độc tinh túy từ trong Độc Cô Tộc tiến ra, sau đó chưởng về phía trước.
XÈO XÈO XÈO XÈO XÈO…
Một màn khói độc đen kịch ngăn cách giữa bầu trời, trực tiếp ăn mòn tất cả thế công của đám cường giả.
“Không xong!” Hai vị Thất Cảnh Chí Tôn biến sắc mặt, vội vàng thối lui về phía sau, ngưng trọng nói:
“Đó là Độc Cô Tộc, cẩn thận độc của bọn chúng thẩm thấu vào cơ thể.”
Nếu chỉ có Độc Cô Tộc thì bọn hắn không cần sợ hãi, nhưng lại có thêm một vị Thất Cảnh Chí Tôn sở hữu y thuật kinh khủng như An Hinh đứng sau, không thể không kiêng kỵ được.
Đừng quên y thuật là thứ có thể dùng để cứu người nhưng đồng thời cũng có thể gây chết người…
Độc Cô Tộc là chủng tộc ở trung tâm Đông Vực, lần trước khi Thiên Tượng Chí Tôn triển lộ dã tâm ý đồ thâu tóm tất cả, An Hinh đã bí mật giải cứu Độc Cô Tộc và thu phục bọn họ làm chiến lực cho mình.
Hiện tại quả nhiên đã có tác dụng.
Độc Cô Tộc tiếp tục hấp thụ Thần Lực từ An Hinh truyền qua, những cây nắm khổng lồ điên cuồng xoay tròn, Độc Lực dữ dội hóa thành vòi rồng quét về phía trước.
“Hừ, chút tiểu thủ đoạn.” Thiên Tượng Chí Tôn lạnh lẽo quát lên.
Hắn triệu hoán Dị Tượng Pháp Tướng hình thể cự đại với các hành tinh xoay tròn trong cơ thể, hai bên bả vai là nhật nguyệt song phương.
Thiên Tượng Pháp Tướng chắn ở phía trước, liên tục phát động lực lượng từ Nhật Nguyệt Tinh Thần hình thành một kết giới chặt chẽ, đem đám Độc Cô Tộc vây nhốt vào bên trong.
Nhân cơ hội đó, Chân Lôi Lão Tổ triệu hoán biển lôi đầy trời, cuồn cuộn Hắc Lôi đen kịch giáng xuống, hung hăng oanh tạc vào An Hinh.
An Hinh mím chặt môi, Y Thần Lực dồn nén vào hai lòng bàn tay hóa thành một quả cầu đẩy lên chống đỡ.
ĐÙNG!
Đáng tiếc Y Thần Lực chỉ có tác dụng trị thương, lực công kích lại không hề mạnh mẽ, trực tiếp bị Hắc Lôi của Chân Lôi Lão Tổ nghiền nát.
An Hinh chật vật liên tục lùi bước, Lão Đế Tôn của Thương Thiên Quốc không bỏ qua cơ hội, Trường Thương ngân vang, từ trên không cắm thẳng đến lồng ngực An Hinh.
Mắt thấy An Hinh lâm vào nguy hiểm, sông băng sôi trào…một thanh Băng Trượng lấp lánh như pha lê mãnh liệt bắn lên, va đập trực tiếp cùng Trường Thương, thành công đem nó đẩy lùi.
Tình cảnh này không khiến Lão Đế Tôn tức giận, ngược lại nở nụ cười tà:
“Thương thế của Thần Xí Nga quả nhiên còn nặng, từ Bát Cảnh Yêu Chí Tôn hiện tại còn không đến Thất Cảnh…”
Vừa rồi va chạm, Lão Đế Tôn đã nhận ra trạng thái của Thần Xí Nga rất không ổn định.
Quả nhiên Thần Xí Nga xuất hiện bên cạnh An Hinh, vẫn là dáng vẻ cao quý với những lớp lân phiến như áo giáp bao phủ khắp người, trong tay cầm Băng Trượng…nhưng khí tức lại dao động thất thường, làn da trắng bệch vì còn suy yếu.
Bất quá dù phải liều mạng, Thần Xí Nga cũng không thể để An Hinh vì mình mà liên lụy…
Nhìn sang An Hinh, Thần Xí Nga trịnh trọng nói:
“Ngươi chạy đi! giao lại nơi này cho ta!”