“Đầu quân làm thuộc hạ của ta, tha cho ngươi tội chết.”
Thân ảnh kiều tiểu hai tay chống nạnh nói.
Thông qua hình chiếu, vô số tu sĩ đã sớm ngơ ngác nhìn lấy Đại Thái Tử của Chân Long Hoàng Tộc quỳ rạp dưới chân thân ảnh nhỏ nhắn thần bí này.
Ánh mắt của tất cả bọn hắn đều ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cái bóng đen khủng bố phản chiếu phía sau lưng, đó là chín cái đầu khổng lồ mờ ảo với những con mắt kiệt ngạo nhìn xuống...
Bởi vì chưa hiển chân thân, không ai nhìn ra đây rốt cuộc là tồn tại gì, vậy mà có thể khiến cho đường đường là chủng tộc kiêu ngạo, Chân Long biến dị Cửu Trảo Chân Long như Đại Thái Tử phải quỳ rạp ngay lập tức.
Mà đừng nói là đại đa số người, ngay cả Long Thanh cũng không biết mình đang đối mặt với thứ gì.
Hắn chỉ biết rằng ngay khi cái bóng đen kia hiện ra, huyết mạch trong cơ thể hắn như muốn ngừng chảy, linh hồn của hắn run rẩy, tinh thần của hắn sợ hãi tột cùng.
Phải quỳ xuống càng nhanh càng tốt nếu không muốn chết, đây chính là linh tính của Long Thanh mách bảo.
Bất quá sau khi nghe được đối phương muốn chiêu mộ mình, trong mắt Long Thanh loé lên một tia hy vọng...
Nhưng bản tính của một kẻ có sự kiêu ngạo, hắn không muốn dễ dàng thuần phục như vậy, ngược lại mở miệng nói:
“Xin hãy giúp ta một điều kiện, khi đó ta sẽ nguyện ý trở thành trâu ngựa của ngài.”
“Nói!” Thân ảnh thản nhiên.
“Hãy giúp ta báo thù, kẻ đó là Lạc Gia Chủ - Lạc Nam, chỉ cần giúp ta giết hắn...Long Thanh nguyện ý bán mạng cho chủ nhân.” Long Thanh cắn răng nói, trong mắt là ngọn lửa cừu hận đang rực cháy.
Lạc Nam khiến Chân Long Hoàng Tộc trên đỉnh Yêu Vực của hắn phải như chó nhà có tang cầu cạnh Đạo Yêu Thánh Địa, Lạc Nam giết phụ thân của hắn, giết các đệ đệ của hắn.
Đây chính là thù bất cộng đái thiên, Long Thanh hận không thể tìm đủ mọi biện pháp tiêu diệt Lạc Nam, dù có phải hèn mọn, nhục nhã như thế nào đi nữa.
“Ồ...Ngươi là hắn có thù oán rất lớn sao?” Thân ảnh kiều tiểu hỏi.
“Không sai, là thù không đội trời chung, ta hận không thể uống máu hắn, ăn thịt hắn.” Long Thanh nghiến răng nghiến lợi.
“Được, họ Lạc kia mặc dù rất có bản lĩnh...nhưng chắc chắn hắn không dám ra tay đánh ta.” Thân ảnh kiều tiểu ngạo nhiên nói:
“Ta có thể vì ngươi chủ trì công đạo, còn hiện tại giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên đi!”
Long Thanh âm thầm mừng rỡ, tuy rằng vẫn còn chút nghi hoặc nhưng hắn không dám làm trái ý tồn tại khủng bố trước mặt này.
Đằng nào cũng chết, chi bằng đánh cược một lần, nói không chừng có hy vọng trả thù.
Nghĩ đến đây, Long Thanh ngoan ngoãn giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên là hình dạng một tia Long Hồn nhỏ nhắn.
Thân ảnh kiều tiểu nhẹ nắm Linh Hồn Bổn Nguyên của Long Thanh vào tai, sau đó thì thầm cho hắn nghe thanh âm như đến tịa địa ngục:
“Hì hì, ta cũng là họ Lạc.”
Hai mắt Long Thanh trừng lớn, một cảm giác vãi cả linh hồn xông thẳng lên đỉnh đầu.
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, thân ảnh kiều tiểu quyết đoán bóp nát Linh Hồn Bổn Nguyên trong tay.
PHỐC!
Thất khiếu chảy máu, Linh Hồn nổ tung.
Sắc mặt Long Thanh đầy vẻ hãi hùng ngã xuống, trước khi chết trong đầu chỉ còn lại một ý niệm:
“Cược thua rồi...”
Thân rồng khổng lồ nằm giữa khu rừng, thân ảnh kiều tiểu phất tay thu lấy vào trong Nhẫn Trữ Vật.
Sau đó mới ngẩng cái đầu nhỏ nhìn lên Trận Pháp Thiên Nhiên mênh mông vô tận này.
“Làm sao thoát đây?” Vừa nói vừa vuốt cằm suy tư, cuối cùng cho ra một kết luận:
“Cứ đi rồi tính!”
Nói xong đã thản nhiên dạo bước, dáng vẻ còn khá tung tăng.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này âm thầm lắc đầu, nhân vật này tuy rằng dễ dàng hạ thủ làm thịt Long Thanh...nhưng nếu không thể thoát khỏi Trận Pháp Thiên Nhiên quỷ dị, sợ rằng kết cục vẫn là thất bại.
Bất quá chỉ sau nửa ngày, toàn trường đã triệt để câm nín.
Chỉ thấy thân ảnh kia chạy chạy nhảy nhảy, nhìn dáng vẻ không hề giống như đang phá trận, vậy mà một đường xông thẳng ra khỏi khu rừng, thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Nhiên Trận Pháp.
“A...ra rồi...”
Thân ảnh vui vẻ, bất quá vừa đi không đến mười bước chân lại lọt vào một Trận Pháp Thiên Nhiên khác.
Đây là một mê cung đá chằn chịt ngoằn nghèo, từ trên cao nhìn xuống như cái mạng nhện khổng lồ không hề có chút quy luật nào, ngay cả Chí Tôn có đại trí tuệ sau khi quan sát cũng đầu choáng mắt hoa.
Ấy thế mà thân ảnh thần bí vẫn một đường đi thẳng, hầu như không hiểu vì sao lại dễ dàng thoát khỏi mê cung.
Từ đầu đến cuối dường như chưa từng có một bước đi sai lầm, chưa từng có một chút dừng lại quan sát.
Cứ đi và cứ đi...Trận Pháp Thiên Nhiên tự động phóng xuất.
“Cái quỷ gì thế?” Vô số người ôm đầu không tin gào thét:
“Chẳng lẽ đây là chân nhân bất lộ tướng, ngoài mặt tỏ vẻ ung dung...thật ra đã sớm nắm giữ quy luật của các Trận Pháp Thiên Nhiên trong lòng bàn tay rồi?”
“Rất có thể là như thế.” Không ít người tán thành gật đầu.
Phải biết rằng ngay cả các Đạo Tử, Thiên Tử đều phải dùng đến Quy Tắc Chi Lực để vô hiệu hoá Trận Pháp Thiên Nhiên.
Nào giống như người này, từ đầu đến cuối đều không thi triển một chút thủ đoạn đặc thù, chỉ đơn giản là đi và đi, kết quả nhẹ nhõm thoát khỏi trận pháp mà không hề tốn sức.
Khả năng đây mới là cao nhân chân chính.
“Kỳ quái...chẳng lẽ nói Trận Pháp Thiên Nhiên lợi hại lắm sao? Cũng không thấy có gì đặc biệt a.”
Thân ảnh kiều tiểu cũng là ngờ vực không thôi, cũng chẳng hiểu vì sao mình dễ dàng như thế thì xông ra các đại trận.
Bên ngoài quảng trường, ẩn tại một góc tối...thiếu nữ sở hữu Thiên Cơ Chi Thể xem lấy tình cảnh này, hít sâu một hơi:
“Khí Vận gia thân quá mạnh, mạnh đến mức may mắn tột đỉnh, tuỳ tiện dạo chơi liền thoát khỏi Thiên Nhiên Trận Pháp, sợ rằng ở toàn bộ bí cảnh thứ hai này không có Trận Pháp nào vây khốn được nàng.”
“Không sai.” Thiên Cơ Tán Nhân vuốt râu dài, ngưng trọng nói:
“Đây chính là nhân vật có thể tụ tập Khí Vận toàn thiên hạ về một thân, ra đường tuỳ ý đạp trúng bảo bối kỳ trân, rơi vào hiểm địa tự khắc hoá nguy thành an, địch nhân dây vào nếu không đủ Khí Vận chống lại sẽ bị phản phệ tự lăn ra chết.”
“So với Khí Vận Chi Tử càng khủng bố hơn nhiều.”
...
Khôi lỗi dò đường của Lạc Nam vô tình đi vào một động phủ liền bị đánh bay ra.
“Chậc chậc, bà nương này...” Lạc Nam tặc lưỡi không thôi, đồng thời cũng âm thầm vui vẻ.
Nhờ cẩn thận sử dụng Khôi Lỗi dò đường, hắn vẫn chưa rơi vào Trận Pháp Thiên Nhiên nào, nhờ vậy mà lúc này đã đuổi kịp một vị Thiên Nữ.
Chính là Thánh Linh Thiên Vận.
Động phủ mà khôi lỗi vừa tiến vào là chỗ Thánh Linh Thiên Vận đang bế quan khôi phục trạng thái sau khi vất vả điều động các Quy Tắc Chi Lực để vô hiệu hoá các toà trận pháp.
“Chẳng trách trước đó Khôi Lỗi dò đường phát hiện vài toà Trận Pháp Thiên Nhiên vô dụng, xem ra là do nữ nhân này ra tay...ta cũng nhờ vậy mà tiết kiệm không ít công sức.” Lạc Nam tủm tỉm cười.
Lúc này Thánh Linh Thiên Vận từ trong động phủ đi ra, phát hiện một tên nam tử trung niên mập mạp đang đứng bên ngoài, xung quanh còn có không ít khôi lỗi.
Quy Tắc Chi Lực ngưng tụ trên đôi mắt, Thánh Linh Thiên Vận lạnh lẽo nói:
“Là ngươi!?”
Lạc Nam nở nụ cười đắc ý: “Chính là ta, nam nhân từng khiến nàng lên...”
“Muốn chết!” Thánh Linh Thiên Vận sắc mặt tái đi, một chưởng nâng lên.
Bất chợt nàng vội vàng giải trừ công kích, bởi vì chứng kiến trong tay Lạc Nam là một quả bom có màu hồng phấn.
“Ngươi...” Thánh Linh Thiên Vận tức muốn nổ phổi, lần trước cũng chính thứ khốn kiếp này khiến nàng lâm vào tình huống khó xử đến như thế.
“Bom Khoái Cảm là tên của nó.” Lạc Nam nâng nâng quả bom trong tay, nghiêm nghị nói:
“Nàng thích đánh thì đánh, bất quá kết quả sau đó thế nào cũng đừng trách ta không cảnh cáo.”
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Thánh Linh Thiên Viện nghiến răng nghiến lợi.
Lần này nàng đã có Đạo Bảo và Đạo Binh trên thân, cũng không sợ đại chiến với Lạc Nam một trận, nhưng thứ khiến nàng kiêng kỵ chính là quả bom quỷ dị kia.
Lần trước chỉ có nàng và Lạc Nam nên dù rơi vào tình huống xấu hổ cũng không đáng kể, nhưng lần này trước sự chứng kiến của vô số người...nếu nàng như tiên tử rơi xuống phàm trần, sợ rằng cả đời sẽ để lại vết bẩn không thể xoá bỏ.
“Đơn giản thôi, ta ở Đoạt Cấm Chiến lần này có rất nhiều kẻ thù không đội trời chung, thật không hy vọng đang giao đấu với bọn hắn sẽ bị nàng nhảy ra tập kích.” Lạc Nam nói thẳng.
Hắn cũng xác định rất rõ ràng về những địch nhân sinh tử và những người chỉ đối địch chứ không có hận thù quá lớn.
Giống như giữa hắn và Thánh Linh Thiên Vận chủ yếu bởi vì lập trường khác biệt, cũng không phải thù oán không chết không thôi.
Vậy nên nhân lúc gặp được nàng ở nơi này, muốn nói chuyện làm rõ...đừng để nữ nhân này vào thời khắc nguy hiểm bỏ đá xuống giếng.
“Hừ, ta với ngươi chính là không đội trời chung.” Thánh Linh Thiên Vận lạnh lùng nói, nhớ lại lần đó hắn bắn thứ ô uế kia lên cơ thể mình, nàng đã rợn cả gai óc.
“Thật sao...” Lạc Nam ánh mắt híp lại:
“Nếu đã như thế, nhân lúc chưa đụng độ đám người kia...ta đem nàng giải quyết.”
Vốn không muốn cùng Thánh Linh Thiên Vận làm quá tuyệt, bởi vì đã đắc tội quá nhiều Đạo Thống, cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội thêm Vô Tướng Đạo Thống của nàng, đó là hành vi không khôn ngoan.
Nhưng nếu Thánh Linh Thiên Vận đã xem hắn là kẻ thù, vậy cũng không cần thiết phải khách khí.
KENG!
Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay, Bom Khoái Cảm nâng lên tuỳ thời kích nổ.
“Dừng tay!” Thánh Linh Thiên Vận lồng ngực phập phồng lên xuống:
“Ngươi là tên hỗn đản, thật nghĩ rằng ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi nhân lúc ngươi gặp khó khăn mà xuống tay hay sao?”
“Bổn Thiên Nữ dù muốn đánh bại ngươi, cũng phải đường đường chính chính một đánh một.”
Lạc Nam nở nụ cười, thứ hắn cần chính là câu nói này.
Nhún nhún vai đáp: “Chiến lực của nàng quá mạnh nên ta không thể không đề phòng...bất quá ta tin tưởng với sự kiêu ngạo của nàng, đã nói như thế sẽ tuyệt không ra tay đánh lén.”
Nói xong thu hồi Bom Khoái Cảm, nghênh ngang quay người rời đi, chỉ lưu lại câu nói ngạo nghễ:
“Đợi ta giải quyết xong đám địch nhân kia, lúc đó nàng muốn một đấu một tuỳ thời phụng bồi đến cùng.”
Thánh Linh Thiên Vận không chịu yếu thế, cười lạnh nói:
“Hy vọng ngươi có thể sống sót đến thời điểm đó.”
“Đa tạ đã lo lắng cho ta, nàng tuyệt lắm.” Lạc Nam nói vọng lại.
“PHỐC!”
Thánh Linh Thiên Vận xém chút thổ huyết, tên khốn kiếp mặt dày vô liêm sỉ.
Lạc Nam hài hước cười, tiếp tục điều động Khôi Lỗi dò đường.
“Hửm?”
Chợt hắn cảm nhận được một cổ ma khí khổng lồ đang phóng lên tận trời hình thành một cột đen kịch đâm thẳng thiên không, cách chỗ đứng của hắn chưa đến vạn dặm.
“Chẳng lẽ là loại Ma Vật nào đó?”
Lạc Nam vuốt cằm, điều khiển Khôi Lỗi dò đường đến đó.
Luồn lách qua năm toà Trận Pháp Thiên Nhiên, rốt cuộc cảnh tượng kia cũng lọt vào mắt.
Đây là một sơn cốc hoang vắng, trên núi có điêu khắc bốn chữ “Tuyệt Ma Kỳ Sơn”.
Ngồi khoanh chân bên dưới Tuyệt Ma Kỳ Sơn chính là Ma Vô Lượng, mà đứng bên cạnh còn có Diệm Lãnh đang ung dung chắp tay, nghe hắn bá khí mở miệng nói chuyện:
“Tuyệt Ma Kỳ Sơn này chính là động phủ của một tên Ma Tu Cấm Kỵ danh xưng Tuyệt Ma Đạo Tử, năm đó Tuyệt Ma Đạo Tử chiến bại dưới tay ta...rơi vào đường cùng đã chạy vào Thất Bí Chi Địa ẩn thân, đáng tiếc hắn không biết trong cơ thể đã bị ta lưu lại Hoả Chủng, cuối cùng trọng thương mà chết...chỉ kịp lưu lại truyền thừa ở nơi đây.”
“Hôm nay mang ngươi đến đây tiếp nhận truyền thừa của hắn, hy vọng đừng để bổn thiếu thất vọng.”
Ma Vô Lượng nghe vậy thần sắc càng thêm cuồng nhiệt, chỉ hận không thể hướng Diệm Lãnh quỳ bái nói: “Chủ công xin cứ yên tâm, nếu như ta có thể nhờ cơ hội này mà rút ngắn khoảng cách đột phá Cấm Kỵ, tương lai sẽ vì ngươi xông núi đao, vào biển lửa.”
“Kẻ nào?”
Ở khoảnh cách gần, Diệm Lãnh liền phát hiện Khôi Lỗi tồn tại, ánh mắt nhìn qua...trực tiếp đem Khôi Lỗi đốt cháy thành tro tàn.
Lạc Nam đang cân nhắc có nên lộ diện hay không, lại nghe Hệ Thống vang lên thanh âm:
“KENG, phát động nhiệm vụ chi nhánh Cướp Đoạt Đạo Hoả, thành công nhận được một lần triệu hoán ngẫu nhiên, thất bại khấu trừ 500 vạn Điểm Danh Vọng.”
“Nhiệm Vụ Chú Thích: Bởi vì song phương là kẻ thù, trong thời gian Đoạt Cấm Chiến diễn ra, ký chủ nghĩ cách cướp đoạt lấy Tử Linh Thần Diễm từ chỗ Diệm Lãnh.”
Nghe thấy nhiệm vụ, Lạc Nam không chần chờ nữa...khôi phục dung mạo hiện thân.
“Là ngươi?” Diệm Lãnh ánh mắt híp lại, nở một nụ cười gằn:
“Vốn còn định tìm ngươi làm thịt, không ngờ chủ động đến tận cửa.”
Ma Vô Lượng cũng là kiêng kỵ nhìn lấy Lạc Nam, hắn biết chiến lực của Lạc Nam rất mạnh...sợ rằng kẻ này sẽ quấy rối quá trình nhận truyền thừa của mình, đến lúc đó sợ rằng sẽ khóc không ra nước mắt.
Mà quả thật Lạc Nam có dự định đó, chỉ thấy hắn chắp lại hai tay, Bá Lực ngưng tụ nhắm đến Tuyệt Ma Kỳ Sơn hung hăng bắn phá.
Đã Ma Vô Lượng cùng Diệm Lãnh là một phe, Lạc Nam đương nhiên không có lý do gì để nhìn đối phương trở nên cường đại, huống hồ đối với truyền thừa của một vị Cấm Kỵ Ma Tu...hắn cũng rất hứng thú a.
“Muốn chết!”
Diệm Lãnh sắc mặt phẫn nộ, trong mắt có hoả diễm nổ tung, trên cánh tay hiện lên hàng vạn đường Viêm Mạch:
“Liệt Tinh Hoả!”
Trên bầu trời như có lưu tinh giáng xuống, đó là một ngọn lửa tốc độ kinh khủng như sao băng do Diệm Lãnh điều động, bá đạo trấn lên Bá Lực Chưởng của Lạc Nam.
OÀNH!
Không gian lắc lư, hai loại công kích thôn phệ lẫn nhau đồng quy vu tận.
“Hoả Thần Vệ đi ra cho ta!”
Diệm Lãnh tự tin mở miệng.
Hừng hực...
Có tám ngọn lửa màu đen kịch hừng hực cháy lên phía trước hắn, sau đó đột ngột thay đổi hình dạng, biến thành tám tên Hoả Thần Vệ trên tay cầm Hoả Thương như chiến tướng uy dũng vô song.
Hơn nữa cả tám tên Hoả Thần Vệ này đều có tu vi Cửu Cảnh Chí Tôn.
“Haha...” Lạc Nam thấy cảnh này cười chế nhạo, quả nhiên là một tên cáo già.
Cái gì là Hoả Thần Vệ? Cái đám này rõ ràng là Tử Linh Thần Sứ.
Chẳng qua Diệm Lãnh không muốn người đời biết rằng kẻ đứng sau âm mưu Tử Linh Thần Sứ giả thần giả quỷ bao nhiêu năm qua là hắn, cho nên mới cố ý thay đổi hình dạng của đám Hoả sinh linh được triệu hoán này, đổi cách xưng hô, đổi hình dạng bên ngoài, đổi màu sắc ngọn lửa mà thôi.
Nếu Tử Linh Thần Sứ có ngọn lửa tím, mặc áo choàng, cầm lồng đèn và lưỡi hái tử thần...thì Hoả Thần Vệ lại có ngọn lửa đen, thân thể cao lớn và sử dụng Hoả Thương uy dũng.
Không thể không nói nếu như không biết nội tình bên trong, Lạc Nam cũng sẽ không liên tưởng đến Tử Linh Thần Sứ và Hoả Thần Vệ là một.
Diệm Lãnh nghe ra nụ cười chế nhạo của Lạc Nam càng thêm nổi nóng, phất tay ra lệnh:
“Hoả Thần Vệ, giết kẻ này!”