Con Đường Bá Chủ

Chương 280: Khổ tâm của Bạch Liên Hoa


Bạch Sa Hoàng Cung…

Là nơi hạch tâm của toàn bộ Bạch Sa Hoàng Triều, độ lộng lẫy xa hoa của Hoàng Cung không cần nói cũng biết…

Đình đài lầu cát liên miên bất tuyệt nối liền không dứt, ở mỗi khu vực đều có cường giả trấn thủ, vệ binh canh giữ hầu hết các loại ngõ ngách…

Thậm chí ngay cả thị nữ hay thái giám bình thường nhất trong cung, đều là Kim Đan Kỳ tu sĩ…

Tại một Hậu Hoa Viên trang nhã, phi cầm tẩu thú rực rở muôn màu, các loại hoa thơm cỏ lạ nhiều không kể xiết…

Ở giữa nơi rộng lớn này, một bàn yến tiệc với đầy đủ của ngon vật lạ bài bố, nào là thịt yêu thú Lục giai, nào là rượu ngon được ủ vạn năm, các loại linh quả hiếm gặp…hấp dẫn vô cùng…

Mà vây quanh bàn tiệc, đều là hoàng thân quốc thích, khí độ bất phàm.

Ngồi ở nơi chủ vị, một nam tử thân mặc Bạch Sắc Long Bào, đầu đội Tử Kim Quang, ánh mắt như hổ, hơi thở như rồng, quân lâm thiên hạ…

Hắn, Bạch Sa Hoàng Triều chi chủ - Bạch Sa Hoàng Đế…

Một thân khí tức của Bạch Sa Hoàng Đế thu liễm đến cực hạn, nhìn qua không khác gì nhân loại bình thường…bất quá lại cho người khác cảm giác như sa mạc mênh mông, không sao nắm bắt.

Bất kỳ kẻ nào đối diện hắn đều không dám nhìn thẳng.

Tuy nhiên, lúc này đây…vị Hoàng Đế cao cao tại thượng lại đang dùng ánh mắt sủng ái nhìn tiểu công chúa của mình…Bạch Liên Hoa.

Hiện hữu tại nơi đây còn Bạch Dương cùng Bạch Liệt, ba vị phụ nhân xinh đẹp cao quý, ngoài ra còn có một nam tử nhìn qua tuổi chừng ba mươi, có diện mạo giống với Bạch Sa Hoàng Đế đến mấy phần, khí tức Luyện Hư Hậu Kỳ hùng hồn như núi...

Hắn chính là Bạch Thiên – Bạch Sa Hoàng Triều Thái Tử…

Khác với hai tên đệ đệ có phần hấp tấp của mình, Bạch Thiên càng ra dáng người thừa kế ngôi vương, khí độ trầm ổn bất phàm, ẩn ẩn có khí phách của Bạch Sa Hoàng Đế…

Đối với đứa con trai cả này của mình, Bạch Sa Hoàng Đế rất hài lòng, mặc dù không phải do Hoàng Hậu sinh ra, nhưng tại triều đình không ai phản đối khi Bạch Thiên lên ngôi Thái Tử.

Bạch Thiên tuổi tác chỉ mới 600, một thân tu vi đã đạt đến Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả, con trai của Bạch Sa Hoàng Đế và Ân Phi - phi tần được sủng ái nhất thời điểm hiện tại…

Ân Phi chính là một trong ba vị phu nhân cao quý có mặt ở đây, hai người còn lại phân biệt là Mạn Phi cùng Tâm Phi…

Trong đó Mạn Phi là mẫu thân của nhị hoàng tử Bạch Liệt, Tâm Phi lại là mẹ của tam hoàng tử Bạch Dương.

Có thể nói, bàn yến tiệc này như một bữa cơm gia đình, chỉ thiếu thốn một nhân vật lẽ ra cũng phải có.

“Phụ Hoàng, Mẫu Hậu lần này bế quan lâu như vậy sao? ngay cả Liên Hoa trở về cũng không nhìn thấy…” Bạch Liên Hoa rầu rỉ không vui, nàng rất nhớ Mẫu Hậu của mình đấy.

Bạch Sa Hoàng Đế chưa kịp trả lời, Ân Phi đã chen vào một tiếng:

“Hừ, nữ nhân kia ham mê tu luyện đến mù quáng, ngay cả nữ nhi của mình trở về cũng không xuất hiện một lần!”

“Còn không phải sao? bệ hạ bề bộn tại thân, rất lâu mới có dịp sum vầy, nàng vậy mà không thèm nể mặt!” Mạn Phi cùng Tâm Phi lên tiếng phụ họa, đối với Hoàng Hậu tràn ngập bất mãn.

Ba tên Bạch Thiên, Bạch Liệt và Bạch Dương giả vờ câm điếc uống rượu, đây không phải chuyện bọn hắn có thể xen vào…

Toàn bộ hoàng cung ai cũng biết, Hoàng Hậu tính cách luôn lạnh lùng cao ngạo, quanh năm bế quan, trừ khi là chuyện cực độ quan trọng…bằng không sẽ không xuất hiện.

Chính vì thế mà mối quan hệ giữa các vị quý phi cùng hoàng hậu không quá tốt, khích bác nhau là chuyện thường.

Bạch Sa Hoàng Đế hơi nhíu mày, bất quá không tiện trách cứ…chỉ có thể nhìn Bạch Liên Hoa an ủi:

“Hoàng Hậu lần trước cùng Phụ Hoàng liên thủ trấn áp Dị Thổ nên có chút thương thế, cần phải bế quan chữa trị là điều dễ hiểu…đừng nên trách nàng!”

Bạch Liên Hoa lắc đầu, ôn nhu thủ thỉ:

“Là do Liên Hoa không tốt, nếu ta sớm trở về hơn một chút…mẫu hậu sẽ không bị thương!”

Lời nói thiện lương đến cực điểm khiến mọi người đau lòng, Bạch Liệt và Bạch Dương hận không thể lập tức ôm nàng an ủi…

“Haha, may mà có tiểu công chúa của trẫm trở về, bằng không lần này Phụ Hoàng phải tốn không ít sức!” Bạch Sa Hoàng Đế mỉm cười một tiếng…

Không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng khi Bạch Liên Hoa vừa sinh ra, tiếng khóc của nàng đã mang theo một lực lượng kỳ diệu, có thể khiến lòng người bình tĩnh, rột rửa sát khí cùng chiến ý, chạm đến trái tim người khác.

Trong các Cổ Tịch, hoàn toàn không có ghi nhận về khả năng đặc biệt đó…trên dưới Hoàng Triều đều tán đồng đấy là món quà trời ban cho Tiểu Công Chúa thiện lương của họ.

Nhờ có Bạch Liên Hoa…mà các cuộc tranh đấu tưởng chừng như đẫm máu xảy ra đều được giải quyết êm đẹp, lâu dần lâu dần, Tiểu Công Chúa đã trở thành một loại tính ngưỡng của toàn bộ Hoàng Triều…

Vì lẽ đó nên nàng mới được toàn dân yêu mến như vậy.

Nếu nói tại Bạch Sa Hoàng Triều, danh vọng của Bạch Liên Hoa thậm chí có thể sánh ngang Bạch Sa Hoàng Đế đấy.

Mà Dị Thổ kia những năm này ngày càng hung hăng bạo động, trong thời điểm nguy cấp đều là nhờ Bạch Liên Hoa dùng giọng nói của mình để ôn nhu khuyên nhủ, trấn áp cảm xúc táo bạo của nó…



Nhờ thế mà Bạch Sa Hoàng Đế cùng với các cường giả của Hoàng Triều có thể dễ dàng trấn áp, phong ấn Dị Thổ…

Lần này cũng là trường hợp tương tự…Dị Thổ nổi giận bạo động, muốn phá vỡ phong ấn…Bạch Sa Hoàng Đế và Hoàng Hậu sắp ngăn không được, vội vàng cử Lục Lão cùng Bạch Điểu Quân tiếp đón Bạch Liên Hoa trở về, dùng giọng nói trời phú của nàng trấn an cảm xúc táo bạo của Dị Thổ, sau đó Bạch Sa Hoàng Đế một người thành công trấn áp.

Bạch Liên Hoa cắn cắn môi hồng, mái tóc bạch kim nhẹ nhàng lay động, lắc lắc đầu nhỏ mở miệng:

“Cứ thế này cũng không phải là cách, Đại Hùng nó có lòng khao khát tự do mãnh liệt, một ngày nào đó chỉ sợ ngay cả Liên Hoa cũng không thể khuyên nhủ nó!”

Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ oai phong lẫm liệt, vào miệng Bạch Liên Hoa lại bị gọi với hai từ “Đại Hùng”, nghe như thú cưng vậy.

Bạch Liên Hoa thừa hiểu rằng Dị Thổ này đã sản sinh linh trí, đối với thế giới bên ngoài cực độ thèm khát…phong ấn nó rõ ràng là hành vi sai trái.

Nhưng đứng ở gốc độ của một công chúa…nếu để mất đi Dị Thổ, đồng nghĩa với căn cơ lớn nhất của Bạch Sa Hoàng Triều sẽ tổn hao, thực lực suy yếu.

Đó cũng là điều làm nàng khó xử.

Phải biết rằng, nhờ vào Dị Thổ này, mà Bạch Sa Hoàng Triều mới có được như ngày hôm nay.

Giữa lý và tình, Bạch Liên Hoa chỉ có thể chọn một…điều này khiến một thiếu nữ thiện lương như nàng cảm thấy dằn vặt, canh cánh trong lòng, chưa bao giờ dễ chịu.

“Hoàng muội, Dị Thổ cung cấp toàn bộ lực lượng để tạo nên Địa Cảnh, giúp tu sĩ Thổ Hệ của Bạch Sa Hoàng Triều chúng ta có hoàn cảnh tu luyện tốt nhất…không thể để nó tự do rời đi được!” Bạch Liệt thấy biểu tình của Bạch Liên Hoa, lên tiếc nhắc nhở.

“Không sai, thậm chí ngay cả Công Pháp của chúng ta tu luyện đều là do tổ tiên dựa vào Dị Thổ làm cảm hứng để tạo nên…tầm quan trọng của nó không cần nói cũng biết!” Bạch Dương nhanh chóng phụ họa.

Bọn hắn sợ một ngày nào đó tiểu muội của mình sẽ sinh lòng lương thiện, để Dị Thổ phá phong rời đi.

Ba vị quý phi nhanh chóng gật đầu tán thành, mất đi Dị Thổ sẽ ảnh hưởng đến lợi ít của bọn hắn, làm sao có thể chấp nhận?

Bạch Liên Hoa cắn chặt môi không đáp.

“Haiz, nếu trẫm có thể thu phục nó thì tốt bao nhiêu…khi đó không cần tiếp tục Phong Ấn, mà nó cũng được tự do theo trẫm chinh chiến thiên hạ…” Bạch Sa Hoàng Đế lên tiếng thở dài như tùy ý, ánh mắt nhìn về Bạch Liên Hoa có một tia chờ mong.

Bạch Thiên ngồi một bên sắc mặt hơi đổi, nếu nói về Dị Thổ kia, chỉ sợ bất kỳ tu sĩ nào của Hoàng Triều cũng đều ham muốn chiếm hữu, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.

Chỉ là ngay cả Phụ Hoàng của hắn đều không thể thành công thu phục, hơi chút sai lầm sẽ bị phản phệ đến trọng thương, thậm chí là mất mạng, nói gì đến bản thân hắn?

“Thật xin lỗi phụ hoàng, Liên Hoa có thể khuyên nhủ Đại Hùng tạm bỏ ý định rời đi, nhưng không thể khiến nó nhận người làm chủ…” Bạch Liên Hoa sắc mặt hơi ảm đạm, dung nhan tuyệt mỹ kia khiến người khác phải đau lòng.

Bạch Sa Hoàng Đế nghe vậy, trong mắt xuất hiện một tia thất vọng…bất quá rất nhanh ẩn giấu đi mất, ung dung độ lượng nói:

“Không cần bận tâm, Dị Thổ có linh tính của riêng nó, phụ hoàng tôn trọng…chỉ là Bạch Sa Hoàng Triều của chúng ta thật sự không thể mất đi nó, kẻ thù bên ngoài luôn ngấp nghé rình rập mảnh giang sơn này…hy vọng Liên Hoa hiểu nổi khổ tâm của trẫm!”

“Vâng” Bạch Liên Hoa yếu ớt trả lời.

Trong nội tâm nàng thở dài một tiếng, Phụ Hoàng cái gì cũng tốt…chỉ là không đủ khí phách mạo hiểm mà thôi.

Bạch Sa Hoàng Triều đã nhận lực lượng của Đại Hùng vô số năm, lợi ít đã sớm đầy bồn đầy bát.

Mà Đại Hùng nhờ vào hoàn cảnh thích hợp của Bạch Sa Hoàng Triều, thực lực ngày một mạnh hơn…sinh ra trí tuệ không kém gì nhân loại.

Hai bên xem như không ai nợ ai.

Nàng tin rằng nếu thả Đại Hùng rời đi, mặc dù thời điểm ban đầu Hoàng Triều có thể gặp khó khăn khốn đốn…nhưng chỉ cần toàn bộ trên dưới đồng lòng, sẽ có thể khắc phục tình trạng đó.

Thậm chí nếu không phụ thuộc Dị Thổ, Bạch Sa Hoàng Triều có thể thoát khỏi thói quen ỷ lại vốn có, từ đó tìm ra phương hướng mới để phát triển, ngày càng mạnh mẽ hơn cũng không chừng…

Đáng tiếc, toàn bộ Hoàng Triều không ai dám mạo hiểm, lực lượng nhận được từ Đại Hùng khiến cả đám mê muội, chỉ muốn trấn áp nó vĩnh viễn để sử dụng.

Mà bản thân nàng mặc dù có danh vọng rất cao, nhưng nếu muốn thả ra Đại Hùng, chỉ sợ toàn bộ Hoàng Triều sẽ không ai đáp ứng.

“Không…còn một người nhất định sẽ có cùng suy nghĩ với ta” Trong mắt Bạch Liên Hoa đột nhiên xuất hiện một tia thần thái, môi thơm nỉ non:

“Mẫu Hậu…”



Một tuần trôi qua…

Lạc Nam vừa rời khỏi Chi Nhánh của Đa Bảo Các, thân thể lập tức tiến vào trạng thái Tiềm Hành…

Hắn đến Đa Bảo Các có mục đích rất đơn giản, chính là nhờ bọn họ truyền tin báo bình an về Thánh Linh Học Phủ, tránh cho Sư Phụ và Mộng Ảnh các nàng lo lắng…

Đa Bảo Các trải rộng khắp thiên hạ, truyền đạt thông tin đối với họ dễ như ăn cháo…

Nhất là khi Lạc Nam đưa ra thẻ khách Vip, mọi chuyện được thực hiện trong một nốt nhạc…



Thông tin bình an đã truyền về tận tai Võ Tam Nương, Lạc Nam hắn có thể thoải mái hành động.



Đây là một đêm tối mịt, khi trăng và sao bị mây đen bao phủ…

Bạch Đế Thành lâm vào không gian tĩnh lặng…

Một thân ảnh thản nhiên phi hành vào đại môn Hoàng Cung, nơi có hai vị Luyện Hư cường giả nghiêm ngặt trấn giữ…

Chỉ là với tác dụng thần kỳ của Liễm Tức Y cùng Tiềm Hành Phi Phong, Lạc Nam thoải mái tiến vào như chốn không người…

“Cảnh Địa…mục tiêu cho lần thăm dò này của ta!”

Lạc Nam thân ảnh như quỷ mị, lướt qua vô số thị nữ và thị vệ…vừa di chuyển vừa dò xét.

Vô số kiến trúc khang trạng lộng lẫy bị hắn bỏ qua, độ rộng lớn của Hoàng Cung không dễ thăm dò…nhất là đối với người chưa biết gì như hắn…

“Hả? Thư Viện Hoàng Gia?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, tốc độ di chuyển chậm lại.

Trước mặt hắn lúc này là một kiến trúc cổ kính có 4 tầng, tràn ngập khí tức trang nghiêm mà thần bí.

Rõ ràng là nơi cất chứa các loại Công Pháp, Vũ Kỹ và Cổ Tịch của Bạch Sa Hoàng Triều.

Dùng ánh mắt quan sát nơi này hồi lâu, thật lòng rất muốn vào tham quan một phen, nhưng Lạc Nam đủ bình tĩnh để hiểu rõ, những nơi như thế này ẩn chứa nguy hiểm rất lớn…

Nói không chừng có bố trí Trận Pháp lợi hại nào đó, hơi không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.

Hơn nữa mục đích chính của cuộc thăm dò lần này là Cảnh Địa và Dị Thổ, tạm thời gác lại ham muốn trong lòng.

Đang định tiếp tục di chuyển…

“Không ổn!” Lạc Nam lập tức biến sắc mặt…

Một thân ảnh già nua quỷ dị xuất hiện trên đỉnh Thư Viện, thần thức phô thiên cái địa lập tức tỏa ra, phủ kín toàn bộ ngóc ngách trong bán kính ngàn dặm xung quanh…

Đây là một lão già râu tóc bạc trắng, trên thân mặc lấy Y Phục Thái Giám, diện mục sắt lẹm, dáng người nhỏ bé…chỉ cao khoảng một mét rưỡi là cùng…

Bất quá khí thế Hợp Thể Sơ Kỳ kia khiến Lạc Nam âm thầm đứng im bất động, sợ mình gây ra động tĩnh không đáng có.

“Phần phật…”

Có tiếng xé gió truyền đến, một tên nam tử trung niên thân mặc chiến giáp phá không xuất hiện, hắn chính là đội trưởng đội thị vệ trong cung.

Lúc này cung kính bái kiến lão già nhỏ bé kia, mở miệng thắc mắc:

“Hồi bẩm Nhị Lão, chuyện gì kinh động đến người?”

Nhị Lão nhíu nhíu mày nghi hoặc đáp:

“Lúc nãy lão phu cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thư Viện, bất quá hiện tại xem ra là ta đa nghi!”

Lạc Nam giật bắn mình, trong lòng âm thầm mắng:

“Con bà nó khủng bố như vậy, cảm giác được ánh nhìn mới ghê chứ… ta cần cẩn thận hơn mới được!”

Hắn hơi chủ quan, Hợp Thể Kỳ ngoài thực lực cường đại ra, linh cảm của họ cũng vô cùng nhạy bén…mặc dù có Liễm Tức Y cùng Tiềm Hành Phi Phong, nhưng khi bị hắn nhìn chằm chằm vào vẫn sinh ra cảm ứng.

Lão già trước mặt này thì ra là Nhị Lão, thực lực chỉ kém Đại Lão một bậc…tên nam tử mặc giáp kia cũng là Luyện Hư Trung Kỳ.

Hoàng Cung quả là đầm rồng hang hổ a.

Đội trưởng đội Thị Vệ nghe Nhị Lão nói, âm thầm lưu tâm, bất quá vẫn tự tin khẳng định:

“Thì ra là vậy…chúng ta canh gác rất nghiêm mật, ngay cả con muỗi cũng không để lọt…Nhị Lão xin yên tâm!”

“Con người có thủ đoạn mà muỗi không có…”

Nhị Lão thản nhiên nói một câu, nhiệm vụ của hắn trong Cung là tọa trấn Thư Viện Hoàng Gia, trừ khi ngươi là Hoàng Thân Quốc Thích, bằng không phải có chỉ thị của Hoàng Đế mới được tiến vào…

“Đa tạ nhị lão nhắc nhở!” Nam thống lĩnh sắc mặt cung kính, chắp tay nói.

“Trở về làm nhiệm vụ tiếp đi!” Nhị lão nhẹ nói một câu, thân hình đã quỷ dị biến mất…

Đội trưởng đội thị vệ hướng về Thư Viện một lần nữa cúi người, lúc này truyền âm đến toàn bộ Thị Vệ trong Cung:

“Toàn thể tăng cường phòng bị, phối hợp chặt chẽ, đêm nay không ai được lơ là!”